luật hiếm thấy.
Mỗi ngày đều ở Hiền giả cung của mình bận bịu luyện hóa Bí không thánh sa,
tăng cảnh giới của Huyền văn.
Sau khi mất mấy ngày tăng lên đến lục trọng, thì đi một chuyến đến Giáng Linh
điện, kiếm thêm một Huyền văn.
Dần dần đã hình thành nên một vòng tuần hoàn.
Những chấp sự và hộ vệ trưởng trong Giáng Linh đại điện nhìn thấy hắn giống
như nhìn thấy người quen.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy không thoải mái chính là mỗi lần có thêm
một Huyền văn mới thì phải chết một lần.
Tính thử một ngàn Huyền văn này thì hắn phải chết đến chín trăm chín mươi
chín lần.
Nhưng mà so với số lần hồi sinh như biển cả của hắn thì cũng chỉ là mấy hạt
mưa.
Một mặt thăng cấp huyền văn đến mức kinh khủng, mặt kia Thần điện chẳng
thể thoải mái nỗi.
Năm tháng trôi qua, ba vị điện chủ và hộ pháp, chấp sự dưới trướng được phái
đi gần như đã tìm khắp cả địa giới Bạch Huyền tộc.
Nhưng lại chẳng hề phát hiện ra tung tích của “tà ma dị giới” đó.
“Có khi nào hắn đã rời khỏi Bạch Huyền tộc của chúng ta rồi không?”
“Cũng có khả năng hắn đang đong cửa chìm đắm trong việc tu luyện, không
định gây đại họa nữa?”
“Nếu như vậy thì không đến nỗi nào.”
“Không được xem nhẹ như vậy.”
Đại điện chủ rất rất khó lạc quan được như vậy.
“Kẻ địch nấp trong tối mới là đáng sợ nhất.”
“Một Chuẩn đế hậu kì lĩnh ngộ được Huyền Phách nấp trong tối tu luyện, nghĩ
xem sẽ khiến người ta sợ khiếp đến cỡ nào?”
“Một ngày không tìm được tung tích của hắn thì không thể nào yên tâm được.”
Những điện chủ khác cũng lũ lượt tỏ ra tán đồng.
Trong chốc lát, Thần điện thậm chí đã rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cao
nhất.
Đặc biệt là gần Hiền giả cung, đặc biệt được sắp xếp nhiều hộ vệ nhất, để tránh
“tuyệt thế thiên tài” gặp bất trắc trước tiên.
Chỉ tiếc rằng đương sự là Thành ca vẫn chưa biết chút gì cả.
Nếu biết được chắc hắn sẽ dở khóc dở cười mất.
Ta chính là tà ma mà các ngươi đang tìm kiếm, ta hại chính mình cũng được à?
“Phải rồi, tình hình Khương hiền giả tu luyện thế nào rồi?”
Vì bận rộn xử lí chuyện tà ma dị giới, thời gian này Đại điện chủ chẳng có thời
gian quản Thành ca.
Chỉ biết hắn rất hay đi phụ linh, còn những chuyện khác thì không biết gì cả.
Với thân phận Đại hiền giả của Thành ca thì thật ra cũng có thể tham gia vào
việc nghị sự của Thần điện.
Chỉ có điều lão nhân gia hắn đến cả chuyện chính vụ của Phi Tiên môn trước
kia còn lười quản chứ đừng nói gì đến Thần điện, vậy nên trước giờ chẳng đến
dự họp.
Còn những điện chủ khác thì cũng rất vui.
“Phải phải phải, hay là gọi hắn đến hỏi xem sao.”
“Đừng…”
Thủy Linh điện chủ lắc đầu cười: “Như vậy không hay, lỡ như làm phiền hắn
đang đóng cửa tu luyện thì sao?”
“Vẫn nên gọi một người ở Hiền giả cũng đến hỏi xem sao là được rồi.”
Rất nhanh, hộ pháp Nhậm Hoằng đã được triệu đến.
“Khương hiền giả của các ngươi đến nay đã là cảnh giới nào rồi?”
“Đã đến cực Huyền cảnh nhất trọng chưa!”
“Nhất trọng? Thủy Linh điện chủ ngươi xem thường ai vậy? Dựa vào thiên phú
của Khương hiền giả, bây giờ ít nhất chắc cũng phải đến tam trọng rồi.”
“Ta đoán không nhầm thì cũng phải tứ trọng rồi, tên tiểu tử này không nói cũng
vì để cho chúng ta bất ngờ đây mà.”
“Ha ha ha, không sai, không sai.”
Nhìn thấy ánh mắt kì vọng của các điện chủ, Nhậm Hoằng suýt chút không biết
nên mở miệng thế nào.
“Chuyện này…”
“Khương hiền giả hắn…”
Đại điện chủ nheo mày: “Sao vậy?”
Trong lòng những điện chủ khác cũng lo lắng, Khương hiền giả là bảo bối lớn
nhất trước mắt của Thần điện, không được để xảy ra bất cứ điều gì.
“Lẽ nào hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?”
“Sao ngươi lại không báo sớm chứ?”
Giọng điệuc của các điện chủ đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Nhậm Hoằng liền nói: “Hắn không gặp phải sự cố ngoài ý muốn gì cả, cũng
không bị thương hay bị ốm, chỉ là cảnh giới của hắn… vẫn ở Cực Huyền cảnh
nhất trọng.”
“Cái gì?”
“Vẫn là nhất trọng?” Mọi người kinh ngạc vô cùng.
Đại điện chủ cũng cảm thấy không biết nói gì cả: “Dựa vào thiên phú của hắn,
chuyện này là không thể nào?”
“Đúng vậy, có phải ngươi đã nhìn nhầm rồi không?”
Nhậm Hoằng nói: “Không sai đâu, hắn cứ cách vài ngày là sẽ đến Giáng Linh
đài một lần, mà mỗi lần ra ngoài ta đều gặp hắn một lần.”
Cực Huyền cảnh ở trước mặt hắn cũng chẳng tộn tại khả năng che giấu thực lực.
“Tại sao lại như vậy?”
Các điện chủ hoàn toàn không thể hiểu nỗi, chuyện này khác xa với những gì
bọn họ nghĩ.
Một Cực Huyền cảnh có thiên phú tốt một chút, sau năm tháng có lẽ sẽ tăng lên
tầm nhị trọng.
Huống hồ gì Khương Hiền giả tuyệt thế, lại có sự chăm sóc toàn diện của Thần
điện.
“Lẽ nào thiên phú của hắn thật sự không hề cao, chúng ta nhìn sai rồi?”
“Không thể nào đâu, Tử Kim Huyền văn bày ra đó, ta ngươi đều tận mắt nhìn
thấy!”
“Một Huyền văn cao như vậy, chắc không thể chứ…”
Các điện chủ lũ lượt bàn luận, Nhậm Hoằng không thể không giải thích giúp
Thành ca một câu: “Theo như ta biết, Đại hiền giả vốn chưa tiến hành bất kì sự
tu luyện nào trên phương diện Huyền lực.”
“Đến cả Huyền nguyên quả và Huyền thạch thuộc về hắn, hắn cũng chưa đi
nhận.”
“Hóa ra là như vậy.”
Đại điện chủ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải thiên phú thấp là được, còn chưa tu luyện thì chỉ là chuyện
nhỏ.
“Vậy Huyền kĩ của hắn luyện thế nào rồi?”
“Trước giờ chưa từng thấy hắn tu luyện Huyền kĩ, thậm chí chưa từng thấy hắn
sử dụng Huyền khí.”
“Vậy hắn mỗi ngày làm gì chứ?”
Nhậm Hoằng trả lời một cách thật thà: “Phụ linh.”
Thổ Linh điện chủ cả mặt không thể hiểu nỗi: “Mỗi lần phù linh nhiều nhất chỉ
hai tiếng đồng hồ, thời gian còn lại thì sao?”
“Ta cũng không biết.”
Nhậm Hoằng nói: “Ngoại trừ phụ linh, thời gian còn lại hắn đều ở trong phòng
tĩnh sâu trong Hiền giả cung, còn dặn dò những người khác không được đến
gần.”
“Chuyện này…”
“Hắn không tu luyện Huyền Lực cảnh giới, ngày nào cũng nấp trong phòng làm
gì chứ?”
“Chắc không phải đi ngủ đấy chứ?”
Các điện chủ chau mày.
Thủy Linh điện chủ lo lắng vô cùng: “Nếu đã là tuyệt thế thiên tài, mà lười
biếng buông thả thì cũng sẽ tiêu tan như tất cả mọi người.”
“Không được tiếp tục như vậy.”
“Nhất định phải bắt hắn năng nổ trở lại.”
Đại điện chủ cũng ngồi không yên nữa, mọi người rất nhanh đã đi đến Hiền giả
cung.
“Đại hiền giả, ngươi như vậy không thể được!”
“Phải đó, tu luyện há có thể lười biếng buông thả như vậy?”
“Ngươi không thể là tuyệt thế thiên tài nếu cứ lười biếng như vậy được.”
Một đám điện chủ đến cửa như vậy, nói đến nỗi khiến Thành ca hoang mang.
Các ngươi một đám “cấp bậc Tiên vương”, lại đến dạy Chuẩn đế ta tu luyện thế
nào ư?
Ca này từ lúc xuất đạo cho đến nay tu luyện luôn lười vậy đó, có thể ngồi thì nất
định sẽ không đứng.
Nhưng vấn đề ở đây là ngoại lệ, khoản thời gian này hắn có thể coi như là vô
cùng cố gắng.
Ngày nào cũng đóng cửa luyện hóa Bí không thánh sa, rất vất vả đó biết không?
“Ai nói ta không tu luyện?”
“Vậy cảnh giới của ngươi tại sao vẫn chỉ là Cực Huyền cảnh nhất trọng?”
“Lười tăng.” Thành ca đáp lại rất ngang ngược.
Tăng Cực Huyền cảnh lên, lỡ như Huyền văn của thương thành trở thành màu
xám không mua được, há chẳng phải hối hận còn không kịp hay sao?
Đến lúc đó có quay ngược thời gian cũng vô dụng, quay ngược thời gian sẽ giữ
lại thực lực cảnh giới của hắn.
Câu trả lời ngang ngược như vậy khiến Đại điện chủ lần đầu tiên bị hắn chọc
tức.
“Đứa trẻ như ngươi, thật hoang đường.”
Theo như nàng thấy, Thành ca chỉ là một người trẻ tuổi không hiểu chuyện.
“Tiếp theo hãy lo tu luyện cho thật tốt, ta sẽ phái người đến trông ngươi.”
Thành ca cười hi hi: “Chuyện ngươi nói không được, địa vị của hiền giả ta siêu
cao, các ngươi cũng kiểm soát không được.”
Cảm thấy ngươi muốn vị trí Đại hiền giả này là vì để lười biếng?
Các điện chủ đau đến bầm gan tím ruột, thiên phú như vậy mà lại không ra gì,
quá đáng tiếc.
Giọng Đại điện chủ nghiêm lại: “Cho dù ngươi là Đại hiền giả, kiểm tra cũng
phải bắt buộc tham gia, đây là quy tắc của Thần điện.”