Nghe thấy bốn chữ này thì các cô gái đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bây giờ thực lực của Băng Cung kém xa so với trước đây, hơn nữa còn đã rời
khỏi bụi bí cảnh và lộ ra bên ngoài.
Lúc này các nàng đều không có cảm giác an toàn.
“Tại sao có thể như vậy chứ?”
“Có bao nhiêu kẻ địch?”
“Bọn họ mạnh như thế nào?”
Gương mặt của đệ tử chạy tới báo tin tràn ngập sự hoảng hốt, thở không ra hơi
kèm theo sợ hãi.
“Ta không biết, dù sao thì bọn họ cũng rất đông.”
“Ít nhất cũng phải mấy chục ngàn người!”
“Khí tức của một số người cầm đầu cực kỳ hùng mạnh, không hề thua kém
Cung chủ của chúng ta!”
“Cái gì?”
Điều này làm cho những các cô gái hoảng sợ mất hồn mất vía, cảm thấy vô
cùng hoang mang.
“Sao có thể có kẻ địch mạnh như thế chứ?”
“Chúng ta chưa từng đụng chạm đến kẻ địch mạnh như vậy mà.”
“Làm thế nào bây giờ?”
“Cái này nên làm thế nào mới được đây?”
Mấy chục ngàn người, ngoài ra còn có một số Đạo Tôn, cái này chẳng phải còn
mạnh hơn bốn mươi ngàn Yêu tộc của Ma Uyên Cốc lần trước hay sao?
“Đóng chặt sơn môn!”
“Mở huyễn trận và mê trận ra!”
“Mở Hộ tông đại trận!”
“Chuẩn bị từ bỏ phía ngoài và trốn vào bí cảnh bất cứ lúc nào.”
Cung Tình là người duy nhất vẫn còn giữ bình tĩnh, nàng phát ra mệnh lệnh đâu
vào đấy.
Nàng cũng không lựa chọn chạy trốn.
Nếu như kẻ địch thật sự mạnh đến như vậy thì chắc chắn không trốn thoát được
rồi, chỉ có thể ẩn nấp mà thôi.
Cùng lúc đó nàng móc ra tiên khí truyền tin.
Đây mới là đòn sát thủ lớn nhất của nàng lúc này – liên lạc với Khương Thành.
Chỉ cần Khương chủ công quay trở về thì kẻ địch có mạnh hơn nữa cũng đều
không thể làm cho bọn họ sợ hãi được.
Nhưng mà hình như “kẻ địch” lần này hùng mạnh hơn một chút.
Còn không đợi cho các nàng kịp ẩn nấp thì đối thủ đã lao vọt vào trong trung
tâm của môn phái, xuất hiện ở ngay trước mặt các nàng.
Huyễn trận và mê trận ở bên ngoài không phát huy được một chút tác dụng trì
hoãn mê hoặc nào cả.
Hộ tông đại trận bị tê liệt tịt ngòi một cách kỳ lạ, hoàn toàn không có một sự tấn
công nào đối với “kẻ địch”.
Cảnh tượng này làm cho các tiên nữ có mặt ở đây suýt chút nữa đã sụp đổ.
Và khi các nàng tận mắt nhìn thấy bóng người ùn ùn kéo đến kia, cảm nhận
được đội hình cụ thể của đối phương thì lại càng hoảng hốt kêu lên.
“Sáu tên Đạo Tôn!”
“Hơn ba trăm tên Chí Tôn!”
“Hơn năm mươi ngàn Tiên nhân, tất cả đều từ cấp Tôn Giả trở lên!”
“Ôi Chúa ơi, xong đời rồi…”
Đám người Lam Diệu và Tuyết Diệc cùng với các cháu gái bị dọa cho sợ hãi
đến mức ngồi bệt xuống đất, sự chênh lệch về đội hình làm cho các nàng chỉ có
thể cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tiến lên chiến đấu thì hoàn toàn là một trò cười.
Lâm Tinh và Vụ Duyên cùng với đám Chí Tôn cũng đều tê liệt khắp người, suýt
chút nữa đã không thể đứng vững được nữa.
Mà tiếng thét chói tai và tiếng gào thét hoảng sợ của những môn đồ khác lại
càng vang dội thành một vùng.
Năm mươi ngàn Tiên nhân cứ như vậy công khai đáp từ trên bầu trời xuống
trước mặt những cô gái Băng Cung mà không ai dám ngăn cản.
Ngay sau đó đoàn người phía trước tự động tản ra nhường ra một con đường.
Sau tên Đạo Tôn cầm đầu đứng yên vị ở hai bên, đám Chí Tôn xếp thành hai
nhóm.
Một tòa Hành cung tráng lệ từ từ xuất hiện ở ngay giữa đám người.
Ngay sau đó, Thái Hành và Lưu Duyên bay ra từ bên trong Hành cung đó.
“Lại có hai gã Đạo Tôn nữa tới!”
Những cô gái lại hoảng hốt kêu lên, một tràng tiếng rên rỉ.
“Trời ạ, có khoảng chừng tám tên Đạo Tôn, cái này phải làm thế nào mới được
đây?”
“Sáu tên và tám tên cũng chẳng có gì khác biệt cả.”
“Đúng vậy đó, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng đều là đường chết rồi.”
Nhìn thấy Cung Tình cũng không nói một lời nào, đám người Lâm Tinh và Lam
Diệu với tư cách là trưởng lão trong môn phái, cố gắng thu lấy dũng khí cuối
cùng chủ động đi về phía “kẻ địch”.
“Các ngươi… là người của môn phái nào?”
“Có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm…”
“Đúng vậy, chúng ta không phải là kẻ thù đâu!”
“Dù thế nào các ngươi cũng không được ra tay, có chuyện gì thì có thể ngồi
xuống hòa thuận nói chuyện.”
Điều duy nhất bây giờ các nàng có thể làm chính là khuyên nhủ đối phương.
Hy vọng có thể dùng tình động tâm, dùng lý động não, cuối cùng đối phương có
thể chừa lại một chút tình cảm.
Nhưng sâu thẳm ở trong lòng thì các nàng cũng không còn ôm hy vọng gì cả.
Bởi vì ở Vân Di Đạo một môn phái diệt một môn phái khác cũng chẳng hề oán
hận gì cả.
Tiêu diệt ngươi, có thể thu nạp người của ngươi, cướp đi tài nguyên của người,
cái này cũng đủ để trở thành lý do rồi.
Tám vị Đạo Tôn ở đối diện đều không lên tiếng.
Bọn họ chỉ thản nhiên quan sát các nàng.
Điều này làm cho trái tim của đám người Lâm Tinh và Lam Diệu chìm thẳng
xuống dưới.
Ngay cả nói chuyện mà đối phương cũng không thèm nói với các nàng, cái bộ
dạng này xem ra là quyết tâm muốn tiêu diệt sạch toàn bộ Băng Cung rồi.
“Tiền bối, bọn ta thật sự không đắc tội với các ngươi mà!”
“Bọn ta đều vô tội!”
Đám người Lam Diệu và Tuyết Diệc sắp phát khóc lên rồi.
Lâm Tinh cũng vội vã vây quanh.
“Băng Cung bọn ta từ trước đến nay vẫn luôn không tranh quyền thế, cũng
chẳng bao giờ chinh phạt với bên ngoài…”
“Được rồi!”
Một gã Đạo Tôn ở đối diện cuối cùng cũng đã mở miệng, nhưng mà thái độ
cũng khá lạnh lùng.
“Ngươi nói với bọn ta những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Có lời gì thì ở lại nói cùng với Thủ Tọa của bọn ta đi.”
Ở phía trên tám tên Đạo Tôn này vẫn còn có thủ lĩnh sao?
Người đó sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Vào lúc này bọn họ đã nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng phát ra từ bên trong
Hành cung.
Ngay sau đó một tên Hổ Yêu hung dữ lao vọt ra.
Vừa đi lên đã lập tức khặc khặc cười khẩy.
“Không có liên quan gì đến bọn ta sao?”
“Vậy mà lần trước các ngươi hô đánh hô giết với bổn đại gia, nhanh như vậy mà
đã quên rồi sao?”
Nhìn thấy tên Hổ Yêu này, đám người Lâm Tinh và Lam Diệu suýt chút nữa đã
nhảy dựng lên.
“Là ngươi!”
“Vậy mà lại là ngươi sao?”
Các nàng bắt đầu suy nghĩ.
Vào cái ngày động phủ Thanh Hùng bị tiêu diệt bọn họ đã nhìn thấy hai tên Chí
Tôn một lang một hổ ở đó.
Lúc ấy các nàng cũng coi hai tên này là cùng một bè phái với Thanh Hùng Đạo
Tôn.
Còn ra tay với bọn họ.
Nhưng mà về sau lại không biết đã có người nào cứu hai tên yêu quái đó.
Không ngờ tên Hổ Yêu kia lại xuất hiện ở ngay trước mắt.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Hắn chỉ là Chí Tôn, làm sao có thể mang tới một đội hình khổng lồ như thế?
Chẳng lẽ hắn là con của một vị Yêu tộc Đạo Thánh sao?
Nhưng mà phần lớn “kẻ địch” tới đây lần này cũng đều là Nhân tộc mà!
Các nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, nhưng các nàng biết lần này thật sự
xong đời rồi.
Cái này đúng thật là có “thù sâu hận lớn” mà!
“Ta…”
“Lần trước bọn ta…”
Lam Diệu và Vụ Duyên muốn tìm một vài cái cớ để giải thích một chút, nhưng
làm sao tìm ra được chứ?
Chẳng lẽ nói cho đối phương biết lúc ấy bọn ta không cố ý hay sao?
Trong lòng Lâm Tinh Chí Tôn nguội lạnh như tro tàn, nàng nhắm hai mắt lại.
“Người nào làm thì người đó chịu, lúc đó là do ta ra lệnh, ngươi muốn xử lý ta
như nào cũng được, đừng liên lụy đến những người khác…”
“Thật sao?”
Khóe miệng của tên Hổ Yêu kia nhếch lên.
“Xử lý như thế nào cũng được sao?”
“Tốt lắm, đi sang một bên thôi.”
Ngay sau đó, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai mọi người.
Tiếp theo, Thành Ca mặc một bộ áo bào trắng anh tuấn xuất trần bay ra khỏi
Hành cung, lóe sáng bước lên đài.
“Ca, ta còn chưa có chơi đủ đâu!” Tam Nhãn Hổ không nhịn được bắt đầu oán
trách.
Thành Ca nghiêng qua liếc nhìn hắn một cái.
“Cho ngươi chiếm ánh đèn mười mấy giây đã coi như là cực kỳ chiếu cố ngươi
rồi, đừng có không biết đủ!”
Nói xong, hắn bay đến phía trên đầu của đội ngũ.
Ở phía đối diện Băng Cung, Cung Tình lộ ra một nụ cười thoải mái.
Năm mươi ngàn “kẻ địch” ra sân lúc này, nhưng lại không có người nào ra tay
cả, nàng cũng đã đoán ra được một chút gì đó.
Mà sau khi thấy Hành cung tráng lệ bảnh bao kia xong thì nàng cũng biết là
chuyện gì đang xảy ra rồi.
Mặc dù nàng biết, nhưng những người khác lại không biết.
Bọn họ còn đang ở đó kinh ngạc vì Khương Thành bước lên đài.
“Khương… Thái thượng Cung chủ!”
“Ngươi, tại sao ngươi lại ở phía đối diện?”
“Chẳng lẽ ngươi và kẻ địch là cùng một nhóm sao?”
Thành Ca thầm nói ở trong lòng các ngươi đúng thật là không nhạy bén.
“Kẻ địch gì chứ, đây đều là người ta mới chiêu mộ tới, còn không mau chuẩn bị
nghi thức hoan nghênh!”