Đám người Ưng Trì Đạo Tôn đều sợ hãi.
Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, chỉ là uy hiếp Khương Thành một
chút, vậy mà hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Sớm biết rằng Dực Vương là chỗ dựa của hắn, bọn họ thế nào cũng không dám
đắc tội.
Kỳ thực thì Dực Vương cũng không có khả năng có thể giết chết nhiều Đạo Tôn
như vậy.
Suy cho cùng thì mỗi vị Đạo Tôn đều rất đáng quý.
Hắn chỉ là làm cho bọn họ sợ hãi một chút mà thôi.
Mà bây giờ khiến chúng sợ hãi xong rồi, Khương Thành cũng không bị mất một
sợi tóc nào, hắn liền chuẩn bị lên đường hồi phủ.
Chỉ có điều Thành Ca lại ngay lập tức ngăn hắn lại.
“Triệu hoán thú à không… Dực Vương đợi đã.”
Trên trán Dực Vương liền xuất hiện ba vạch đen.
Ngươi vừa gọi ta là cái gì?
Đừng có tưởng là ta không nghe rõ.
Hắn nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”
“Là như thế này, vừa rồi bọ họ rất muốn cá cược với ta, chính là cá xem ta với
Thu Vũ Tuyền ai có phẩm cấp Tiên quan cao hơn, cho nên ta muốn mời ngươi
làm chứng.”
“Ngươi với Thu Vũ Tuyền?”
Dực Vương nhíu mày nhìn về phía đám người còn lại.
“Còn có chuyện này sao?”
Các vị Đạo Tôn thật sự không nói lên nời, khi nào mà bọn ta rất muốn đánh
cược với ngươi chứ, rõ ràng là ngươi tự đề cập có được không hả?
Chỉ có điều đối mặt với câu hỏi của Dực Vương thì bọn họ cũng không dám
phủ nhận.
Vì thế liền lần lượt gật đầu.
“Đúng vậy, bọn ta đều cho rằng phẩm cấp Tiên quan của Thu Vũ Tuyền cao hơn
của hắn.”
“Không sai, bọn ta coi trọng Thu Vũ Tuyền.”
Mặc dù Khương Thành dường như có người chống lưng, có thể có được sự
chống lưng của Dực Vương, nhưng bọn hắn cũng không cho rằng phẩm cấp
Tiên quan của Khương Thành có thể vượt qua ngủ phẩm.
Nguyên nhân rất đơn giản, phẩm cấp của Tiên quan nhất định là vô cùng
nghiêm ngặt.
Ngay cả hậu duệ của Thần quân, lần đầu làm Tiên quan, thì cũng phải bắt đầu từ
cửu phẩm bát phẩm, không thể phá vỡ quy củ.
Chỉ có điều, bọn họ sau đó thăng cấp so với những người khách nhanh hơn là
được.
Còn về Thu Vũ Tuyền, vượt qua bí cảnh Đăng Thiên thuộc về tình huống đặc
biệt, việc bầu thành Tiên quan ngũ phẩm cũng là chiếu theo quy củ.
Khương chưởng môn lại vỗ tay một lần nữa.
“Nói như vậy, tất cả các ngươi đều cược Thu Vũ Tuyền thắng?”
Các vị Đạo Tôn đều lần lượt gật đầu.
“Không sai!”
“Bọn ta chính là coi trọng Thu Vũ Tuyền đấy thì sao nào?”
Thành Ca hơi hơi mỉm cười: “Vậy được, chúng ta cá cược thế này.”
“Nếu cuối cùng cấp phẩm của ta thật sự không cao bằng của Thu Vũ Tuyền thì
xem như các ngươi thắng.”
“Đến lúc đó ta sẽ lần lượt dập đầu nhận sai với từng vị ở đây.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, như này là có ý gì?
Bọn ta đường đường là Đạo Tôn, còn thiếu một cái dập đầu nhận sai của Đế
cảnh bát trọng như ngươi sao?
Nhưng mà vẫn là câu nói kia.
Đang ở trước mặt Dực Vương, tất cả bọn họ đều thành thực hơn gấp trăm lần,
cũng không dám nói bất cứ điều gì.
Khương Thành lại tiếp tục nói: “Nếu cuối cùng phẩm cấp của ta cao hơn của
Thu Vũ Tuyền, vậy thì tính là ta thắng rồi.”
“Đến lúc đó các ngươi cũng phải quỳ xuống dập đầu…”
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
“Ta cũng không cần các ngươi nhận sai, các ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng gia
gia là được rồi.”
Hắn vừa với nói xong, liền nhận được một trận tức giận chửi bới.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi cũng thật là lớn mật…”
“Ngươi xứng sao?”
Bọn họ chính là Đạo Tôn, sao có thể quỳ xuống dập đầu với người khác chứ.
Vừa rồi nhìn thấy Dực Vương, bọn họ cũng chỉ là khom mình hành lễ mà thôi.
Đây đúng quả thật là điên rồi!
“Sao? Không dám đánh cược?”
“Không phải các ngươi luôn miệng nói coi trọng Thu Vũ Tuyền sao?”
“Chậc chậc chậc, vừa rồi không phải là rất hăng hái sao, hóa ra đến thời điểm
cuối cùng, lòng tin của các ngươi đối với nàng ta cũng chẳng có bao nhiêu.”
Chư vị Đạo Tôn suýt chút nữa thì bị hắn làm cho nghẹn lời.
“Tiểu tử, đừng có mà dùng cái loại phép khích tướng thô thiển này.”
“Không phải ngươi muốn cá cược sao, vậy được, bọn ta cá cược trận này.”
“Ngươi thật sự cho rằng bọn ta sợ sao?”
“Ta cũng không tin ngươi có phẩm cấp cao hơn Thu Vũ Tuyền.”
Cho đến khi tất cả các vị Đạo Tôn đều chấp nhận trận cá cược này, lúc ấy Thành
Ca mới cảm thấy mỹ mãn gật nhẹ đầu.
Sau đó mới nhìn về phía Dực Vương.
“Hai bên đều đồng ý rồi, vậy trận cá cược này xem như bắt đầu.”
Dực Vương chẳng buồn hé răng, cũng lười hỏi đến ngọn nguồn.
Ở trong mắt của hắn, đây chính là một trò khôi hài nhàm chán.
Hắn chỉ mang vẻ mặt không có biểu cảm gì gật đầu, tỏ vẻ là mình đã biết rồi.
Mà chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Có hắn ở đây, ai cũng không thể đổi ý.
Ngay cả Thu Vũ Tuyền cũng không thể hiểu được Khương Thành muốn làm gì.
“Thế này là ngươi muốn bất chấp tất cả sao?”
“Cũng sắp thua dưới tay của ta, lại còn phải dập đầu với người khác.”
“Thật là nhìn không ra ngươi lại còn có loại sở thích này.”
Thành Ca mỉm cười thân thiết lắc đầu.
“Ta thực sự khá tò mò, tại sao ngươi lại cảm thấy chính mình sẽ nắm chắc thắng
lợi chứ?”
“Ai cho ngươi tự tin như vậy?”
Khi hắn vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Thu Vũ Tuyền hơi thay đổi.
Nàng lờ mờ cảm thấy có điều không ổn.
Khương Thành sẽ không để lộ ra ngọc phù thân phận của mình.
Kỳ thực hắn biết rõ, lúc này cấp phẩm cao nhất của hắn cũng chỉ là Tiên quan
lục phẩm thôi.
Chẳng qua là muốn thắng thì cũng không phải là không có biện pháp.
Hắn trực tiếp lựa chọn truyền âm cho Dực Vương.
“Người anh em, lần này ta đang ở Tiên quan phẩm cấp mấy, tiết lộ cho ta đi.”
Dực Vương lại nhíu mày một lần nữa.
Tên tiểu tử này sao thế này chứ, vậy mà lại dám gọi mình là người anh em?
Nếu như không phải vì đại sự, hắn đã phất ống tay áo quay về rồi.
“Loại chuyện này, ngươi bỏ ngọc phù thân phận vào Tiên trận tiếp dẫn chẳng
phải là biết rồi sao?” Hắn hờ hững nói.
Thành Ca bĩu môi bất mãn.
“Nếu như ta có thể bỏ vào còn phải cần đến ngươi chỉ giáo sao?”
Nếu như thật sự bỏ vào đó, hiện ra lục phẩm thất phẩm gì đó, vậy thì cá cược
này chắc chắn thua rồi.
Trước khi công bố Khương chưởng nhất định phải nghĩ cách thay đổi kết quả
một chút.
“Nói cho ta nhanh lên, nếu không sau này Thành Ca ta sẽ không hợp tác với
hành động của các ngươi nữa.”
“Ngươi!”
Gân xanh trên trán Dực Vương run lên.
Tiểu tử này thật là vô cùng can đảm, vậy mà lại dám đe dọa Thiên Cung, hắn
thật sự là Thiên tâm Tiên phẩm sao?
Ngay cả hắn cũng bắt đầu nghi hoặc.
“Ngươi là Tiên quan bát phẩm.” Cuối cùng hắn cũng nói cho Khương Thành
biết.
“Cái gì?”
Khương chưởng môn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Mong muốn thấp nhất của hắn cũng phải là thất phẩm, hắn suy cho cùng đã
chém giết Tà tiên Chí Tôn!
Kết quả này còn thấp hơn so với dự đoán của hắn nữa!
Làm sao hắn có thể chấp nhận kết quả như thế này chứ?
“Thành Ca ta đẹp trai như này, chiến tích xuất sắc như vậy, thiên phú lại xuất
chúng như thế, đứng ở trong đám đông bắt mắt như vậy… vậy mà mới chỉ là
bát phẩm thôi sao?”
Dực Vương trực tiếp lọc bớt những lời tự khoe khoang trước mặt.
Vẻ mặt lãnh đạm truyền âm nói: “Bát phẩm là còn bởi vì thành tích của ngươi ở
tiền tuyến quả thực xuất chúng nên cố ý đề bạt.”
“Có thể bắt đầu từ bát phẩm đi lên, ngươi cũng nên mang ơn đội nghĩa…”
Điều mà Thiên Cung quan tâm chỉ là có thể thắng được Tà Tiên giới hay không
mà thôi, nên cũng không để ý tới chức vị và phẩm cấp cá nhân của Khương
Thành.
Cho nên đãi ngộ với hắn cũng thật sự tùy ý.
“Ta đội ngươi làm lão gia! Ngươi nói đùa cái gì vậy?”
Thành Ca mang vẻ mặt bực bội mà ngắt lời hắn.
“Tiên quan bát phẩm, ngươi để khuôn mặt đẹp trai này của ta ở đâu hả? Sau này
gặp mặt các bằng hữu khác, ta phải cư xử như thế nào đây?”
“Lại còn có vụ cá cược vừa rồi, không phải là ta thua chắc rồi sao?”
Dực Vương hững hờ nói: “Đó là chuyện của ngươi.”
Nghĩa ngoài mặt chữ, ngươi có còn mặt mũi hay không, có thua Thu Vũ Tuyền
hay không, chẳng có quan hệ gì với bọn ta cả.
Bọn ta chỉ đảm bảo cho ngươi còn sống, không bị Yên Dĩ mê hoặc thua trận cá
cược nào khác là được.
“Được!”
Khương chưởng môn bị hắn làm cho bật cười.
Hắn chỉ chỉ Dực Vương, cũng không thèm truyền âm nữa.
“Đây là do các người bức ta.”
“Các ngươi không hầu hạ ta, vậy thì ta sẽ rời khỏi Thiên Cung, chuyển tới Đạo
Tuyệt Chi Địa thôi.”