Giọng điệu của Hư Huyền mang theo ý tứ cười nhạo nồng đậm.
“Không phải ngươi nói nàng là nữ nhân của ngươi sao?”
Tam Nhãn Hổ đã quen với chuyện này từ lâu rồi, nên hoàn toàn chẳng có chút
xấu
hổ, ngại ngùng nào.
Ngược lại còn nói khoác không ngượng mồm: “Nữ nhân mà, toàn là khẩu thị
tâm
phi, nghĩ một đằng nói một nẻo thôi, ngươi không hiểu đâu.”
“Em gái à, tình hình bây giờ thế này ngươi vẫn chưa nhìn ra à, chỉ có đi theo
ca đây mới có thể được che chở, bảo kê thôi…”
Yên Dĩ suýt chút nữa thì bị hắn làm cho tức chết.
Bản thân ngươi chính là kẻ đầu tiên bị giết, lại còn che chở cho ta?
Ngươi lấy mặt mũi ở đâu ra mà nói những lời này?
“Ngươi vẫn nên lo lắng xem sau khi ngươi chết thì ai nhặt xác cho ngươi trước
đi thì hơn!”
Hư Huyền Đạo Thánh ở phía trước mất kiên nhẫn, xua xua tay.
“Đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt ta, nhìn chướng mắt lắm.”
“Ta không hề, ta và hắn…”
“Được rồi, được rồi, ngươi cũng ngoan ngoan thật thà đứng ở đây đi!”
Hư Huyền vừa hạ mệnh lệnh này, trái tim của Yên Dĩ cũng lạnh lẽo hẳn đi.”
Nàng cũng cho rằng chỉ có được phân đến bên cạnh hai kẻ bán đứng đồng đội
Kỳ
Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn kia thì mới có thể sống sót.
Nhưng bây giờ nàng lại bị giữ lại ở bên này, chắc chắn là sẽ bị đưa vào trong
danh sách hành quyết.
Đáng tiếc là những lời thoại cầu xin tha thứ của nàng còn chưa kịp nói, đã mơ
mơ hồ hồ bị phán tử hình rồi.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy đau đớn từ tận sâu trong cõi lòng, hận
không thể xé xác Tam Nhãn Hổ ra.
“Tất cả đều tại ngươi!”
“Nếu không phải tại ngươi, ta lấy đâu ra mà chết nhanh như thế!”
Tam Nhãn Hổ cười không được, khóc cũng chẳng xong.
“Ta thật sự đang che chở, bảo vệ ngươi đấy…”
“Ngươi vẫn còn chém gió khoác lác!”
Mà lúc này, Hư Huyền cũng hướng về phía đám Ma Tu của Huyết Sát Đạo ở
xung
quanh, khua tay hạ lệnh.
“Có thể hành động rồi.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả những Ma Tu ở đó đều bắt đầu cảm thấy phấn khích.
Mặc dù mục tiêu cực kỳ ít hỏi, hầu hết mọi người căn bản đều không vơ vét
được, nhưng sự yêu thích đối với việc giết chóc của đám người này đã ngấm
vào
tận xương tủy.
Nói trắng ra, nếu không phải nơi như Huyết Sát Đạo này rất đặc biệt, là nơi
thích hợp nhất để bọn họ thăng cấp thì bọn họ đã không ở đây, nếu bọn họ tản
mát ra bên ngoài, nhất định sẽ biến thành một quần thể còn tà hơn cả Tà Tiên.
“Khà khà khà, bọn ta đã đợi câu nói này từ lâu rồi!”
“Vẫn là Hư Huyền lão đại chiếu cố đến chúng ta!”
“Đúng thế, đặc biệt để lại con dê béo cho chúng ta, không hổ là Đạo Thánh,
nhận thức và tầm nhìn đúng là khác biệt!”
Dựa theo quy tắc của Huyết Sát Đạo, bình thường toàn là ai mạnh thì được lấy
người trước.
Coi như Hư Huyền đã nhường cho bọn họ.
Thậm chí đám Ma Tu này còn nháo nhào bày tỏ sự biết ơn với hắn.
Đối mặt với sự bao vây của một đám Ma Tu kẻ nào kẻ nấy liếm liếm môi, cười
độc
ác như một đám lang sói, một lang nữ chân chính như Yên Dĩ cũng sợ đến hồn
lìa
khỏi xác.
Sức mạnh chênh lệch quá lớn, khoảng cách về số người còn đẫm nước mắt hơn.
Chuyện này khiến nàng đến ý chí chiến đấu để lấy Tiên lực ra cố gắng một lần
cũng không có.
Mà tim của Phạm Lôi Đạo Tôn đứng ở bên cạnh nàng cũng điên cuồng đập loạn
xạ.
Mặc dù hắn tràn đầy niềm tin với cây “bí bảo Tín Hương” trên tay, nhưng trước
khi nó thực sự có tác dụng, đối mặt với sự bao vây đông nghịt của nhiều Ma Tu
như thế, nói không căng thẳng thì là nói điêu.
Nghênh đón đám quần ma đó, hắn hít một hơi thật sâu.
Kiên quyết, không chút do dự châm điếu thuốc trên tay.
Cảnh tượng này, khiến cả Khương Thành và Tam Nhãn Hổ đều đờ ra.
Lão huynh à, ngươi thế này là muốn làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ ngươi đã biết đám ngươi này không phải nhằm vào chúng ta mà đến
rồi
sao?
Nhưng cho dù ngươi nhìn thấu rồi, cũng không cần phải hút thuốc ngay tại trận
để làm màu chứ.
Đây rõ ràng là muốn cướp ngai vàng của vua làm màu ta đây rồi?
Hai người bọn họ còn đang chịu đựng sự hoang mang, khó hiểu này, hai vị Đạo
Tôn là Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn đã nhịn không nổi, bắt đầu chúc
mừng.
Nhân tiện tiếp tục dùng cách thức kỳ lạ, âm dương quái khí để biểu đạt việc
cười trên nỗi đau của người khác.
“Ha ha ha, may mà chúng ta không phải một nhóm với bọn họ!”
“Dám dở thói ngang ngược ở Huyết Sát Đạo, thế chẳng phải là đang chê chết
quá
chậm sao?”
“Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống!”
Đối với bọn họ mà nói, đây cũng được coi là kết cục có thể chấp nhận được rồi.
Khương Thành bị bên thứ ba là Đạo Tuyệt Chi Địa giết chết, thì vụ cá cược
giữa
Thiên Cung và Tà Tiên giới coi như hòa.
Đồng thời đến cả Yên Dĩ cũng bị giết, đầu xuôi đuôi lọt.
Hai người nhìn theo đám Ma Tu vác theo binh khí sắc bén lạnh thấu xương,
từng
bước, từng bước áp sát, thu nhỏ vòng vây, chỉ hận không thể cổ vũ cho bọn họ.
Xong việc sớm một chút, bọn ta có thể trở về phục mệnh sớm một chút.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy trước cảnh tượng Khương Thành và Yên Dĩ
chết bất
đắc kỳ tử tại trận.
Nhưng cũng chính vào giờ phút quan trọng này, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Hư
Huyền Đạo Thánh đột nhiên giơ tay phải lên, ngăn cản tất cả mọi người.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
Vẻ mặt hắn không vui liếc nhìn đám Ma Tu trước mặt.
Sáu vị Ma Tu Đạo Tôn và tất cả đám Ma Tu ở phía sau đều sững sờ.
“Hả?”
“Bọn ta tuân lệnh ngươi giết chết bốn người này chứ gì nữa.”
Bọn họ chỉ vào Khương Thành, Tam Nhãn Hổ, Yên Dĩ và Phạm Lôi - người
đang giơ
một điếu thuốc trên tay, mặt đầy phòng bị.
Hư Huyền tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.
“Ta bảo các ngươi giết Khương Chưởng môn lúc nào, đúng là không hiểu ra
làm
sao cả.”
“Người mà ta bảo các ngươi giết là hai người kia!”
Hắn chỉ vào Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn ở cách đó không xa.
“Ta đã cố ý phân bọn họ ra bên đó rồi, thế mà vẫn không nhìn ra à? Sao các
ngươi đần độn thế?”
A?
Hả?
Hóa ra những kẻ phân ra bên đó mới là những kẻ cần phải xử tử, còn ngược lại,
những người ở lại bên này có thể tiếp tục sống à?
Ngoại trừ Khương Thành và Tam Nhãn Hổ, chẳng có ai có thể hiểu được quyết
định
này.
Thậm chí đến cả những Ma Tu ở bên này cũng đều mắt to nhìn mắt nhỏ, ngơ
ngác
không hiểu chuyện gì.
Những lời vừa nãy của Hư Huyền, bọn họ đều chứng kiến tất cả.
Theo lẽ thường, hai người Kỳ Ngô và Càn Ngôn đã phủi sạch mọi quan hệ với
kẻ
đầu sỏ Tam Nhãn Hổ, không phải là không có việc gì nữa rồi sao?
Bởi vì bọn họ quá kinh ngạc, đến mức tất cả đều đơ ngay tại chỗ, nên tất cả
đều quên mất phải phản ứng.
“Còn ngẩn ra đó làm cái gì?”
Sắc mặt của Hư Huyền nặng nề.
“Còn không mau đi đi?”
“Ơ vâng…”
Các Ma Tu cũng không dám chống lại mệnh lệnh của hắn.
Hơn nữa, tính toán cẩn thận thì hai Đạo Tôn đó, hình như còn đáng tiền hơn
một
vị Đạo Tôn thêm cả hai vị Chí Tôn và một Thiên Tôn.
Dẫu sao thì Đạo Tôn và Chí Tôn căn bản không thể so sánh với nhau được.
Vừa nghĩ như thế, bọn họ càng vui vẻ đổi mục tiêu.
Thế là các Ma tu vui vẻ, rầm rộ chuyển chiến trường, tha cho bên Yên Dĩ và
Phạm Lôi, trong chớp mắt đã vây chặt lấy Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo
Tôn!
Chuyện này khiến Yên Dĩ và Phạm Lôi Đạo Tôn hoang mang, không hiểu
chuyện gì.
Nhìn xung quanh đột nhiên trống vắng, hai ngươi bọn họ đứng sững sờ ngay tại
chỗ, thậm chí còn không cảm nhận được niềm vui mà cảm thấy chỉ trong một
cơn
gió đã rối loạn hết cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rốt cuộc là thế nào vậy?
Chỉ có điều, vấn đề này cũng không cần bọn họ phải hỏi, bởi vì Kỳ Ngô Đạo
Tôn
và Càn Ngôn Đạo Tôn đã lớn tiếng hỏi rồi.
“Tại sao vậy?”
“Tại sao lại muốn bao vây bọn ta?”
“Đạo Thánh tiền bối, bọn ra rõ ràng không có quan hệ gì với tên Hổ Yêu đó
mà!”
“Tại sao không những không giết bọn họ, ngược lại còn muốn giết bọn ta?”
Bởi vì cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc, hai người bọn họ kích động đến
mức khoa chân múa tay.
“Thế này không công bằng, không có đạo lý gì cả!”
“Cho dù thật sự phải chết thì cũng phải để bọn ta chết một cách minh bạch, bỡn
cợt bọn ta như thế này là thế nào?”
Đám Ma Tu đang bao vây bọn họ, kẻ nào kẻ nấy đều khà khà cười lạnh.
“Các ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Lại còn dám đòi lý do ở Huyết Sát Đạo bọn ta?”
“Bỡn cợt các ngươi thì làm sao? Hư Huyền Đạo Thánh muốn thế nào thì là thế
ấy!”
“Giết chết bọn họ!”
Nhưng, Hư Huyền lại mỉm cười giơ tay lên.
“Đừng không phân rõ phải trái như thế, đối mặt với khách mời lúc đầu, chúng
ra
vẫn phải nói cho rõ ràng.”