Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi lại không có chuyện gì sao?”

Khê Vũ Chí Tôn còn chưa phản ứng lại.

Mà những người khác càng biểu lộ ra gương mặt khó mà tin nổi.

Vừa nãy kiếm đạo liên tiếp tấn công, bọn họ những người không ở trong phạm

vi công kích này đều chịu ảnh hưởng rất lớn.

Khương Thành là mục tiêu chính, lại không sao hết?

Đồ giả sao?

Khương chưởng môn cũng cảm thấy không hiểu nổi như vậy.

“Ngươi chạy tới trước mặt của ta giơ kiếm không nhúc nhích, cũng không có

một chút tiên lực và kiếm khí nào, cũng không mang bất cứ quy tắc và năng

lượng thần hồn nào, đang muốn làm xiếc ảo thuật sao?”

“Đối mặt với xiếc ảo thuật, ta nên làm như thế nào mới có thể có chuyện đây?”

Xiếc ảo thuật?

Ngươi gọi cuộc tấn công vô cùng mạnh mẽ lúc nãy là xiếc ảo thuật sao?

Khóe miệng tất cả mọi người đều co giật, nhất thời cũng không biết nên bóc

phốt như thế nào.

Đây chính là kiếm đạo!

Mặc dù không có chứa tiên lực và cái gọi là kiếm khí kiếm mang, cũng không

có chứa quy tắc và năng lượng thần hồn nhưng mức độ bóp nghẹt của ý cảnh

kia, đã đủ phá hoại một người.

Cái tên này ngay cả điều này cũng không hiểu, đủ có thể thấy hắn chỉ là người

thường.

Không!

Cho dù là người thường, cũng đều biết sự tấn công của kiếm đạo là cái gì!

Cái tên này ngay cả người thường cũng không bằng, thuần túy chỉ là không biết

gì.

Vấn đề là, người không biết gì như thế, hắn lại sống sót dưới sự tấn công của

kiếm đạo, hơn nữa còn nhảy nhót tưng bừng không tổn hại một cọng lông nào.

Điều này khiến người khác làm sao chịu nổi?

Bọn họ đang nghi ngờ có phải vừa nãy Khê Vũ Chí Tôn đã nhường phải không.

Khê Vũ Chí Tôn cũng chứng tỏ bản thân lúc nãy không có nhường.

Bây giờ hắn cũng có chút nghi ngờ cuộc đời.

Kiếm đạo tấn công có hai loại phương thức.

Một loại là hắn lúc nãy vừa mới sử dụng, không cần quy tắc tiên lực và thần

hồn, loại này thuộc về sự công kích mức độ ý cảnh, sẽ phá hủy trái tim của đối

phương.

Mục tiêu đã được xác định thường thường sẽ tan vỡ ý chí, tâm trí hỗn loạn.

Nhẹ thì mất đi ký ức rơi vào trạng thái điên cuồng, nặng thì biến thành người vô

dụng.

Còn có một loại khác, là mang theo thần hồn tiên lực và quy tắc căn nguyên,

như vậy chính xác là tiến đánh tất cả các phương vị hủy thiên diệt địa.

Bởi vì loại phương thức công kích thứ hai lực phá hoại quá lớn, e là sẽ san

thành bình địa các đạo trường chứa đầy các điều cấm kị, cho nên hắn lúc nãy

dùng loại thứ nhất.

Vốn tưởng rằng trừng phạt một tên tiểu tử đế cảnh bát trọng sơ kì, hoàn toàn rất

dễ dàng.

Không ngờ rằng, lại lật xe rồi.

“Không thể nào!”

Hắn chau mày.

“Đối mặt với sự tiến công ý cảnh kiếm đạo của ta, cho dù ngươi có thể vượt

qua, cũng không thể không có chút phản ứng nào.”

“Ngược lại ta thực sự rất muốn cho ngươi chút phản ứng, vấn đề là ngươi không

ra sức.”

Thành ca cũng không phải là kẻ tầm thường, đối mặt với Khê Vũ Chí Tôn đưa

ra một câu hỏi mang tính quyết định.

“Ngươi dựa vào thủ đoạn xiếc ảo thuật lúc nãy, mà được tôn làm một trong ba

cái tên được cho là không thể chọc vào sao?”

Hắn quơ quơ kiếm trong tay, Khê Vũ Chí Tôn chưa kịp trả lời, tiện tay giương

kiếm hoa mà tân thủ nào cũng biết.

“Nên để ta dạy dỗ ngươi, cái gì gọi là Kiếm Tâm chân chính đi!”

Lời vừa nói ra, toàn trường không biết nên khóc hay cười.

Mọi người vốn cho rằng hắn có thể vượt qua sự công kích của kiếm đạo, thực

sự là Thiên Phú Dị Bẩm kì diệu.

Bây giờ nghe được một câu như vậy, lập tức lại cảm thấy hắn thực sự không

biết tự lượng sức mình.

“Nói khoác không biết ngượng.”

“Lại muốn dạy Khê Vũ Chí Tôn kiếm tâm?”

“Đây đúng là múa rìu qua mắt thợ, tự mình làm trò cười…”

“Khê Vũ Chí Tôn đang nắm giữ cấp độ cao hơn trong thế giới kiếm đạo, không

ngờ lại khoe khoang Kiếm Tâm trước mặt hắn?”

“Cái tên này có biết cái gì gọi là kiếm đạo không?”

“Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như thật sự không hiểu.”

Những ý kiến thảo luận này, đều đang truyền đi trong lén lút.

Dù sao Khương Thành vẫn là đệ tử Thượng Đình, dựa theo quy củ của đạo

trường, những Trung Đình Hạ Đình đệ tử này không thể xúc phạm đến Thượng

Đình đệ tử.

Ngay sau đó, Thành ca lại sử dụng Kiếm Tâm Hỏa của mình.

Lần này, mọi người không ngạc nhiên chút nào.

Kiếm tu nắm giữ một hai Kiếm Tâm, quá bình thường.

Ngay sau đó, lúc nhìn thấy Thành ca tiếp tục dùng Kiếm Tâm Kim, bọn họ cũng

không quá bất ngờ.

Còn Khê Vũ Chí Tôn, vẫn là một bộ mặt lạnh.

Giống như đang xem xiếc khỉ.

Khương Thành gia trì tiên lực cho hai môn Kiếm Tâm này nhưng chưa gia trì

huyền văn cho nó, hắn cũng không nhận thấy uy lực quá mạnh mẽ.

Điểm mấu chốt chính là, hai môn Kiếm Tâm này hoàn toàn độc lập.

Cũng không tạo ra sự kết nối với kiếm đạo.

Ngay sau đó, hắn và những người khác ở đây đã nhìn thấy môn Kiếm Tâm thứ

ba của Thành ca, Kiếm Tâm Mộc.

Rất nhiều người đã hơi sững sờ.

Cái tên này vậy mà lại có Tam môn Kiếm Tâm?

Khá hiếm thấy!

Có thể nắm giữ Tam môn Kiếm Tâm, đã là thiên tài hàng đầu trong giới kiếm

tu.

Dù sao Khê Vũ Chí Tôn cũng mới Tứ môn không phải sao?

Sau đó, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Kiếm Tâm Thủy của Thành ca.

“Chuyện này…”

Cuối cùng mọi người đã bắt đầu rối loạn rồi.

“Hắn vậy mà cũng có Tứ môn Kiếm Tâm?”

“Nhiều giống như Khê Vũ Chí Tôn!”

“Hoàn toàn không thể so sánh như vậy được, trong Tứ môn của Khê Vũ Chí

Tôn, có một môn là Tịch Diệt Kiếm Tâm của Tứ Tình Kiếm Tâm.

“Huống hồ, Tứ môn Kiếm Tâm của Khê Vũ Chí Tôn đã tạo ra kiếm đạo của

chính mình.”

“Đúng là, hai người chênh lệch một trời một vực!”

“Không phải càng nhiều Kiếm Tâm sẽ càng mạnh…”

Lúc này, Thành ca cuối cùng cũng lấy ra một môn cuối cùng trong Ngũ Hành

Kiếm Tâm - Kiếm Tâm Thổ.

Ngũ Hành tụ hội, tất cả mọi người chưa kịp kinh ngạc, giữa trường đã phát sinh

dị biến!

Ngũ Hành Kiếm Tâm nhanh chóng bắt đầu vòng tuần hoàn chính phản tương

sinh và tương khắc, sau đó từng cái từng cái tiểu thế giới nhanh chóng xuất

hiện, ngay sau đó lại nhanh chóng hủy diệt.

Trong quá trình hủy diệt, Ngũ Hành Kiếm Tâm bạo phát có thể so với uy lực

của Trường Minh Vĩnh Dạ!

Trước uy lực này, Tứ Tình Kiếm Tâm căn bản không đáng để nhắc tới.

“Chuyện này…”

“Chuyện này là sao?”

Ở đây tất cả mọi người đều chấn động rồi.

Thậm chí bao gồm Thu Vũ Tuyền đang chờ để chế giễu và Khê Vũ Chí Tôn

một mặt khinh thường.

Rất nhiều người cảm giác mình đang được đổi mới về mặt nhận thức.

“Hắn lẽ nào cũng có thế giới kiếm đạo của chính mình?”

“Chính xác, ta nhìn thấy từng thế giới một, tuy rằng đang nhanh chóng hủy

diệt…”

“Người này đang giấu nghề!”

“Vốn còn cảm thấy Thu Vũ Tuyền lĩnh ngộ nguyên mẫu kiếm đạo cực kỳ xuất

sắc, không ngờ Khương Thành vậy mà đã có kiếm đạo rồi!”

“Thảo nào hắn có thể trở thành Thượng Đình đệ tử!”

Rất nhiều Tiên Nhân trước đó còn chế giễu Thành ca trong bóng tối, lúc này

bỗng nhiên đã tin phục.

Nhưng đối mặt với Ngũ Hành tiểu thế giới đang không ngừng hủy diệt, Khê Vũ

Chí Tôn đã trải qua sự khiếp sợ ngắn ngủi nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Đây không phải là thế giới kiếm đạo!” Hắn chậm rãi lắc lắc đầu.

“Hắn Ngũ môn Kiếm Tâm, vẫn không có bất kỳ nguyên mẫu kiếm đạo nào, vẫn

tự mình chiến đấu như cũ.”

Thu Vũ Tuyền có chút không hiểu.

“Nhưng, Ngũ hành Kiếm Tâm của hắn rõ ràng xuất hiện từng tiểu thế giới một,

hơn nữa uy lực rất lớn…”

Khê Vũ Chí Tôn lần thứ hai lắc đầu: “Đó là sau khi Ngũ Hành tụ hội, dĩ nhiên

sẽ biến đổi tương sinh tương khắc, không liên quan đến kiếm đạo.”

“Thế giới kiếm đạo chân chính, làm sao có thể hủy diệt nhanh như vậy.”

Nói như vậy, nhưng hắn lại không khinh thường Khương Thành chút nào.

“Người này mặc dù không lĩnh ngộ kiếm đạo, nhưng chỉ dựa vào chiêu thức

Ngũ Hành tụ hội tiểu thế giới, đã đủ để có thể xưng tụng là thiên tài kiếm thuật

tuyệt thế!”

Dù sao đây cũng là chuyện hắn không làm được.

“Hắn quả thực xứng đáng làm một kiếm tu chân chính.”

“Đáng để ta nghiêm túc đối đãi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK