Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đá trắng trên cổ Thành ca toả ra ánh sáng chói lòa.

Không đợi Tân Linh cũng chẳng đợi đám người Bạch Huyền tộc phản ứng lại,

A Linh đang tức giận đã xuất hiện.

Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của nàng nhưng tất cả người thuộc

Bạch Huyền tộc đều lập tức nhận ra.

Sức mạnh thâm thuý mà thuần khiết đến cực điểm, hào quang trường tồn rộng

lớn, đó giống như lời kêu gọi từ cội nguồn của Bạch Huyền tộc…

Tất cả đều hé lộ cho một câu trả lời duy nhất – Thần Bạch Huyền!

Cả Bạch Huyền tộc, không ai dám đứng trước mặt nàng chứ đừng nói đến là

bay lượn.

Cho dù mạnh mẽ như Đế Huyền cảnh cũng kinh sợ mà quỳ xuống.

Bọn hắn quỳ rạp dưới mặt đất, tôn thờ kính cẩn.

“Thần Bạch Huyền!”

“Trời đất ơi…”

“Hu hu hu, thần linh của tộc ta cuối cùng cũng hiển linh rồi!”

Trán Tân Linh chạm đất, bởi vì kích động mà giọng nói cũng trở nên run rẩy:

“Cung nghe…thần dụ.”

Nói thật, nếu bây giờ A Linh có bảo nàng đi chết thì nàng cũng không chút do

dự mà cắt cổ.

Thậm chí còn cảm thấy là chuyện vô cùng thiêng liêng và vinh quang.

Đây chính là điểm khác biệt giữa thần điện và tông môn.

Nhưng A Linh sẽ không để nàng làm việc này.

Nàng rất bất mãn.

“Miễn đi, ta cũng chẳng muốn trở thành thần của các ngươi, miễn bị các ngươi

hại chết.”

Lúc này, khí chất của nàng cao quý lại lạnh lùng, lộ rõ vẻ xa cách.

A Linh ở đằng trước và A Linh khi nói chuyện với Thành ca dường như không

phải một, nàng lúc này càng giống với dáng vẻ của một vị thần.

Không…

Vào khoảnh khắc này, trên người nàng ấy dường như không còn chứa đựng cảm

xúc của con người.

Mà nàng chỉ cần nói một câu đã dọa cho đám người Bạch Huyền tộc và Tân

Linh hồn bay phách lạc.

“Hả, vì sao vậy?”

“Là bọn ta đã khiến ngươi tức giận ư?”

“Thần, xin ngươi đừng bỏ rơi bọn ta…”

“Bọn ta có thể khắc phục, ngươi muốn bọn ta làm gì cũng được…”

“Hu hu hu…”

Ở phía dưới kẻ thì dập đầu, kẻ thì khóc lóc, có một số người thuộc Bạch Huyền

tộc nghe thấy thần muốn vứt bỏ mình mà bị doạ sợ đến chết ngất.

Đường đường là Đế Huyền cảnh cũng không dám mở miệng, chỉ có thể dập đầu

trên đất, thế nhưng hắn lại đập cho viên đá trước mặt xuất hiện một cái hố sâu.

A Linh hờ hững nhìn hắn, nhưng trong đôi mắt sâu, đen như mực không hề có

một chút thương hại nào.

Mãi cho đến khi thấy bọn hắn hoảng loạn đủ rồi, A Linh mới vô cảm nói:

“Khương Thành là đại hiền giả mà ta đã lựa chọn, mệnh lệnh của hắn cũng

chính là mệnh lệnh của ta.”

Tất cả người Bạch Huyền tộc bây giờ mới hiểu ra vì sao thần linh lại tức giận.

Trời ơi!

Hoá ra Bạch La Chân không hề nói dối?

Hoá ra người như vậy lại là người được Thần Bạch Huyền lựa chọn?

Nội tâm bọn họ đang tràn ngập sợ hãi cùng hối hận.

Chính bản thân mình vừa rồi còn nghi ngờ hắn, còn to tiếng muốn đuổi hắn đi…

Cái này chẳng phải là đang làm trái lại thần dụ sao!

“Ta tội đáng muôn chết!”

Tân Linh không hề do dự, đứng ra bày tỏ lòng trung thành của mình với Thành

ca.

“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dốc toàn lực toàn tâm phụ tá cho Khương đại hiền giả,

tuyệt đối không hai lòng!”

Mà đám người Bạch Huyền tộc ở phía dưới cũng tiếp tục làm theo.

“Thần linh chứng giám, mệnh lệnh của đại hiền giả cũng chính là sứ mệnh của

ta!”

“Xin tuân theo thần dụ.”

“Thần linh, ta nguyện nghe theo phân phó của ngươi, vì Khương hiền giả mà

lên núi đao xuống biển lửa, máu chảy đầu rơi cũng không từ, xin ngươi đừng

vứt bỏ bọn ta…”

Bởi vì thái độ của A Linh, cho nên bây giờ trong tâm trí của bọn họ, Khương

Thành cũng chiếm một vị trí rất đặc biệt.

Đây chính là người được thần linh lựa chọn, nhất định bản thân hắn có khí chất

bất phàm!

Nếu không thì sao thần linh lại lựa chọn hắn?

Bây giờ mọi người cũng không hề nhắc đến chuyện Kim Huyền tộc xâm chiếm,

cũng không nhắc đến chuyện có cấu kết với tà ma dị giới nữa.

Ở trước mặt thần linh, mấy chuyện này cũng không đáng nhắc đến.

Ngay cả khi Khương đại hiền giả có cấu kết với tà ma dị giới đi chăng nữa thì

điều đó cũng đã được thần linh ngầm chấp thuận, thậm chí còn do thần linh dẫn

dắt.

Đó là vì một sự nghiệp cao thượng, vĩ đại!

“Ca, như vậy đã được chưa?”

Có lẽ bởi vì bây giờ Bạch Huyền tộc đã quá suy bại nên tâm trạng của A Linh

cũng không được tốt.

Làm ra vẻ một hồi như vậy còn làm ra vẻ suy yếu.

Thành ca còn có thể nói gì nữa?

Hắn thực sự được mở mang tầm mắt, năng lực kêu gọi như vậy, đây là lần đầu

tiên hắn được thấy trong đời.

Hắn vội vàng giơ ngón cái.

“Ngươi rất tài sắp xếp…”

A Linh nhoẻn miệng cười, một luồng ánh sáng lóe lên, nàng lại biến trở thành

viên bạch thạch đeo trên cổ Thanh Ca.

Mãi đến khí tức của nàng hoàn toàn biến mất, tất cả người Bạch Huyền tộc phía

dưới mới từ từ đứng dậy.

Mọi người lại nhìn Khương Thành, ánh mắt mọi người lúc này tràn ngập nhiệt

tình và háo hức.

Trời ơi, thần linh còn ở trên người hắn?

Đây là điều vinh quang kỳ diệu gì vậy?

“Khương hiền giả!”

“Tham kiến Khương hiền giả.”

“Vừa rồi bọn ta có mắt không tròng mạo phạm đến ngươi, xin ngươi rộng lượng

bỏ qua bọn ta…”

“Đúng vậy, nếu biết đều là thật, có cho ta thêm một trăm cái gan ta cũng không

dám mạo phạm ngươi.”

“Là bọn ta ngu muội, bọn ta sai rồi…”

Nhìn thấy bọn họ thành khẩn như vậy, Thành ca cũng không muốn so đo nữa.

Nói thật ra ngay từ đầu hắn cũng không hề để tâm.

Vì căn bản hắn cũng không có ý định dẫn dắt đám người Bạch Huyền tộc này đi

làm đại sự gì, cũng chưa từng nghĩ sẽ thu phục bọn họ.

Bây giờ cứ xem như thu hoạch ngoài ý muốn đi.

Hắn xem xét hệ thống một chút, hay thật đấy, tuy giá trị kinh sợ không cao,

nhưng giá trị của nỗi sợ tập thể thì lại được kéo đầy.

“Được rồi, bây giờ ta muốn tuyên bố chuyện đầu tiên.”

Tân Linh vội vàng cười nói: “Ngươi nói, ngươi nói đi.”

Mặt khác, người Bạch Huyền tộc cũng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi

muốn chúng ta làm gì, xin cứ phân phó.”

“Đừng nói là một việc, dù là một trăm việc chúng ta cũng nghe theo!”

Thành ca khoát tay áo.

“Từ nay về sau, vị Tuấn Lãng ở tà ma dị giới kia cũng chính là bằng hữu của

Bạch Huyền tộc chúng ta!”

Về sau, không chừng vẫn còn phải dùng đến thân phận đấy để chiến đấu.

Hắn cũng không muốn mỗi khi xuất hiện dưới thân phận kia đều bị người Bạch

Huyền tộc mắng chửi, thế còn gì là vui vẻ nữa?

Hả?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Tuy Bạch Huyền tộc cũng là một trong bốn tộc, nhưng lại không quá bài xích tà

ma dị giới, nhưng đây chẳng phải đang đi ngược lại ba tộc còn lại sao?

Trăm triệu năm về trước, cảnh tượng tà ma xâm phạm vẫn còn rõ ràng hiện ra

trước mắt, cho nên mấy năm nay, hầu như khi nào đụng phải tà ma thì bọn họ

lập tức xông vào chiến đấu.

Mối thù hận này sớm đã không còn cách nào để hoá giải.

Tân Linh ngập ngừng thăm dò một câu: “Vậy, ngoại trừ hắn ra, những tà ma

khác thì sao?”

“Ngoại trừ hắn và Cô Nguyệt Tâm Cơ ra, đám còn lại, muốn xử lý như thế nào

thì tuỳ các ngươi.”

Hoá ra chỉ cần trừ bỏ hai kẻ này, trong lòng quần chúng cũng dễ dàng tiếp nhận.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”

“Từ nay về sau, Lý công tử và Cô Nguyệt Tâm Cơ đều là bằng hữu tốt của Bạch

Huyền tộc chúng ta.”

“Đúng vậy, về sau chúng ta và bọn họ chính là những chiến hữu tốt.”

Trên thực tế, sau khi được A Linh xác nhận thì dù hắn có bảo phải giải hoà với

toàn bộ tà ma dị giới thì bọn họ cũng chấp thuận.

Dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của người được thần lựa chọn.

Chẳng qua Thành ca cũng không có ấn tượng tốt về những tà ma dị giới khác

nên mới lười biếng yêu cầu có vậy thôi.

Trong mấy ngày kế tiếp, thần điện luôn bám đầy bụi bặm đã được mọi người

quét tước sạch sẽ.

Cần phục hồi cấm chế và linh văn thì phục hồi, cần xây dựng lại thì xây dựng

lại.

Đối với những tu sĩ ở Địa Huyền Thiên Huyền cảnh giới mà nói, những việc

như này cũng không làm khó họ.

Mà bây giờ, ở trong Bạch Huyền thần điện, Thành ca nghiễm nhiên trở thành

đại hiền giả cao nhất, độc nhất vô nhị.

Mà chức vụ điện chủ ở đây vẫn đang trống vắng cho nên Tân Linh và hai vị Đế

Huyền cảnh đến sau tạm thời đảm nhiệm chức điện chủ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK