Dù là người đằm tính như Minh Đồng cũng không nhịn được tức quá hóa cười.
“Nói như vậy, bọn ta vẫn nên cảm ơn sự khoan dung nhân từ của các ngươi
rồi?”
Những tế tư khác của Vu tộc lại càng tức đến xì khói hơn.
“U tộc chiếm được ưu thế tuyệt đối, các ngươi đương nhiên không cần ra tay
rồi.”
“Các gì mà không giúp đỡ bọn họ, nếu như lúc đó hai bên có thực lực ngang
nhau ta không tin các ngươi có thể ngồi yên được.”
“Bây giờ đánh chó của các ngươi rồi, các ngươi cuối cùng cũng nhúng tay rồi
chứ gì?”
“Các ngươi thật sự đã hiểu lầm rồi.”
Tư Ngộ Vương lắc đầu lia lịa: “Vu tộc và tộc ta quả thật có nguồn gốc sâu xa.”
“Nếu như không có bọn ta thì căn bản cũng không có sự tồn tại của Vu tộc.”
Đối với lời nói này của hắn, mọi người trong điện đều khịt mũi coi thường, đến
cả Nguyên Chân và Mông Thuần của Phi Tiên môn cũng nhịn không được bĩu
môi.
“Vu tộc có quan hệ với các ngươi?”
“Lẽ nào ngươi định nói Vu tộc cũng là do các ngươi tạo ra?”
“Đúng, mà cũng không đúng.”
Tông Phiêu Vương tiếp lời nói: “Vu tộc không phải do bọn ta tạo ra, nhưng
cũng do bọn ta tạo ra.”
Nhìn sắc mặt khinh bỉ của mọi người, hắn cảm thán một hơi.
“Bọn ta biết các ngươi không tin, nhưng chư vị cứ đặt tay lên ngực tự hỏi có
phải Vu tộc không tu đạo, thứ mà thao túng có phải là lực thiên địa không? Đây
có phải là đặc trưng của mạch Thiên tộc bọn ta không?”
Thành ca nhịn không được cắt ngang lời hắn.
“Các ngươi và U tộc cũng vì không tu đạo, còn Vu tộc không giống vậy, lúc
mới bắt đầu bọn họ đã có thiên phú tu đạo rồi.”
“Chẳng qua là bước vào lĩnh vực vu thuật, ngưng luyện ra vu chủng mới bị mắc
lại ở con đương đạo tâm, khác với các ngươi.”
Chư vị tế tư ở trong điện lũ lượt gật đầu tán đồng.
“Không sai, bọn ta nghiên cứu lực thiên địa chỉ là do tự bản thân mình lựa chọn
mà thôi.”
“So với thiên phú tộc quần sinh ra đã có như các ngươi là chuyện khác hẳn.”
“Nếu thật sự tính ra thì bọn ta là Nhân tộc lựa chọn một con đường tu luyện
khác, không phải là tộc quần hoàn toàn mới mà các ngươi sáng tạo ra.”
Tư Ngộ Vương khổ sở lắc đầu cười.
“Vậy sao các ngươi không thử nghĩ xem người đầu tiên truyền lại vu thuật là ai?
Là ai đã chỉ dẫn các ngươi ngưng luyện ra vu chủng đầu tiên?”
Hắn nhìn đại tế tư Minh Đồng một các sâu xa.
“Chắc ngươi có chút ấn tượng với Phù Ly chứ nhỉ?”
Minh Đồng vốn không phải là tộc nhân Vu tộc của kỷ nguyên thứ ba.
Suy cho cùng thì Nguyên Tiên giới cũng xảy ra nhiều đại kiếp rồi, tuy không
đạt đến mức hủy diệt, nhưng các tộc quầ lớn người lên người xuống xảy ra
trước mắt đó, tộc nhân Vu tộc đầu tiên sớm đã chìm vào dòng sông lịch sử rồi.
Nhưng mà là một tộc nhân Vu tộc trong đám sớm nhất, Minh Đồng lại có thể
nhớ rất kỹ cảnh tượng khi đó.
“Sao ngươi lại biết Phù Ly lão tổ?”
Hắn kinh ngạc nhìn sang Tư Ngộ Vương, bởi vì vu thuật nắm đó của hắn chính
là do Phù Ly lão tổ truyền thụ lại.
Vu tộc cũng được hắn khai sáng mới thành công ngưng luyện thành.
Chỉ là trong trận đại kiếp sau này, Phù Ly lão tổ đã chết rồi.
Dù lúc đó mọi người đều rất nhỏ yếu, nhưng cả đời này của Minh Đồng cũng
không thể nào quên được ký ức quan trọng đó.
“Bởi vì Phù Lỳ chính là một tia ý thức chân linh của Tinh Diệu Hoàng tộc ta,
truyền thế đến kỷ nguyên thứ ba.”
Không chờ đến khi mọi người kinh ngạc thốt lên, Tông Phiêu Vương lại tiếp tục
nói: “Sự thất bại của U tộc và Kim Giác Sư khiến bọn ta nhận ra việc chất
chồng thiên phú tộc quần vốn không thể tạo ra được tộc quần mạnh nhất.”
“Thế là Tinh Diệu Hoàng quyết định mở một lối đi mới, chỉ dẫn Nhân tộc cảm
ngộ thiên địa, triển khai linh ý theo một các đặc thù.”
“Chẳng qua là sau đó các ngươi phát triển có hơi kém.”
Lợi dụng vu thuật để điều khiển lực thiên địa tuy do Phù Ly khai sáng, nhưng
người thật sự phát triển đến mức rực rỡ, lập ra nhiều môn loại còn có vô số tộc
nhân vu tộc như Minh Đồng cùng nhau cố gắng tạo nên.
Cho đến hiện giờ, vu thuật sớm đã vượt qua phạm trù của linh kỹ rồi.
“Vu thuật thế mà lại là do Thiên tộc các ngươi truyền lại ư?”
Tất cả những tộc nhân Vu tộc có mặt trong điện đều như sét đánh ngang tai.
Phát hiện này khiến bọn họ có một cảm giác kì lạ như nhận thức bị đổi mới.
Thậm chí một vài tín ngưỡng còn bắt đầu dần dần sụp đổ đi.
“Nếu nói như thế thì lão tổ của Vu tộc chính là tộc nhân Thiên tộc?”
Tông Phiêu Vương lắc đầu: “Cũng không thể nói hoàn toàn xem là tộc nhân
Thiên tộc được.”
“Ý thức chân linh phân ra ngoài đã thoát khỏi liên hệ với Tinh Diệu Hoàng, đã
xem như là một cá thể độc lập, vốn không chịu sự chi phối của hắn.”
“Vậy nên, Phù Ly lão tổ của các ngươi quả thực la tộc nhân Vu tộc đầu tiên
trong thiên địa này.”
“Mà sau khi Phù Ly chết đi, luồng ý thức chân linh đó tiêu tán, Tinh Diệu
Hoàng lại ngưng luyện ra một ý thức chân linh mới.”
“Ý thức chân linh lần này tên là Liêm Thiên.”
Phụt!
Thành ca lại lần nữa phụt nước.
Hóa ra lần trước bản thân mình giết là một phân thân của Tinh Diệu Hoàng?
Tộc nhân Vu tộc trong điện lại lần nữa bị chấn động đến nhũn người.
“Liêm Thiên thế mà cũng là hóa thân?”
“Ôi trời ơi, sao lại có chuyện này?”
“Vậy lúc trước hắn cứ nhịn nhục với U tộc làm gì chứ, cứ trực tiếp đi nương
nhờ Thiên tộc không phải là được rồi sao?”
“Đúng thế, hắn là phân thân của thủ lĩnh Quan Tinh tộc đó, vậy địa vị chẳng
phải còn cao hơn U tộc hay sao?”
Tông Phiêu Vương xua tay: “Các ngươi nghĩ sai rồi, Liêm Thiên vốn không thể
tính là phân thân.”
“Nếu như hắn là phân thân thì Tinh Diệu Hoàng bệ hạ có thể thao túng hắn.”
“Nhưng trên thực tế thì ngày Liêm Thiên được sinh ra, hắn và chủ bệ hạ của ta
đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
“Hắn có một vài thiên phú đặc biệt về lực thiên địa, có vài sự truyền thừa của bệ
hạ, nhưng hắn vốn không biết sự liên hệ giữa bản thân và Tinh Diệu Hoàng.”
“Điều mà hắn hằng suy nghĩ, tất cả những việc mà hắn làm đều là ý nghĩ riêng
của hắn, không liên quan đến bọn ta.”
Khương Thành nhịn không được nói: “Liêm Thiên không biết được chân tướng,
nhưng bản thân Tinh Diệu Hoàng phải biết ý thức chân linh của mình đã đến
Khư giới rồi chứ?”
“Vu tộc đến suối nguồn thứ nhất sao hắn không biết che chở một chút?”
Tư Ngộ Vương chán nản xua tay.
“U tộc và Vu tộc, một cái là Nguyệt Ảnh Hoàng sáng tạo ra, một cái có nguồn
gốc cực lớn với Tinh Diệu Hoàng.”
“Tay trái tay mặt đều là người mình, bọn ta cũng không thể thiên vị bên nào
được.”
“Chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, để các ngươi tự mình phát triển.”
Lời nói này nói thì nghe hay lắm.
Nhưng những người sống vô số năm nay ở trong điện đương nhiên đâu dễ bị
lừa.
Gì mà tay trái tay mặt đều là người mình?
Nếu thật sự muốn suy nghĩ thì hoàn toàn có thể bắt ép U tộc và Vu tộc chung
sống hòa thuận, thân như người một nhà mà.
Tâm thái thật sự của Thiên tộc e là giống như con người ngồi nhìn chó mèo cắn
nhau vậy.
Căn bản không xem hai tộc như thân tộc, chỉ xem như là những động vật ở
trong vườn thú mà quan sát vậy thôi.
Lần này chủ động đến đây, thái độ thàn khẩn như vậy, lại còn nói ra nhiều chân
tướng đến thế chỉ có thể vì Khương Thành quá mạnh.
Sức của một người mà chinh phục được U tộc, đây là chuyện mà bản thân Tông
Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương không thể làm được.
Loại năng lực không thể lí giải được này cuối cùng đã có được sự đánh giá cao
của bọn họ.
Nhưng mà màn tiếp cận này của hai vị thân vương cũng xem như đã đánh tan
toàn bộ nghi ngại của mọi người.
Chi ít thì Thiên tộc không phải đến để báo thù cho U tộc.
Khương Thành hỏi câu hỏi cuối cùng.
“Chúa tể của suối nguồn đầu tiên chỉ có thể có một đúng không, tại sao Tinh
Diệu hoàng lại muốn liên thủ với ta để tranh đoạt, chuyện này cũng có thể liên
thủ sao?”