nguyên mặc châu của Viên Tương chỉ mới đi được một phần sáu quãng đường.
Khoảng cách này khiến mọi người bên này chán nản lắc đầu.
Mặc dù sớm đã đoán được trận này sẽ thất bại, nhưng khoảng cách vậy cũng
thật quá rồi.
Chuyện khiến bọn họ thấy ngoài dự tính nhất chính là sau khi mặc châu của bên
kia đến chỗ khay tròn thì không hề dừng lại.
Mà tiếp tục tiến về phía trước, tập kích mạnh mẽ về phía Viên Tương bên này.
“Hắn muốn làm gì?”
“Lẽ nào muốn chiến đấu tiêu diệt thông đạo bên này của bọn ta sao?”
“Thế này cũng tự đại quá rồi nhỉ?”
Nơi mặc châu va chạm chia thành ba khu vực.
Khu giác đấu khay trong và thông đạo quanh co hai bên.
Một khi xâm nhập vào thông đạo quanh co của đối phương, áp lực sẽ tăng gấp
bội, mặc châu cũng sẽ trở nên khó điều khiển hơn.
Đây cũng xem như là vùng đệm của hai bên.
Bây giờ Địa Thần bên đối diện chủ động tiến công vào thông đạo quanh co bên
này đồng nghĩa với việc đi vào sân chính của Viên Tương, bản thân tăng thêm
độ khó cho bản thân.
Đối với lựa chọn này, Minh Khánh Đạo Thần của Thương Môn cũng chẳng hề
lo lắng, thậm chí còn nhìn Thanh Tiêu Thánh Chủ với ánh mắt nghiền ngẫm.
Thanh Tiêu Thánh Chủ đương nhiên hiểu đây là ý gì.
“Hắn vầy là đang cố ý sỉ nhục chúng ta.”
Trưởng lão thánh địa và các cấp cao của các phái đều mang vẻ mặt cực khó coi.
“Đáng ghét!”
“Nếu bị người khác đụng văng ra ngoài ở thông đạo của mình thì thật sự là mất
mặt đến cả nhà luôn rồi.”
“Vân Tương Đạo Thần, đệ tử dưới trướng này của ngươi có thể chống đỡ được
không?”
“Cho dù thua cũng phải thua ở khu giác đấu khay tròn, tuyệt đối không được bị
người khác đụng văng ra ở thông đạo của mình được.”
Kì vọng của bọn họ thì hay đấy, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Khi Viên Tương tiến về trước được một nửa, mặc châu của Địa Thần trước mặt
kia đã xuất hiện ngay trước mặt, dọa cho một người đang cẩn thận từng li từng
tí như hắn một phát.
Còn chưa đợi hắn hiểu được đã xảy ra chuyện gì thì đối phương đã chạy lại va
chạm một cách hăng hái.
Viên Tương theo bản năng né tránh, sau đó mặc châu không may va phải rìa
thông đạo.
Ầm!
Một tiếng vang lên, mặc châu của hắn đã bị nghiền thành vụn.
Cứ như vậy mà thất bại.
“Ha ha ha ha!”
Minh Khánh Đạo Thần không hề che đậy nụ cười lớn tiếng đến phát run.
Mười mấy Địa Thần ở đối diện cũng vui mừng khôn xiết.
“Thế này là thắng rồi à?”
“Cũng đơn giản quá rồi nhỉ?”
“Hoàn toàn không đỡ được một kích mà.”
“Tuy biết bọn họ rất yếu nhưng mà yếu đến thế này thì đúng là đổi mới nhận
thức hẳn…”
“Xem ra chúng ra không ra sân nỗi rồi.”
Có vài Địa Thần thậm chí còn bắt đầu ầm ĩ lên.
“Lấp cửa! Lấp cửa!”
“Lấp lối ra của bọn họ! Để bọn họ có ra cũng không được luôn!’
“Đừng để bọn họ vào trong khay tròn, bọn họ không xứng.”
“Đúng, lấp cửa. Sỉ nhục bọn họ cho gớm vào.”
Tư thế kêu la ầm ĩ không ngớt này của bọn họ làm Thành ca cũng bị chọc cười.
Sao hả, thế này là muốn chơi bịt đường sống chứ gì?
Có tự tin như vậy sao?
Đám tiên nhân Thường Lục châu vây xem ở ngoài người nào người nấy còn
mang sắc mặt khó coi hơn.
Cách thua nhục nhã này đã tát cho các đại tông môn một bạt tai, rồi lại nhấn
luôn cả mặt xuống đất rồi đạp lên.
Thanh Tiêu Thánh Chủ nhìn không được nắm chặt tay, càng tức càng lên huyết
áp.
Còn Ngộ Sơn Thánh Chủ bên cạnh hắn đã chầm chậm nhắm hai mắt lại, không
muốn tiếp tục nhìn nữa.
Còn về Vân Tương Đạo Thần thì đã trở thành mục tiêu công kích bên ngoài.
“Không Vân điện các ngươi phái đến cái quần què gì vậy hả?”
“Thứ yếu như vậy sao ngươi còn có mặt mũi mà phái đến đại diện cho Thường
Lục châu chứ?”
“Đầu tiên là là tên Khương Tuấn Soái đâm chọt sinh sự đủ chuyện, bây giờ Viên
Tương kia lại vô năng cực điểm, Không Vân điện các ngươi cố ý làm loạn chứ
gì?”
Vân Tương Đạo Thần chỉ có thể phát huy bản năng nghề nghiệp, cười bồi một
cách ngại ngùng.
Trong lòng sớm đã mắng mỏ rồi.
Đám người các ngươi hỏi tội lại lời lẽ đanh thép vậy, ban đầu khi phân mười
lăm danh ngạch Đạo Thánh sao ai cũng sợ tránh không kịp?
Muốn phái Đạo Thánh tinh anh sao các ngươi không phái đệ tử môn đồ của các
ngươi đê?
Chỉ là mấy lời này hắn cũng chỉ nén trong lòng, nào dám nói thẳng ra trước mặt
chứ.
Mà lúc này, Đạo Thánh thứ hai cũng đã lên sàn.
Vòng tỉ thí điều khiển thao túng tiên lực này là cách thức luân chiến.
Địa Thần của bên kia chưa thua nên có thể tiếp tục đối kháng với tuyển thủ thứ
hai.
Hắn quả nhiên không dừng lại, men theo bờ thông đạo quanh co đến giết gần
trước cửa, đúng là chơi trò chặn dòng.
Đạo Thánh thứ hai trước đó xem trận của Viên Tương nên có chút phòng bị.
Nhưng thật tiếc là khoảng cách quá lớn.
Đối phương tu chịu áp lực lớn hơn gấp bội, nhưng bích nguyên mặc châu vẫn
linh hoạt hơn hắn nhiều.
Hai người chỉ đẩy đưa đâu tầm ba mươi giây, mặc châu của Đạo Thánh này đã
bị đẩy đến rìa thông đạo.
Phát nổ ngay tại chỗ, thua ngay tại trận.
Nhân thời gian trống Đạo Thánh thứ ba còn chưa vào sân, Địa Thần phía đối
diện vừa ổn định lại bích nguyên mặc châu của mình vừa ngẩng đầu lên nhìn
bên này một cái.
Cố ý thúc giục.
“Người tiếp theo!”
Mười bốn Địa Thần phía sau hắn hớn hở ầm ĩ lên.
“Người tiếp theo, nghe rõ chưa?”
“Mau lên, đừng lề mề.”
“Dù sao thì lề mề chậm chạp cũng đâu có thay đổi được kết quả.”
Đối mặt với sự chế giễu như vậy, trong lòng mười mấy Đạo Thánh bên này
cung vô cùng sốt sắng, chán nản bởi thực lực mình không bằng ai.
Còn những tiên nhân bên ngoài thì cũng rơi vào sự yên lặng lúng túng.
Bọn họ đoán được trận thứ ba sẽ thua, nhưng không ngờ quá trình lại khó chịu
như vậy.
Cứ như thế, từng Đạo Thánh nối tiếp nhau lên sân, rồi từng Đạo Thánh nối tiếp
nhau thua bại.
Liên tục xử đẹp chín Đạo Thánh, bên đối diện vẫn là Địa Thần ra sân đầu tiên
kia chứ chưa hề đổi người.
Hắn cứ chặn ở gần lối vào thông đạo của Thường Lục châu bên này.
Giống như một thợ săn, chờ con mồi của mình ra khỏi hang vậy.
“Người tiếp theo!”
Phía đối diện tiếp tục hò hét.
Khương Thành từ từ đến phía trước.
Người thứ mười chính là hắn.
Nhìn thấy hắn ra sân, đám người Thanh Cơ lại lần nữa chỉ trích Vân Tương.
Nhưng mà Thành ca thì không nghe được.
Hai tay để trên viên đài tỉ thí, tiên lực thuận lợi rót vào, trong tầm mắt của hắn
xuất hiện một viên bích nguyên mặc châu mới.
Thứ này quả thực không thể rót tiên lực vào, hắn cho có thể lực chọn dùng tiên
lực bao lấy xung quanh đẩy về phía trước.
Vừa rồi khi ra khỏi khu chuẩn bị, tiến vào trong thông đạo, mặc châu của Địa
Thần phía đối diện đã nghênh đón chạy lại rồi.
Muốn lặp lại việc mà đã xảy ra ở chín lần trước.
Ầm!
Âm thanh vang lên, hai viên bích nguyên mặc châu đều chưa chạm vào rìa thì
đã có một viên nổ tung tại chỗ.
“Nhanh vậy ư?”
Mọi người còn tưởng rằng vòng này lại là Địa Thần kia giành được chiến thắng.
Thanh Cơ thậm chí đã tức giận mắng nhiếc.
“Ngươi xem hắn kìa…”
Giọng nói của hắn đột nhiên nghẹn ứ ở cổ họng.
Bởi vì cuối cùng hắn đã phát hiện ra mặc châu của Khương Thành vẫn ở trong
trường hoàn hảo không chút hư tổn.
Thứ vỡ tan ngược lại là viên mặc châu đã chiến thắng liên tiếp chín trận kia.
Là chủ nhân của mặc châu đó, Địa Thần ở phía đối diện còn chưa kịp phản ứng
lại nữa.
Hắn ngây mặt ra nhìn khắp bốn phía, có phần không dám tin vào kết quả này.
Ồn ào!
Toàn trường cuối cùng cũng dấy lên tiếng hoan hô rất lâu không thấy.
“Tốt!”
“Người này lại có thể thắng được Địa Thần kia?”
“Quá tốt rồi, chi ít cũng không bị đối phương giết liên tù tì.”