cụ đến tặng cảm ngộ quy tắc mà thôi.
Hắn cũng không có gì đồng cảm hay mềm lòng với bọn họ cả.
Bây giờ bản thân mình đang chiếm được lợi thế, còn nếu như ngược lại thì
không biết bên đó sẽ có cái kiểu như thế nào nữa.
Hơn nữa chưởng môn Lâm Tịnh Đạo Tôn của Ma Ngộ tông là người mình,
ngay từ đầu lập trường cửa hắn đã được xác định sẵn rồi.
“Trước đó không phải còn vô cùng gấp gáp hay sao?”
“Bây giờ sao lại còn muốn ta phải tới thúc giục chứ?”
“Người nào kia! Đúng, chính là ngươi, ngươi lên!”
Một ngón tay của hắn lập tức chỉ vào Ngạo Kiêu Đạo Tôn, bởi vì Ngạo Kiêu
Đạo Tôn trông có vẻ oai phong nhất.
Ngạo Kiêu Đạo Tôn lập tức bị choáng váng, đương nhiên ánh mắt của tất cả
mọi người cũng đều tập trung tới đây.
Nhưng hắn vẫn như cũ không hề lung lay.
Dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Nhưng mà những người xung quanh lại không còn khách khí như vậy nữa rồi.
Hơn nữa vẻ mặt của đồng đội Chí Diên Đạo Tôn ở bên cạnh nhìn có vẻ còn
đang cười trên nỗi đau của ngươi khác.
Không phải là ngươi muốn xuất chiến sao, bây giờ đối với phương đã gọi tên
ngươi rồi, để xem ngươi làm như thế nào?
Còn Lâm Tịnh Đạo Tôn ở đối diện lại càng cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Khương chưởng môn thật là tinh mắt, chỉ một phát thôi đã chọn phải người mà
bản thân mình căm hận nhất rồi.
“Ngạo Kiêu Đạo Tôn, trước đó ngươi uy hiếp bọn ta, nói rằng muốn bọn ta hãy
chờ đấy, bọn ta vẫn còn đang kiễng chân để mong ngóng đấy!”
“Bây giờ có phải ngươi nên có một chút biểu hiện rồi hay không?”
“Cũng không thể cho bọn ta cứ chờ đợi mãi được, ha ha ha ha…”
Lục Văn hộ pháp ở bên cạnh hắn vội vàng khuyên hắn hãy kiềm chế một chút.
“Chưởng môn, dù sao thì ở phía sau Ngạo Kiêu còn có một vị Đạo Thánh, vẫn
là không nên đắc tội vượt quá chừng mực với hắn thì tốt hơn.”
“Ngươi sợ hãi cái gì cơ chứ?”
Lâm Tịnh Đạo Tôn trừng mắt: “Có Khương chưởng môn ở phía trước đỡ đòn
mà ngươi vẫn còn sợ bóng sợ gió, còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Tam Nhãn Hổ ở gần đó cũng bĩu môi.
“Có Thành Ca ở đây rồi mà ngươi cũng không dám làm màu, ngươi nói xem
ngươi còn có triển vọng gì chứ?”
Lục Văn Đạo Tôn bó tay không còn gì để nói nữa rồi.
Cái khẩu khí này của các ngươi cứ như thể Khương chưởng môn là cao thủ đệ
nhất của Nguyên Tiên giới vậy, có thể đáng tin một chút không?
Những đệ tử của Ma Ngộ tông ở phía sau hắn không quan tâm được nhiều đến
như vậy.
Mấy ngày nay tinh thần sa sút không khí tràn ngập sự đe dọa, vừa mới bắt đầu
lại bị đối phương giễu cợt vào mặt chỉ có thể nhịn lại, đã sớm kìm nén đến hỏng
luôn rồi.
Bây giờ Thành Ca đã đảo ngược được thế tấn công, tất cả bọn họ đều sắp kích
động đến rơi nước mắt rồi.
Lâm Tịnh chưởng môn dẫn đầu làm màu, những người khác còn không theo sát
nhịp điệu đó sao?
“Ngạo Kiêu lão tặc, đừng sợ hãi chứ!”
“Khương chưởng môn cũng đã chỉ ngươi rồi mà ngươi vẫn còn chưa bước lên,
có chút không phù hợp rồi nhỉ?”
“Đúng là như vậy đó, đừng để cho Khương tiền bối của ta phải chờ đợi nữa!”
Bọn họ cũng biết vốn dĩ Ngạo Kiêu được phe mình mời tới, bây giờ ngược lại
còn đứng ở bên phía kẻ địch, đương nhiên cũng chẳng có gì tốt đẹp để nói.
Điều này làm cho gương mặt của Ngạo Kiêu Đạo Tôn cũng không thể nào nhịn
nổi nữa rồi.
Hắn là người sĩ diện, đã quen với việc phách lối ngang ngược rồi, từ khi nào lại
phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy chứ.
“Các ngươi thật to gan!”
Hắn hung hăng đảo mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người, dường như muốn ghi
nhớ từng người một ở trước mặt vào trong đầu, sau này sẽ tính sổ với đám
người này.
“Đừng quên, họa là từ miệng mà ra!”
Sau khi tiếng đe dọa âm u vừa mới phát ra, quả nhiên tất cả những tiến bàn tán
đã dừng lại, có rất nhiều đệ tử lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Đây chính là một lời uy hiếp của Đạo Tôn, hơn nữa từ trước đến giờ phong cách
của Ngạo Kiêu là có thù thì chắc chắn sẽ báo, không một ai dám bỏ qua không
suy nghĩ đến hậu quả.
Sau khi đã trấn áp được mọi người, hắn chậm rãi bay về phía bầu trời ở trên
cao, lại khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng nữa.
Lúc này hắn mới bay vào trong sân, hạ xuống trước mặt Khương Thành.
Đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đã có người xuất chiến, Thành Ca tỏ vẻ mình
đã chờ đợi đến mức đầu tóc đều sắp bạc trắng cả rồi.
Hắn gấp gáp rút kiếm ra muốn cho đối phương một phát.
Ngạo Kiêu bị dọa cho sợ hết cả hồn, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
Sau đó hắn nhíu mày với vẻ mặt khó mà có thể tin được.
“Ngươi dám giết ta sao?”
Nghe thấy hắn chất vấn như vậy, Thành Ca cũng cảm thấy khó chịu.
“Tại sao? Không được giết ngươi hả?”
“Ngươi không biết ta sao?”
“Ngươi rất nổi tiếng sao?”
Gương mặt của Ngạo Kiêu nhanh chóng sa sầm lại.
Thì ra tất cả mọi thứ hắn đều không biết sao?
“Sư tôn của ta là Nguyên Kha Đạo Thánh.”
Hắn không hề quanh co lòng vòng một chút nào, trực tiếp sử dụng con át chủ
bài lớn nhất của chính mình.
Bởi vì quả thực con át chủ bài này vô cùng hữu dụng.
Hắn đã từng tham gia rất nhiều lần khiêu chiến như vậy, cho dù có thể thắng
được hay không thì đối phương cũng không dám giết chết hắn.
Lúc trước có thể rút lui nguyên vẹn từ Huyết Sát Đạo cũng là vì người bên đó
không muốn đụng chạm đến sư tôn của hắn, chứ cũng không là bản thân hắn
mạnh mẽ đến mức nào.
Sức mạnh của Đạo Thánh quá khủng khiếp, có mấy người dám không nể mặt
chứ?
Nghe được một câu nói chẳng hiểu ra làm sao cả đã khiến Thành Ca suýt chút
nữa bật cười thành tiếng.
Cái ý này là sau khi giết Đạo Tôn xong, không chừng có thể còn có thể kéo theo
một Đạo Thánh tới đây để dâng chiến lợi phẩm lên cho mình sao?
Ngươi phải nói sớm chứ.
Nói ra sớm thì ta lại càng có động lực hơn rồi.
Phạm Lôi Đạo Tôn đang ở trong đám người cũng bất lực nhìn khinh khỉnh.
Đạo Thánh đúng là vô cùng mạnh mẽ, nhưng cái địa vị này còn chưa đủ để trấn
áp áp được tên tiểu tử đó đâu.
Dù sao thì hắn cũng đã giết chết con của Thiên Đế ở trước mặt bao nhiêu ngươi
đó.
Chết cười, lực uy hiếp của Đạo Thánh so với Thiên Đế còn có thể mạnh hơn
được hay sao?
Bởi vì đã biết được đối phương có chỗ dựa vô cùng mạnh mẽ và vững chắc nên
tâm trạng của Thành Ca cũng trở nên cực kỳ vui vẻ.
Thậm chí hắn còn không nhịn được phải xác nhận lại một chút.
“Ngươi thật sự là đồ đệ của Đạo Thánh sao?”
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Ngạo Kiêu Đạo Tôn còn tưởng rằng rốt cuộc hắn
cũng đã biết sợ.
Đúng vậy, đây mới chính là nhịp điệu quen thuộc của hắn.
Cái cằm của hắn cũng cực kỳ quen nếp mà nâng lên.
“Nếu không thì sao chứ?”
“Sư phụ ngươi có mấy người đồ đệ, nếu như ngươi bị giết chết rồi, thật sự hắn
sẽ ra mặt báo thù cho ngươi sao?”
Câu hỏi này đã làm cho Ngạo Kiêu Đạo Tôn không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa.
Là có ý gì chứ?
Ngươi vẫn còn muốn trông chờ vào may mắn mà hy vọng giết ta sẽ không cần
phải gánh chịu hậu quả sao?
Thậm chí hắn cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi này của Thành Ca mà là hỏi
ngược lại hắn.
“Năm đó ta vẫn còn là một Chí Tôn, có người đã xuống tay rất nặng với ta ở
trong cuộc khiêu chiến, ngươi biết sau đó người đó như thế nào không?”
“Như thế nào?”
“Hắn và cả môn phái của hắn đều đã bị diệt.”
“Là sư phụ ngươi làm?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Sự tò mò của Thành Ca cũng đã bắt đầu nổi lên.
“Cuộc khiêu chiến này không phải một lần chỉ có thể một chọi một thôi sao?
Làm sao có thể tiêu diệt cả môn phái được chứ?”
Thật ra thì đây cũng là điều duy nhất mà hắn có một chút không hài lòng đối với
Đoạn Dương Đạo.
Quy Tắc Thiên Địa ở đây vô cùng tốt, khiêu chiến quét sạch được kẻ địch còn
có thêm phần thưởng vượt mức quy định, hơn nữa người bị khiêu chiến cũng
không thể nào né tránh được cuộc chiến.
Vấn đề chính là một lần chỉ có thể đánh một người, cái này thực sự là vô cùng
không năng suất.
“Ngay cả cái này mà ngươi cũng không hiểu sao?”
Ngạo Kiêu Đạo Tôn đã hoàn toàn buông xuống sự sợ hãi đề phòng lúc đầu,
thậm chí hắn còn có chút khinh bỉ Khương Thành.
Hình như tên tiểu này chẳng biết cái gì cả.
Cũng quá là ngu ngốc rồi.
“Xin lắng tai nghe.” Thành Ca nở nụ cười chân thành không ngại học hỏi người
kém cỏi hơn mình.
Ngạo Kiêu Đạo Tôn lạnh lùng cười một tiếng: “Chuẩn bị nhiều khiêu chiến lệnh
hơn một chút, đồng thời khiêu chiến nhiều người một lúc không được hay sao?
Lệnh bài cũng không phải là bảo vật gì khó mà có được.”
Thì ra như vậy sao?
Thành Ca ra vẻ bản thân mình đã học hỏi được rất kiến thức bổ ích.
Cảm thấy Đạo Thánh tiêu diệt được môn phái cũng chính là một người nắm
trong tay mấy chục ngàn khiêu chiến lệnh, tiến hành một kiểu khiêu chiến bao
trùm lên cả một môn phái sao?
Cuối cùng hắn hỏi: “Nếu như ta giết ngươi thì bao lâu sư phụ ngươi sẽ qua đây
báo thù vậy? Liệu có thể vì hắn đang bế quan mà bỏ qua thời cơ trả thù ta hay
không, dù sao thì ta cũng sẽ không ở lại Đoạn Dương Đạo quá lâu, sợ là sau
cùng hắn sẽ không tìm được ta.”
Cái tên này lại còn cố gắng muốn tự tìm đường chết cho mình sao?
Ngạo Kiêu Đạo Tôn cảm thấy quả thật mình không thể nào tha thứ cho hắn
được!
Nếu như không phải một kiếm kia của Thành Ca thật sự quá mạnh mẽ thì hắn
cũng muốn nổi lên bão tố ngay tại chỗ rồi.
“Ngươi đang mơ mộng cái gì vậy?”
“Còn hy vọng sau khi giết ta sẽ không bị trả thù sao?”
“Cái loại tâm lý may mắn như này đúng là ngu xuẩn, tốt nhất ngươi nên thức
thời một chút…”