Diệu Hoàng không được tự nhiên cho lắm.
Hắn nghĩ kĩ lại, cảm thấy hình như cống hiến của Khương Thành còn lớn hơn.
Thu Vũ Tuyền tiêu diệt một Thánh chủ, Khương Thành cũng diệt được một tên.
Mà khi Khương Thành ở vương triều Nguyệt Hoàn còn đơn thương độc mã tiêu
diệt đến mấy chi đại quân Tiên tộc nữa.
Chỉ đáng tiếc hắn đã là một cấm kị ở Thiên tộc rồi.
Thậm chí còn bị Nhật Thực Hoàng xem như là mục tiêu tiến công nữa.
Nếu không thì hiện tại người được khen có lẽ nên là hắn.
Và người dạy dỗ Chỉ Dư cũng sẽ là hắn.
Bởi vì trước khi Thu Vũ Tuyền vào, Chỉ Dư đang khuyên bảo mọi người về
hiềm khích trước đây với Khương Thành.
Hắn đột nhiên nói: “Chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?”
Nguyệt Ảnh Hoàng nheo mày: “Điều người nói là kế hoạch của Tinh U quốc sư
à?”
Tinh Diệu Hoàng gật đầu: “Không sai.”
“Chuyện này không làm không được, nếu không thì căn cơ của Thiên tộc chúng
ta sớm muộn gì cũng sẽ bị lay động.”
Nhật Thực Hoàng cung kính nói: “Bài học kinh nghiệm năm ấy rõ ràng ra đó,
lần này nhất định phải diệt cỏ tận gốc.”
“Nhưng mà Thu Vũ Tuyền đã vì chúng ta nhiều như vậy…”
“Ta cũng không muốn động vào Thu Vũ Tuyền, nhưng những kẻ dư thừa buộc
phải chết.”
Sau khi mọi người kết thúc buổi hội nghị này một tháng, Thu Vũ Tuyền cũng đã
dạy xong cho Chỉ Dư.
“Một bộ kiếm pháp, một bộ chưởng pháp, nàng đã học được kha khá rồi.”
Đối mặt với việc khảo nghiệm thành quả của ba vị đế hoàng, nàng vẫn rất bình
thản.
“Nhanh vậy sao?”
“Ừm.”
Nhật Thực Hoàng cười như mở cờ: “Xem ra Chỉ Dư rất có thiên phú tu luyện
võ kỹ, không hổ là người kế nhiệm của Thiên tộc chúng ta.”
Nhìn Chỉ Dư đang vung hay tay chưởng trên trời cao, đánh thật uy phong,
Nguyệt Ảnh Hoàng và Tinh Diệu Hoàng cũng được an ủi.
Tuy vốn không hiểu võ kỹ của Tiên tộc, nhưng hai cường giả đỉnh cao này cũng
vẫn đánh giá.
“Rất tốt rất tốt.”
“Vừa nhìn đã thấy thanh thế bất phàm rồi.”
“Kì diệu đấy, chưởng pháp này ẩn chứa rất nhiều điều huyền ảo.”
Thu Vũ Tuyền rất muốn nói với bọn họ thiên phú võ kỹ của Chỉ Dư thật ra cũng
chỉ bình thường thôi.
À không, trong mắt nàng hoàn toàn là nát bét, nát đến hết thuốc chữa luôn.
Lúc vừa bắt đầu nàng còn định dạy Chỉ Dư vài bộ võ kỹ cao giai, kể cả tay
quyền chân kiếm của các tông môn nữa.
Thậm chí còn từng nghĩ có phải nên dạy nàng làm thế nào để lĩnh hội kiếm tâm
và kiếm đạo không.
Nhưng sau khi dạy tầm nửa khắc, nàng đã từ bỏ tất cả những ý niệm xa rời thực
tế đó.
Hoặc là vì sự bất lợi về thiên phú tộc quần, Chỉ Dư căn bản không học được
những võ kĩ cao giai thâm sâu.
“Đúng rồi, không biết bộ võ kỹ nàng ấy học được có tên là gì?”
“Phiên Thiên chưởng.”
Ba vị đế hoàng đều ngẩn ra.
Phiên thiên?
Tên này nghe có vẻ cao cấp dữ dội lắm nhá!
Tinh Diệu Hoàng cảm thán nói: “Nhất định là một võ kỹ vô cùng cao cấp rồi.”
Nguyệt Ảnh Hoàng nói với vẻ đương nhiên: “Tất nhiên là thế rồi, cũng không
xem thử cảnh giới của Thu cô nương ở đâu, điều nàng dạy có thể thấp kém
được hả, đương nhiên phải là đỉnh cao nhất rồi.”
Nhật Thực Hoàng lại lần nữa tỏ vẻ cảm tạ.
“Tuy thiên phú của Chỉ Dư cực cao, nhưng cũng nhờ có sự dạy bảo của ngươi,
danh sư mới có thể xuất cao đồ.”
Thu Vũ Tuyền xưa giờ không thích nói dối.
Nàng rất muốn nói cho ba người rằng Phiên Thiên chưởng chỉ là một chưởng
pháp nhập môn cơ bản mà thôi.
Tôi Thể cảnh có thể nắm được, đến Ngưng Mạch cảnh có lẽ tu sĩ đã không thèm
coi ra gì rồi.
Khoảng cách đến võ kĩ đỉnh cao còn một khoảng cách nữa.
Nhưng nhìn thấy ba chuyên gia rung đùi đắc ý bình phẩm, nàng phát hiện bản
thân không có cơ hội nói cho bọn họ chân tướng nữa rồi.
Thôi đi, dù sao thì Chỉ Dư đó cũng có thân thể của Thần không thể tưởng nỗi
rồi.
Dù có lẽ võ kỹ cơ bản thì cũng có thể phát huy ra uy lực cực lớn.
Ba ngày sau, năm vị Thiên giai thập nhị trọng của Thiên tộc phát động công
kích mãnh liệt về phía Tái Nguyên thánh địa.
Thu Vũ Tuyền vốn không hề triển khai Vô Đạo kiếm, nhưng vẫn là sự tồn tại
mạnh mẽ không thể coi thường nơi chiến trường được.
Còn Chỉ Dư thì tạm thời lánh đi.
Sau khi ba vị đế hoàng liên thủ một cách gian nan, gây rạn nứt rồi nàng mới
xuất hiện giết đến.
Trực tiếp xuyên qua sự cản trở của thánh giới, truyền tống bản thân đến trước
mặt Hư Chân Thánh chủ.
Cảnh tượng này không chỉ khiến bản thân Hư Chân Thánh chủ thấy bất ngờ, mà
cũng vượt ngoài dự liệu của tam đại đế hoàng và tất cả mọi người.
Thánh giới hoàn toàn do đạo của Thánh chủ tạo nên, thậm chí đã thoát khỏi hạn
chế của Thiên giới.
Trong thế giới của bản thân, Thánh chủ chính là vị Thần tuyệt đối.
Lần trước chưa nói đến Thánh Hoàng cần phải thúc động đạo nhân quả mới có
thể hủy hoại thánh giới của Thiên Uyên Thánh chủ từng chút một.
Mà Chỉ Dư hiện tại gần như hoàn toàn không chịu phải ảnh hưởng, trực tiếp
xuyên vào trong.
“Ngươi là ai!”
Hư Chân Thánh chủ mới chỉ hét lên một tiếng, Chỉ Dư đã phát động “Phiên
Thiên chưởng” rồi.
Hai người rất nhanh đã đánh nhau.
Hư Chân Thánh chủ suýt chút bị đớ ra luôn.
Rồi cứ đánh cứ đánh, sự nghi hoặc trong lòng hắn cứ càng ngày càng nhiều.
Hư Chân Thánh chủ tên như thật, hắn khống chế đạo hư thực.
Trong chiến đấu thể hiện ở chỗ là rõ ràng hắn không đánh ngươi, nhưng ngươi
có thể đã bị thương rồi.
Bởi vì hắn đã biến hư thành thật.
Rõ ràng là ngươi công kích hắn, nhưng hắn dường như chẳng có chút thương
tổn.
Bởi vì thực đã bị hắn biến thành hư.
Muốn ứng phó với thủ đoạn “không giảng đạo lí” này của hắn, hoặc phải thoát
khỏi ảnh hưởng của thánh giới của hắn.
Hoặc phải dựa vào đạo không được yếu hơn hắn mà chống lại.
Nhưng bây giờ, Chỉ Dư lại có thể hoàn toàn không chịu phải ảnh hưởng của
“đạo hư thực” của hắn.
Bị nàng công kích lại không thể nào chuyển thực thành hư được.
Còn không thể công kích nàng, cũng không thể chuyển hư thành thật được.
Nàng dường như đã hoàn toàn miễn dịch với ảnh hưởng của thánh giới.
Chuyện này khiến Hư Chân Thánh chủ kinh ngạc vô cùng, trên thế giới này có
loại người này ư?
Nhưng một mặt khác, Chỉ Dư từ đầu đến cuối chỉ có một bộ “Phiên Thiên
chưởng”.
Môn chưởng pháp này trong mắt ba vị đế hoàng rất cao cấp, nhưng trước mặt
Hư Chân Thánh chủ thì chỉ là thứ nông cạn thôi.
Đối phương như vậy là có tính toán gì?
Hắn buồn bực vô kể.
Đừng thấy môn võ kỹ này của Chỉ Dư thô thiển, nhưng mà ở trên thân thể Thần
rồi thì nó lại mang theo uy năng mạnh mẽ vô cùng.
Càng huống hồ gì bản thân nàng còn là Thiên giai thập nhất trọng nữa.
Ngoại trừ việc cận chiến đầy sơ hở, nàng còn có các thủ đoạn công kích tinh
diệu của Thiên tộc, và còn cả lực thiên vô cùng vững chắc.
Dưới sự tấn công điên cuồng của nàng, Hư Chân Thánh chủ phải sứt đầu mẻ
trán.
Nếu như chỉ là một mình Chỉ Dư thôi thì hắn còn có thể nhẹ nhàng rút lui khỏi
chiến trường.
Chỉ một “Phiên Thiên chưởng” nhỏ nhoi mà cũng muốn day dưa với hắn chỉ là
nằm mơ thôi nhá.
Nhưng sự liên thủ vây kín của ba vị đế hoàng: Tinh Diệu Hoàng, Nhật Thực
Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng, căn bản chẳng cho hắn có đường lui.
Cứ như vậy, theo sự trôi qua của thời gian, thánh giới của Hư Chân Thánh chủ
dần trở nên lỗ chỗ, thanh thế cũng dần trở nên yếu hơn.
Ba vị đế hoàng vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên, “cực phầm” võ kỹ mà Thu Vũ Tuyền dạy rất có tác dụng.
Sau khi thời gian qua được một canh giờ, cả phòng tuyến của Tái Nguyên thánh
địa đã bị tiêu hủy hoàn toàn.
Tinh U quốc sư và Phạm Lôi đã mang theo một đám thân vương như hổ vào
giữa đàn dê.
Hư Chân Thánh chủ nhìn thấy kết cục thất bại không thể nào xoay chuyển nữa,
cứ tiếp tục thì chỉ có con đường chế, cuối cùng cắn chặt răng, quyết định giống
như Thiên Uyên Thánh chủ khi xưa đã làm.
“Thiên Đạo!”
“Ta đồng ý với ngươi!”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, cởi bỏ trói buộc ý thức của mình.
“Các ngươi muốn giết ta, vậy thì cùng nhau đến đường cùng luôn đi…”
Ngay khắc sau, cảnh tượng ở Thông Hư thánh địa khi đó lại xảy ra lần nữa.
Ý chí Thiên Đạo thay thế ý thức của Hư Chân thánh chủ, chính thức tiếp quản
trận chiến.