thái chết lặng trở nên loạn cào cào.
“Cái gì? Hám Thiên Cổ Thánh kia là giả sao?”
“Chuyện này sao có thể chứ?”
“Đùa đấy à?”
Ngoại trừ hơn mười ngàn người đến đầu tiên, hơn triệu người đến sau toàn bộ
đều đến vì cái bảng hiệu Hám Thiên Cổ Thánh này.
Kết quả Hám Thiên Cổ Thánh kia lại là giả?
Chuyện này tính là gì chứ?
Bọn họ đều đã ngơ ra rồi.
“Chuyện này nào có là trò đùa chứ, người của Hám Thiên cung đã đích thân đến
đây để làm sáng tỏ rồi, là sự thật đó!”
“Láo nháo nửa ngày trời, Hám Thiên Cổ Thánh không hề che chờ Phi Tiên môn
ư.”
“Đáng ghét, vậy chẳng phải chúng ta đã bị lừa sao?”
“Há lại có lí đó, không có Cổ Thánh thì ở lại Phi Tiên môn còn có ý nghĩa gì
chứ?”
Số tiên nhân trong ngoài đếm không hết lũ lượt nghị luận, hoàn toàn bùng nổ
rồi.
Còn đám người Trường Dương, Trường Linh, Diệu Du cũng mang vẻ mặt
hoang mang.
Chỉ có thể đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Khương Thành và Ngộ Sơn, hi
vọng bọn họ phủ nhận một chút.
Lăng đá lông nheo với vẻ mặt vô tội.
“Quả bóng khí thổi lên giờ bị nổ rồi ha?”
“Bây giờ xem thử ngươi thu dọn hiện trường thế nào.”
Thành ca vốn chẳng hề nghĩ xem nên thu dọn hiện trường ra sao.
Đón lấy vô số những đôi mắt mang thần sắc lạ thường, hắn thậm chí còn giữ
được nụ cười.
“Hám Thiên Cổ Thánh kia là ta biến thành để mọi người có hứng chút thôi.”
“Nếu các ngươi hối hận vì gia nhập thì bây giờ có thể rời đi rồi.”
“Phi Tiên môn bọn ta không hạn chế việc rời khỏi.”
Mọi người suýt chút bị hắn chọc cho tức chết.
Còn có ai giúp mọi người có hứng thú như ngươi không?
Nếu không phải có một Thánh Chủ duy nhất ở hiện trường là Ngộ Sơn đứng
bên cjanh, e là toàn bộ những người tức giận kia sẽ xông đến vây đánh Thành ca
rồi.
“Đúng là hoang đường!”
“Lại dám mạo nhận Hám Thiên Cổ Thánh, thế này là chán sống rồi sao?”
“Ngươi sẽ bị Cổ Thánh trừng phạt.”
“Bọn ta không muốn bị liên lụy, không ở lại Phi Tiên môn này cũng được.”
Rất nhiều tiên nhân thật sự đã bay khỏi tông môn.
Ngộ Sơn và đám người Trường Linh sốt ruột vô cùng.
“Các ngươi đừng đi.”
“Bây giờ Phi Tiên môn đã là tông môn nhiều người nhất xung quanh đây rồi.”
“Ở lại giúp nó càng to hơn không tốt sao?”
Sự níu kéo của bọn họ vốn không có tác dụng.
Chỉ sau một khắc ngắn ngủi, môn đồ vốn hơn một triệu ba trăm ngàn người giờ
chỉ còn lại hơn bốn trăm ngàn.
Hơn nữa, hơn nửa số người còn ở lại cũng không yên, lay động không chắc.
Bất cứ lúc nào cũng có thể phản lại môn phái rời đi.
Lăng nhìn thấy thú vị vô cùng, không bỏ qua bất cứ cơ hội đả kích Khương
Thành nào.
“Chậc chậc chậc, đúng là lên voi xuống chó mấy hồi.”
“Bây giờ phải làm sao đây?”
“Người chạy mất hơn nửa, sắp phải đối mặt với sự công đánh của các thánh địa
xung quanh, còn có cả sự truy cứu của Hám Thiên Cổ Thánh nữa.”
“Ôi, ta đã cảm thấy tuyệt vọng hộ ngươi luôn rồi.”
Miệng nàng thì nói tuyệt vọng, nhưng nụ cười trên mặc thì chẳng tắt.
Ngộ Sơn tâm tình không tốt nhìn thấy thì vô cùng bất mãn.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là phó chưởng môn của Phi Tiên môn, vui vẻ hào hứng
gì chứ?”
“Ta muốn vui vẻ hào hứng đấy không được sao?”
“Dù sao thì sư tôn của ta cũng là thiên hạ vô địch, chỉ một Hám Thiên Cổ
Thánh nhỏ nhoi có là gì chứ…”
Lời của hắn rõ ràng không có chút sức mạnh nào cả.
Nhưng mà bản thân Thành ca cũng không bận tâm mấy.
“Điều ca chờ chính là bọn họ đến công đánh, chỉ sợ bọn họ không đến mà thôi.”
Nếu toàn bộ những tông môn xung quanh thật sự đều bị cái tên “Hám Thiên Cổ
Thánh” dọa cho không dám làm gì, gặp Phi Tiên môn thì phải đi đường vòng thì
hắn còn có thể đi đâu tìm chiến lợi phẩm chứ?
Có thể nói, dù cho Hám Thiên cung không đến vạch trần sự thật, bản thân hắn
cũng sẽ nghĩ cách để công khai chân tướng.
Lăng chỉ xem đó như là sau khi kế hoạch của hắn thất bại mà cố gắng vớt vác
thôi.
“Ha ha, ngươi đúng là cứng mồm.”
Còn Trảm Nghiệp tông lúc này, Côn Hoằng Thánh Chủ đã có được tin tức của
Phi Tiên môn bên này.
“Hám Thiên Cổ Thánh là giả mạo ư?”
“Ôi trời ạ, sao lại như vậy chứ?”
Dù tin tức này đã được rất nhiều người xác nhận trong thời gian ngắn, hơn nữa
bên phía Phi Tiên môn cũng có lượng lớn người rời đi.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tin được.
“Tên Khương Thành này điên rồi sao?”
“Giả làm Hám Thiên Cổ Thánh, hắn không biết hậu quả sẽ ra sao à?”
Do cảm thấy chuyện này quá hoang đường, Côn Hoằng đã quên cả việc tức
giận.
Nhưng mà hắn không nổi giận, nhưng mà Quan Dương ở một bên thì đã tức
lồng lộn lên rồi.
“Đáng hận!”
Ầm!
Đại trưởng lão thánh địa này tức giận đánh vỡ nền thành phế tích ngay trước
mặt chưởng môn.
“Thứ đáng chết, thế mà lại là giả mạo ư?”
“Ôi mẹ nó, Hám Thiên Cổ Thánh kia lại là giả ư, đáng ghét, đáng ghét!”
Nghĩ đến “quà mừng” với con số kinh người bị ép giao ra lúc trước, sau đó lại
bị ép là tư thế hành đại lễ quỳ rạp xuống kia, chịu uất ức là vì gì chứ?
Còn chẳng phải là để tránh bị “Cổ Thánh” kia giết tại chỗ sao?
Kết quả bây giờ lại nói với hắn, lúc đó căn bản chẳng hề tồn tại Cổ Thánh.
Vậy hắn há chẳng phải bị chơi xỏ rồi à?
Tất cả mọi chuyện đã làm trước đây, hoàn toàn là một trò cười từ đầu đến cuối.
Mà há chỉ có mỗi hắn?
Còn có mười mấy trưởng lão khác ở trong điện cũng đồng thời gào rống lên.
“Giết chết Khương Thành!”
“Còn phải giết cả Ngộ Sơn nữa!”
“Cả Phi Tiên môn đừng mơ có ai thoát được.”
“Gà chó không tha.”
“Mấy người trước khi đến xem góp vui cũng không được bỏ qua.”
“Giết bọn họ là hời quá rồi, nhất định phải dày vò mới được!”
“Đúng! Giết sang đó, tiêu diệt bọn họ…”
Là một Thánh Chủ nói một không hai, Côn Hoằng cũng bị sự tức giận của bọn
họ dọa cho.
“Các ngươi vậy là sao đây?”
Hắn nghĩ đến một trưởng môn như ta còn chưa nói gì, bản thân các ngươi đã
đưa ra chủ trương rồi?
Hai tay Quan Dương nắm lại kêu răng rắc, khóe mắt đã đỏ lên vì những tia máu
rồi.
“Chưởng môn, xuất chiến đi!”
“Vẫn mong lập tức xuất chiến!”
“Phi Tiên môn không bị diệt, Khương Thành không chết thì tâm ma của bọn ta
sẽ không được giải trừ.”
Côn Hoằng vốn đã tức giận vì Khương Thành lôi kéo người của Trảm Nghiệp
tông rồi.
Mặt khác, giết chết một Đạo Thánh mới có căn cơ không ổn như Ngộ Sơn có
thể lại lần nữa có Vẫn giới tiên tàng rồi.
Nếu Hám Thiên Cổ Thánh đã không che chở cho bọn họ thì đương nhiên phải
diệt trừ.
“Công đánh Phi Tiên môn thì được, nhưng nhất định phải liên hợp với Ma Diễm
tông.”
Hắn vốn không bị thù hận làm lu mờ trí óc.
Phi Tiên môn bên đó có Ngộ Sơn Thánh Chủ, một mình mình đi e là không đủ
xài.
Lời vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng của đệ tử đến báo.
“Song Thánh của Ma Diễm tông cầu kiến!”
“Ha ha ha, xem ra chúng ta muốn đi cùng rồi.”
Chỉ sau một khắc, ba Thánh Chủ của hai thánh địa và hơn trăm Đạo Thần mang
theo hơn chục ngàn đệ tử tinh anh đã hùng hồn giết đến Phi Tiên môn.
Mà ngay trước sơn môn, Khương Thành sớm đã mang theo đám người Ngộ Sơn
ngóng trông rồi.
“Khương Thành to gan, ngươi lại dám giả mạo Hám Thiên Cổ Thánh…”
Lời của Côn Hoằng vừa mới nói được khúc đầu, tròng mắt suýt chút đã rơi ra.
“Ngươi, ngươi vậy mà chính là Khương Thành?”
Hắn nhận ra rồi.
Không những hắn nhận ra, mà hai Thánh Chủ của Ma Diễm tông cũng đã nhận
ra rồi.
“Khương Thành” ở trước mặt chẳng phải là kẻ địch đã đánh đuổi mình đi một
cách bá đạo ở Vẫn giới tiên tàng lần trước sao?
“Hay cho tên này, lại là ngươi à?”
“Ha, cái mối họa nhà ngươi, đúng là từ trước đến nay không an phận mà!”
Hai Thánh Chủ của Ma Diễm tông một trái một phải, lập tức vây lấy.
“Đúng là đi mòn giày không thấy, giờ đến chả tốn công!”
“Khoảng thời gia này ngươi đúng là khiến bọn ta khó tìm được quá mà!”