vàng lùi lại ra phía sau.
Khương Thành hoàn toàn không coi Đạo Thần ra gì, nhưng bọn thì không được.
Bất cứ một Đạo Thánh nào cũng có thể chèn ép bọn họ tới mức không thở nổi.
Rất nhiều người chỉ có thể kìm nén lửa giận trong bụng, thậm chí còn phải cẩn
thận từng li từng tí thu lại vẻ không phục ở trong mắt, tránh trở thành mục tiêu
bị nhìn chằm chằm của Tịnh Tiên Bảo điện.
Như vậy thì tương lai bị tấn công cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Lãnh đạo của một số tiểu thương hội không những kìm nén giận dữ mà thậm chí
còn phải chủ động cười theo.
“Sao dám chứ, Ám Húc điện chủ hiểu lầm bọn ta rồi.”
“Bọn ta làm sao dám tranh giành với ngươi được?”
“Người sở hữu đạo khí bát giai này ngoài ngươi thì làm gì còn ai chứ?”
“Chỉ có ngươi mới xứng đáng có nó, bọn ta không dám chấm mút.”
Bọn họ vừa liên tục phẩy tay vừa lui ra xa.
Cũng không dám nói đến chuyện mua Nguyệt Diễm ngân châm nữa rồi.
Biểu hiện của bọn họ làm cho Ám Húc Đạo Tôn cực kỳ hài lòng.
“Bây giờ ngươi thấy rồi chứ?”
Hắn lại đưa ngọc bản báo giá với vẻ mặt suy ngẫm.
“Cây Nguyệt Diễm ngân châm này chỉ có ta mới có thể mua, tất cả những người
khác đều không mua.”
“Ngoại trừ ta ra ngươi còn có thể bán cho ai chứ?”
Khương Thành cũng không nhận lấy ngọc bản đó.
Nói thật, hắn cũng bị hành động này của đối phương làm cho nở hoa.
Thì ra kinh doanh còn có thể làm như vậy sao?
Đưa ra giá thấp, sau đó dọa cho tất cả những người khác lùi lại, ngươi không
bán cho ta, vậy thì cũng chỉ có thể thối rữa ở trong tay?
Hắn vô cùng hứng thú đánh giá Ám Húc Đạo Tôn một vòng, lúc này mới thản
nhiên nói: “Chỉ sợ là ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
“Nếu như bọn họ không mua thì ta đi chỗ khác bán là được.”
Hắn liếc mắt nhìn ngọc bản đó có chút chê cười: “Nghe ta khuyên một câu, báo
giá bủn xỉn này ngươi nên nên thu lại đi mua một ít thuốc bổ cho não đi.”
“Đạo khí bát giai quá cao cấp, với chỉ số IQ hiện nay của ngươi cũng không
khống chế được đâu.”
Nói xong, hắn định xoay người rời đi.
“Đứng lại!”
Ám Húc Đạo Tôn cũng hết giận rồi.
Khương Thành nói chuyện quả thật tổn hại quá mức.
Từ đầu tới giờ, toàn bộ hành trình đều không nể mặt hắn một chút nào.
“Ngươi liên tục khiêu chiến ta, thực sự là cực kỳ không coi ai ra gì.”
“Hôm nay ta để lời này ở đây, ngươi bán thì bán, không bán cũng phải bán!”
“Cho ngươi cái báo giá này, đó chính là nể mặt ngươi, là vinh hạnh của ngươi.”
“Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, vậy thì ngươi sẽ chết rất thê
thảm…”
“Hả thật sao?”
Khương Thành vỗ tay thành tiếng về phía Thương Linh, nàng lập tức mở ra
Chân thân Thương Long khổng lồ.
Chỉ trong nháy mắt toàn bộ phía trên tòa Tiên thành đều bị ngập tràn trong mây
đen.
Mặc dù huyết mạch Cửu Văn Thương Long không uy áp cấp bậc tự nhiên đối
với các tộc khác, nhưng cũng đủ làm cho rất nhiều Tiên nhân có mặt ở đó rơi từ
trên cao xuống rồi.
Còn bản thân Ám Húc Đạo Tôn thì lại càng tái mét mặt, màu máu nhạt dần, nỗi
hoảng sợ ngập tràn trong mắt hắn.
Thương Linh không tỏa ra sát ý về phía hắn, nhưng cũng đủ để cho hắn sinh ra
ảo giác nhìn thấy một núi thây biển máu.
Khương Thành túm cổ tên nhị thế tổ này một cái.
Hắn khinh thường nở nụ cười.
“Ta mạn phép không uống rượu mời này của ngươi, ngươi có thể làm gì chứ?”
Ám Húc Đạo Tôn đã quên mất việc tức giận.
Dưới sự trấn áp của Long ảnh đáng sợ trên không, lúc này hắn cũng sắp mất đi
năng lực suy nghĩ rồi.
“Dừng tay!”
Văn Sở Đạo Thánh không thể không sử dụng Pháp tắc không gian của mình.
Bốn căn nguyên đồ đằngmàu vàng đứng ngạo nghễ toàn trường, mơ hồ đang
chống đỡ uy áp của Thương Linh.
“Khoan đã các vị, chuyện này là bọn ta mạo phạm rồi.”
Lúc này Khương Thành mới bỏ qua Ám Húc Đạo Tôn và quay đầu lại nhìn hắn.
“Quản cho tốt cái miệng của chủ tử nhà ngươi, đừng tưởng chỗ này là Khiếu
Mang vực thì đến lượt ngươi hoành hành ngang ngược.”
“Ngươi…”
Ám Húc vừa thoát ra đã muốn chửi lấy chửi để và nói gì đó.
Nhưng câu nói của hắn đã lập tức bị Văn Sở Đạo Thánh đón lấy.
Hắn biết nếu như khai khai chiến lúc này thì rất có thể Ám Húc sẽ bị giết, ngay
cả bản thân mình cũng khó có thể hoàn toàn chạy thoát được.
Bởi vì trình độ của vị Đạo Thánh Long tộc trên đỉnh đầu đó hoàn toàn vượt quá
sự tưởng tượng.
Quả thật sau lưng phe mình còn có Trúc Tiên cung, lại còn có mấy chục vị Đạo
Thánh và một đống Đạo Tôn, hơn nữa còn có một vị Tịnh Trúc Đạo Thần.
Nhưng vấn đề là nước xa không cứu được lửa gần.
“Các vị hiểu lầm rồi, tính tình của Thiếu chủ nhà ta hơi xấu, nhưng có thể một
số câu nói đã làm cho các vị hiểu sai ý.”
Hắn liên tục chắp tay và đập tay giảng hòa.
Đồng thời sai người ngăn cản Ám Húc ở phía sau.
“Thật ra bọn ta rất muốn làm cuộc trao đổi này, làm gì có ai không động tâm với
đạo khí bát giai chứ, có phải không?”
Khương Thành có hơi nguôi giận, hắn làm ra vẻ cơn tức của mình đã dịu đi một
chút.
“Ngươi cũng miễn cưỡng có chút dáng vẻ của người làm ăn, vừa rồi là cái thứ
chết tiệt gì chứ?”
Văn Sở Đạo Thánh có vẻ lúng túng, những lời này hắn không thể hùa theo
được.
“Ha ha, các vị cứ nói đùa…”
Khương Thành lắc đầu: “Nhưng chuyện kinh doanh đạo khí bát giai này thì coi
như thôi đi.”
Văn Sở biến sắc: “Sao lại như vậy?”
Chính bản thân hắn cũng không có đạo khí bát giai ấy chứ.
Hắn tuyệt đối không muốn từ bỏ cây ngân châm kia.
“Lại còn vì sao? Với một chút tiền vốn này của Tịnh Tiên Bảo các ngươi, ngươi
mua nổi sao?”
Khương Thành bĩu môi thất vọng.
“Lúc đầu ta đến đây vì ngưỡng mộ danh tiếng, cảm thấy nơi này chắc chắn là
tiền nhiều như nước, kết quả là như này sao?”
“Thật sự nghèo túng keo kiệt đến nơi đến chốn mà.”
Nói xong hắn phất tay về phía Thương Linh, Thương Linh biến lại thành hình
người, hai người sánh vai muốn bay ra phía ngoài Tiên thành.
“Các vị dừng bước! Dừng bước!”
Văn Sở Đạo Thánh làm sao có thể để mặc cho bọn họ rời đi như vậy chứ.
“Báo giá vừa rồi chỉ là sai sót mà thôi, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng
mà!”
“Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta tài lực hùng hậu, chính là đại thương hội đệ nhất
của Khiếu Mang vực, nhất định sẽ cho ngươi một cái giá vừa ý.”
“Chỉ là các ngươi mà lại còn là đại thương hội đệ nhất?”
Khương Thành khinh thường vượt qua rồi hắn và liếc mắt nhìn những Tiên
nhân của bảo điện ở phía sau một cái.
“Ta hoàn toàn không cảm nhận được tài lực của các ngươi, đồ của ta các ngươi
cũng không mua được đâu, vẫn là đi đến những thương hội khác lớn hơn xem
đi.”
Văn Sở còn muốn nói thêm gì đó nhưng Ám Húc Đạo Tôn vừa rồi bị ngăn cản
ở phía sau đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Ta nhịn ngươi từ lâu rồi đấy!”
Hắn hùng hổ chui ra một lần nữa.
“Cái gì gọi là bọn ta không mua nổi? Cái gì gọi là bọn ta nghèo kiết xác?”
“Hôm nay nếu như ngươi không nói rõ ràng, đó chính là đang sỉ nhục bôi nhọ
Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta, đang hất nước bẩn cho bọn ta! Sau này chắc chắn sẽ
yêu cầu cha ta phải đưa ra lời giải thích!”
“Để ta cho ngươi biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra!”
Khương Thành tự nhủ trong lòng, đây không phải là đang bận đổ tội cho ta sao?
Lại còn trách ta hất nước bẩn cho ngươi?
Khóe miệng hắn giật giật.
“Hàng của ta quả thật các ngươi không mua nổi.”
“Đương nhiên điều này không thể trách các ngươi được, dù sao căn cơ của
thương hội các ngươi cũng nông cạn, vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển mà
thôi…”
“Nực cười!”
Ám Húc Đạo Tôn lớn tiếng cắt ngang hắn.
“Ngươi nói không mua nổi là không mua nổi à? Nếu như bọn ta có thể cầm
được nó lên thì sao?”
Khương Thành nghe hắn nói như thế, lúc đấy còn định đánh cược một ván.
Nhưng nghĩ lại thì thật sự nhị thế tổ không đủ tư cách.
Dù sao tương lai vật sở hữu của hắn cũng là của mình, không cần thiết phải làm
chuyện thừa thãi.
Vậy nên hắn cố ý hất cằm lên, khinh thường nói: “Báo giá vừa rồi của ngươi
nhân thêm ba trăm lần chính là giá của cây ngân châm, ngươi có thể đạt được
nó sao?”
“Ngươi nói gì? Ba trăm lần?”
Ám Húc lập tức hét lên.
“Sao ngươi không đi cướp đi?”