cho thật sự phải thì trong thời kỳ then chốt của chiến trận cũng không thể dễ
dàng thả đi như thế.
Bằng không, chẳng phải sẽ tiết lộ thực hư cho đối phương rồi sao?
Tuy nhiên dường như Thành ca không hề ý thức về điều này.
Hắn chậm rãi bay đến trước mặt của đám người kia, phất tay để giải tán vòng
vây.
“Các ngươi chắc chắn rất tò mò, tại sao Tiểu Huyền giới bọn ta lại đột nhiên
toàn bộ giết đến đây nhỉ?”
Cái tên Huyền Thánh thất trọng cầm đầu cẩn thận lắc tay.
“Không không, bọn ta không tò mò.”
Những người khác vội vàng phụ họa, như sợ Khương Thành đang gài bọn họ
vậy.
“Đúng đúng, bọn ta không tò mò một chút nào.”
“Bọn ta chỉ là không cẩn thận đi ngang qua, quấy rầy các ngươi hành quân, xin
được lượng thứ.”
Biết càng nhiều thì chết càng nhanh, cái đạo lý này bọn họ vẫn hiểu được.
Đối với câu trả lời này, Khương Thành lại rất không hài lòng.
“Có ý gì chứ?”
Ca này trợn trừng mắt, giả vờ tức giận nói: “Bọn ta bày trận thế lớn như vậy,
các ngươi lại ngay cả tò mò cũng không thèm, xem thường bọn ta đến thế hả?”
“Có phải không nể mặt bọn ta hay không?”
Một trăm người ở phía đối diện kia hoàn toàn không theo kịp được mạch não
của hắn.
Bọn họ âm thầm suy nghĩ xem cái này thì có liên quan gì đến việc không nể mặt
cơ chứ?
Họ hoàn toàn không quen biết Khương Thành, nhưng nhìn thấy đây là tên cầm
đầu nên tất nhiên chỉ có thể thuận theo lời hắn nói.
Thế là nháo nhào sửa miệng.
“Tò mò, bọn ta rất tò mò.”
“Đúng đúng đúng, bọn ta vô cùng tò mò.”
Thành ca lúc này mới hài lòng gật đầu.
“Nể tình các ngươi tò mò như thế, vậy ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
“Ta là Khương Thành, Đại hiền giả của Huyền tộc, lần này dẫn dắt tinh nhuệ
của Tiểu Huyền giới đến là muốn san bằng Thái Di diệu cảnh.”
“Những chi tiết khác liên quan đến cơ mật tác chiến, ta không thể tiết lộ được.”
Chỉ vài câu đơn giản đã khiến cho một trăm người ở đối diện kia kinh ngạc đến
mức suýt nữa thì kêu thành tiếng.
Tấn công Thái Di diệu cảnh?
Gan lớn cỡ nào vậy?
Ở Đại Huyền giới, địa vị của Di chẳng khác gì mấy so với Thần chân chính cả.
Huyền linh của tất cả mọi người đều đến từ phía hắn, nên tất nhiên là không có
ai dám xúc phạm Thái Di diệu cảnh.
Chứ đừng nói tới là tấn công?
Cái loại suy nghĩ này bình thường bọn họ còn chẳng dám nghĩ.
Mà đám người Ôn Trì và Đông Phương ở phía sau đã chẳng còn thiết để oán
thán nữa rồi.
Vừa lên đã tự báo tên tuổi, ngươi còn có mặt mũi nói cơ mật tác chiến hả?
Thành ca làm giống như một tên nhà báo vậy, còn “phỏng vấn” cái đám hơn
một trăm người ở đối diện nữa.
“Đối với chiến dịch của bọn ta, các ngươi có suy nghĩ như thế nào?”
Một trăm người kia hoàn toàn sụp đổ.
Bọn ta cảm thấy các ngươi đang tự tìm chết.
Nhưng nhìn thấy đại quân tiên phong bao vây tứ phía chặt chẽ không một kẽ hở,
bọn họ cảm thấy vẫn nên trả lời cẩn thận thì hơn, nếu không chắc cái mạng nhỏ
đi đời trong tích tắc quá.
“Bọn ta tán thành!”
“Mọi người mong chờ các ngươi lâu lắm rồi, hận không thể xếp hàng hai bên
đường nhiệt tình đón tiếp nữa kìa!”
“Ủng hộ, bọn ta tuyệt đối ủng hộ!”
Khương Thành cảm thấy được an ủi tuổi già.
“Xem ra quả nhiên các ngươi không phải là kẻ địch.”
“Được rồi, các ngươi có thể đi rồi.”
Như vậy là có thể đi rồi á?
Cằm của đám người Ôn Trì và Lịch Đường cũng sắp rớt đất luôn rồi.
Đại lão à, ngươi đang chơi cho vui đấy à?
Đông Phàm Thánh Chủ quả thực không thể nhìn tiếp được nữa.
“Khương chưởng môn, ngươi thả bọn họ đi không sợ bọn họ tiết lộ tình hình
của chúng ta sao?”
Thành ca thầm nhủ, ta còn mong bọn chúng quay về báo tin đây này, nói chúng
ta càng mạnh càng tốt.
Chứ không đối phương khinh địch thì biết làm sao?
Chỉ là cái suy nghĩ này hắn cũng ngại nói thẳng ra.
Chỉ có thể nghiêm mặt lại, không vui nói: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả?”
“Người ta đã ủng hộ đội quân thực thi công lý là chúng ta rồi, ngươi sao có thể
nghi ngờ bọn họ được chứ?”
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều không nói nên lời.
Bản thân một trăm người ở đối diện kia cũng cảm thấy không chân thực cho
lắm.
Không bắt lại, cũng không dụng hình bức cung, càng không soát hồn hay xử
chết?
Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ cái tên Khương hiền giả ở đối diện này đang nói
lời ngược nữa chứ.
Nhưng đến tận khi bọn họ hoàn toàn biến mất dưới mí mắt của đại quân này, thì
cũng không có ai tới truy sát bọn họ.
Mà sau khi rời khỏi nơi này, vị Huyền Thánh thất trọng kia lập tức mang theo
mấy tộc nhân chạy vội đến khu vực trung tâm của Thiên Dung bộ.
Đùa gì thế, cái chuyện lớn như Tiểu Huyền giới xuất động toàn bộ lực lượng
này chắc chắn phải báo cáo lên trên đấy.
Mà những người còn lại cũng lao nhao chạy khắp nơi, gấp gáp truyền cái tin tức
ban nãy vừa “thám thính” được ra ngoài.
Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, khắp cả Thiên Dung bộ đều chấn động.
“Cái đám dư nghiệt của Khí tộc lại dám chủ động giết đến đây à, ta không nghe
lầm đó chứ?”
“Ngươi không nghe lầm đâu, bọn chúng còn muốn tấn công Thái Di diệu cảnh
nữa kìa.”
“Ha ha ha, thật sự là chuyện cười lớn nhất mà ta từng nghe đấy!”
“Ai cho bọn chúng cái tự tin đó thế?”
“Trốn yên ở Tiểu Huyền giới thì còn kéo dài hơi tàn được một lúc, đằng này lại
chủ động chui ra tìm chết, nghĩ cái gì vậy chứ?”
“Ôn Trì, Lịch Đường, Bạch La Chân và Ngân Trí, mấy tên cao tầng của Khí tộc
này đều choáng hết cả lũ rồi à?”
“Nghe nói hiện giờ kẻ cầm đầu của bọn chúng là Khương Thành, còn là cái gì
mà Đại hiền giả.”
“Ở đâu ra Đại hiền giả, sao ta lại chưa từng nghe nói tới?”
“Mặc kệ hắn là ai, nếu đã dám đến đây thì đó là tự tìm chết!”
Tộc trưởng của Thiên Dung bộ là Kế Diên sau khi hay tin, phản ứng đầu tiên
không phải là kinh sợ hoảng hốt, mà là nghi ngờ.
“Cái đám Khí tộc kia muốn làm gì?”
“Chán sống rồi hả?”
“Hay là năm đó bọn chúng bị đánh chưa chừa, nên mới có cái tự tin không thực
tế như thế này?”
Mặc dù nói như thế nhưng hành động của hắn cũng không chậm chạp.
“Tuyệt đối không thể để bọn chúng sống sót tiến vào Thái Di diệu cảnh!”
Đối với Khí tộc, A Linh là Huyền Thần của bọn họ.
Nhưng đối với những Huyền tộc bên ngoài này, Di mới là Huyền Thần của họ.
Dám tân công Di, đó là muốn mạng của bọn họ.
“Bắt buộc phải tiêu diệt cái đám Khí tộc kia ở ngay Thiên Dung bộ, không thể
để bọn chúng quấy rầy đến Huyền Thần!”
“Một mẻ hốt gọn!”
“Lần này là một cơ hội được dâng lên đến tận nơi, chúng ta mà không chịu nhận
lấy sẽ thì sẽ bị trời phạt luôn đấy.”
Trên dưới Thiên Dung bộ rất nhanh cũng huy động lực lượng, khua chiêng
gióng trống hết lên.
Nhưng bọn họ không giống như Tiểu Huyền giới, có đến nửa tháng để triệu tập
và chuẩn bị tập kết.
Đối mặt với đại quân đã giết đến trước mặt, trong nửa ngày ngắn ngủi, bọn họ
chỉ tổ chức được một lực lượng chống trả khoảng năm triệu người.
Nhưng tộc trưởng Kế Diên thì vẫn tự tin tràn trề.
Đối phương chỉ có bảy Huyền Thánh cửu trọng thôi, còn bên phía bản thân đã
tập hợp được mười một người.
Càng huống hồ, Huyền Thánh bát trọng của Tiểu Huyền giới tính hết thảy cũng
không vượt quá ba trăm người, còn bên mình thì lại dễ dàng gom được hơn một
nghìn người.
Tu luyện giới đánh trận, cũng đâu phải cứ nhiều người là được.
Then chốt vẫn là ở sự phát huy của cường giả cao cấp.
Bày cả hai đại quân ra, chỉ cần có một chút năng lực phán đoán cũng đều biết ai
mạnh hơn.
“Mười một đấu với bảy, ưu thế nằm ở phe ta!”
“Xuất phát nào, tiêu diệt bọn chúng!”
Trong dự đoán của Kế Diên, đại quân Khí tộc ủ mưu đã lâu, chắc chắn là có
chuẩn bị mới đến, đã tìm hiểu đủ mọi thứ.
Đại quân hàng trăm triệu người, chắc chắn sẽ được bố trí theo một trận hình
tuyệt diệu.
Vậy nên ban đầu hắn vẫn rất cẩn thận.
Cứ sợ sau khi đội ngũ phân tán sẽ bị tấn công riêng từng nhánh một.
Nhưng đến tận khi nhìn thấy được hành cung của Khương Thành ở ngay trước
mặt, hắn cũng không nhìn thấy một tên trinh thám dò thám nào cả.
Càng không thấy trận hình tuyệt diệu nào đó.
“Chuyện gì thế này?”
“Bọn họ thật sự đến để đánh trận đó à?”
Mà lúc này, Khương Thành cũng bay ra khỏi hành cung, hai bên chính thức
chạm mặt nhau.