vào phạm vi ao nước kia.
Không phải là hắn không muốn bay, mà là đã đến nơi này thì không thể bay lên
nổi nữa.
Đây cũng vẫn là hạn chế quy tắc của Thiên Long Giới.
Hắn không hề biết rằng, lúc này đám Thiên Long hoàng giai kia cũng đang gắt
gao nhìn cảnh tượng này.
Ở chính giữa Thiên Long thành, trong mảnh ao nước xanh như mới rửa kia,
hình ảnh phản chiếu ra chính là bóng dáng của Khương Thành.
“Khặc khặc khặc, đây là hắn tự mình tìm chết đấy.”
“Vốn dĩ còn cho rằng hắn sẽ đánh đến đây chứ.”
“May mà hắn làm chuyện ngu ngốc đấy!”
“Hừ, ta ước gì hắn đánh đến đây, còn đang định chiếu cố hắn nữa.”
“Long Thần chó má gì chứ, không đụng phải ta coi như hắn may mắn.”
Trong miệng bọn họ không coi Khương Thành ra gì, thực ra từ trong xương tủy
lại vô cùng kiêng kị.
Trước đó cảm thấy “Long Thần chí cao” này là chém gió ra, chỉ là quân cờ
ngoại giới phái đến.
Có thể tiêu diệt một đám Bán Long Giao Long không tính là gì cả, đó chỉ là cặn
bã long mạch cao giai tứ đẳng mà thôi.
Nhưng sau khi một đoàn người Khương Thành tiêu diệt Linh Trinh thế gia, cảm
nhận của bọn họ đã lập tức thay đổi.
Linh Trinh thế gia là huyết mạch Dực Long, long mạch cao giai nhất đẳng, còn
có Đạo Thánh trấn giữ.
Loại cấp bậc này cũng đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hơn nữa còn là dễ dàng diệt sạch
sẽ giống như bổ dưa cắt rau, điều đó có nghĩa là gì?
Nói thật, hiện nay mỗi một gia tộc Bán Long ở Thiên Long Giới đã là người
người cảm thấy bất an.
Có vài gia tộc Bán Long bởi vì nhiều năm qua làm nhiều chuyện ác, chỉ sợ bị
Khương Thành tìm đến nên cũng đã trốn khỏi nơi đóng quân của gia tộc, ẩn nấp
ở núi sâu rừng hoang trốn tránh đầu sóng ngọn gió.
Đám Bán Long Hoàng tộc của Thiên Long thành này cũng có tâm thái tương tự.
Chủ yếu là quá trình cắt cỏ vô song của Lâm Ninh đã hoàn toàn phá vỡ nhận
thức của bọn họ.
Mà quá trình chém giết Linh Trinh Đạo Thánh của Khương Thành, bọn họ lại
hoàn toàn xem không hiểu.
Điều này khiến bọn họ mơ hồ cảm thấy… Long mạch có lẽ thật sự không đáng
tin như thế nữa.
Nếu như Khương Thành đánh vào trung tâm Hoàng thành của Thiên Long
quốc, phải làm sao?
Hiện tại thì tốt rồi, Khương Thành chủ động muốn đến Dược Long Môn.
Đó không phải là tìm chết sao?
“Bỗng dưng bớt đi một tai họa lớn, thật sự là trời giúp tộc ta!”
Một đám Hoàng tộc đắc ý.
“Đúng vậy đúng vậy, đây là ý trời mà!”
“Xem ra tộc ta đã định trước là hưng thịnh rồi.”
“Hiện tại chúng ta không cần lo lắng hắn nữa, điều cần phải chú ý vẫn là nữ
nhân kia.”
Có người đã di chuyển tầm mắt đến trên người Lâm Ninh.
“Đúng vậy, lần trước nữ nhân kia cũng đã phá vỡ áp chế của long mạch.”
“Không còn cái người cầm đầu kia, nữ nhân đó không đáng lo lắng…”
Ngay vào lúc bọn họ hoan hô, đồng thời Khương Thành cũng đã chính thức tiến
vào trong ao nước kia.
Sau đó, chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Hắn không hề chết.
Nước trong ao dường như chỉ là một loại hình thái đặc biệt, giày của hắn cũng
không ướt.
Nhưng giẫm ở phía trên, mỗi lần đi một bước đều sẽ lay động lên từng trận sóng
gợn.
Mà hắn cũng chỉ từng bước từng bước như thế, sau năm bước đã đi đến phía
trước thác nước.
Toàn bộ quá trình nhẹ nhàng mà đơn giản, giống như đã đi một đoạn đường rất
bình thường.
Quy tắc Thiên Đạo của Thiên Long Giới không hề vì hắn tiến vào ao mà coi
hắn thành những Long tộc khác trừ khử như thế.
“Chuyện này không nên!”
Một đám Thiên Long hoàng giai đều đã nhảy dựng lên, kính khí tàn phá bừa bãi
thậm chí đã khiến cảnh tượng trong ao nước kia cũng đã trở nên tan tành vụn
nát.
“Sao hắn lại không chết?”
“Nhất định là đã sai ở đâu đó rồi, tuyệt đối là đã xuất hiện sai lầm rồi!”
Trên mặt bọn họ xuất hiện nỗi thất vọng nồng đậm.
Thất vọng đến cũng sắp điên rồi.
Sự tự tin vừa rồi phảng phất như căn bản chưa từng tồn tại.
Khương Thành không chết, điều đó có nghĩa là bọn họ vẫn phải tiếp tục đối mặt
với “Long Thần chí cao” quỷ dị này.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy rất không an toàn.
Mà trong hiện trường kia, mấy trăm ngàn Long tộc cũng đều đã bùng nổ ra
tiếng kinh hô chấn động trời.
“Chưa chết!”
“Long Thần chưa chết!”
“Ha ha, ta biết ngay hắn sẽ không chết mà, bằng không sao lại gọi là Long
Thần?”
“Đúng vậy, đường đường là Long Thần, đương nhiên sẽ không bị một đạo Long
môn nhỏ bé giết chết.”
Đám Long tộc Dực Không và Ly Quang cũng đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đại Đế chính là Đại Đế.
Quả nhiên đi đến đâu cũng đều sẽ tạo ra kì tích.
Dược Long Môn này rõ ràng chỉ cần là Long tộc thì sẽ bị giết, hắn một mực lại
chẳng có chuyện gì cả.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại đã cảm thấy một ít nghi hoặc.
Cho dù Thương Thành Đại Đế không bị giết chết, tốt xấu gì cũng nên bị chút
công kích chứ.
Ao nước chẳng có một chút động tĩnh nào, quy tắc Thiên Đạo căn bản không có
chút khuấy động nào, chuyện này có vẻ giống như là Bán Long tộc đã tiến vào.
Sao lại như vậy chứ?
Một vài gia tộc Bán Long chú ý đến nơi này ở chỗ tối cũng có nghi hoặc như
thế.
Dược Long Môn này muốn không bị giết thì nhất định phải có một phần huyết
mạch Nhân tộc.
Mỗi một Bán Long tộc, bản thân chính là Nhân tộc, đương nhiên phù hợp tiêu
chuẩn.
Mà Long tộc không có một chút xíu huyết mạch Nhân tộc nào thì sẽ bị Dược
Long Môn này phán định là dị loại, lập tức sẽ bị đạo của thế giới này trừ khử.
Ở trong tiềm thức của bọn họ, Khương Thành tự xưng Long Thần, lại giúp đỡ
Long tộc tàn sát Bán long tộc, vậy bản thân hắn chắc chắn là một Long tộc.
Mà trên thực tế, Khương Thành là Nhân tộc không hơn không kém.
A không đúng, thực ra hắn cũng coi như là một “Bán Long tộc” bất ngờ có
được huyết mạch Long tộc.
Chỉ có điều dưới sự bồi dưỡng của hệ thống nghịch thiên, huyết mạch Thương
Long của hắn đã đạt đến đỉnh cấp, phải thuần túy hơn Thương Long thật sự.
Đây là cấp bậc Bán Long tộc bình thường bất luận hấp thu ngưng luyện huyết
mạch thế nào cũng không thể có được.
Cho nên, chuyện hắn có thể đi qua ao nước này lại cực kì bình thường.
Thế mà không chết? Thành ca đó gọi là thất vọng, đã nói là cơ hội bị giết đấy?
Hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước nơi thác nước.
Lần này cuối cùng cũng đã xuất hiện bất ngờ.
Chỉ thấy bề mặt thác nước kia đã xuất hiện một đầu rồng rất lớn.
Đầu rồng kim sắc đã đột nhiên ngưng kết ở phía trước, dưới sự chiếu rọi của
thác nước tản phát ra từng đạo vầng sáng.
Khương Thành đột nhiên đã hiểu sáng ý đại môn đầu rồng của Đặng Vân thế
gia trước kia đến từ đâu rồi, cảm tình là ăn cắp bản quyền ở đây.
Chỉ có điều khác với đại môn bên đó, đầu rồng, miệng rồng và mắt rồng kim
sắc dưới thác nước này đều là đóng chặt lại.
Hắn muốn tiến vào, lại không thể lượn vòng ra khỏi cái miệng này.
Chỉ có thể quay đầu lại liếc nhìn Dực Không.
“Ta nhớ trước kia khi bọn họ tiến vào, hai mắt và miệng lớn của đầu rồng này
mở ra mà.”
“Trong đó chính là lối vào của thác nước.”
“Ta cũng không rõ, hiện tại sao nó lại đóng lại nữa.”
Một đám Thiên Long hoàng giai trong Thiên Long thành ngược lại là biết
nguyên nhân.
Dược Long Môn này tổng cộng có mười hai tòa ở toàn bộ Thiên Long Giới.
Mỗi một tòa mở ra đều cần phải trải qua sự đồng ý của Thiên Long thành bên
này, thậm chí còn cần phải cử hành một nghi thức long trọng.
Sau nghi thức kia, miệng rồng và mắt rồng mới sẽ mở ra.
Ngoại trừ điều này ra thì không còn cách nào khác.
Một Hoàng tộc cố ý hỏi một người khác.
“Ngươi sẽ giúp hắn mở ra chứ?”
“Ta đương nhiên sẽ không, ngươi thì sao?”
“Kẻ ngốc mới giúp hắn mở ra Long môn.”
Bọn họ ước gì Khương Thành chết bất đắc kì tử ngay tại chỗ, đương nhiên sẽ
không phối hợp với hắn.
“Cho dù hắn không bị giết chết, cũng đừng hòng có được long mạch.”
“Đúng vậy, Long môn này cả đời này hắn cũng đừng hòng vào!”
Mà Khương Thành ở bên này cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn
họ.
Ca này quay đầu lại liếc nhìn đầu rồng kim sắc kia, quan sát miệng rồng đóng
lại mấy giây, sau đó trực tiếp rút kiếm ra.
Chém một kích về phía vị trí miệng rồng đang đóng lại kia.
Nếu như đã không có cửa, vậy thì mình sẽ đánh ra một cái cửa vậy