xuống phía dưới.
Một vòng Hồng Nhật phát ra từ thân kiếm, chớp mắt tản ra rồi bao trùm lên tầm
mắt của hết thảy các vị điện chủ hai tộc phía dưới.
Chỉ trong nháy mắt, khu vực rộng lớn xung quanh thần điện của Bạch Huyền
Tộc đều bị nhấn chìm trong huyết sắc.
Tia sáng tỏa ra từ vòng Hồng Nhật truyền đến một lực hút cực mạnh, mạnh đến
nỗi không thể nào chống lại được!
“Tà ma dị giới!”
Lê Hàn Ngọc là người đầu tiên phản ứng lại, nhưng sau đó trong mắt nàng lại
thoáng qua vẻ hoảng loạn cực kỳ hiếm thấy.
Đó là phản ứng theo bản năng, được sinh ra sau khi bắt gặp sinh vật có đẳng cấp
cao hơn mà bản thân hoàn toàn không thể kháng cự nổi.
Nhưng không chỉ có nàng, tất cả mọi người đều giống như phát điên, gào thét
lên điên cuồng.
“Là hắn!”
“Là tên tà ma dị giới đó!”
“Hắn lại xuất hiện rồi!”
“Trời ơi, sao hắn lại xuất hiện vào lúc này chứ?”
Sợ hãi, hoảng hốt, tuyệt vọng…
Vô số loại cảm xúc tiêu cực thi nhau xuất hiện trong lòng các vị điện chủ ba tộc.
Để có được hiệu quả tốt, Thành Ca không ngại huy động tiên lực, đủ để có được
hiệu quả xuất trận đặc biệt.
Phía sau Hồng Nhật là một nam tử cùng khí đen lượn lờ đầy trời. Trong số các
vị điện chủ, thậm chí có vài người tay chân lạnh cóng phát run.
Bọn họ không cảm nhận được tiên lực, nhưng lại cảm giác được rằng đây là một
thứ mà bản thân không thể lay chuyển được, tiếp đó lại càng hiểu rõ bản thân
nhỏ bé như thế nào.
Huống hồ, tà ma dị giới không lâu trước đó đã hủy diệt Hắc Huyền Tộc cùng
chiến tích khủng bố của Địa Tàn Các ngay trước mắt bọn họ.
Lực hút của chùm sáng tỏa ra từ Hồng Nhật khổng lồ khiến cho Huyền Lực trên
người các vị điện chủ hai tộc Kim Ngân trở lên mất kiểm soát.
Từ trong cơ thể Huyền Văn phát ra rung động, dường như nó muốn hóa thành
thiên thể quay xung quanh vầng mặt trời đỏ rực kia.
“Đây là loại uy lực gì?”
Kim Huyền Đại điện chủ sợ hãi đến cực điểm, la lên thất thanh.
Ngân Huyền Đại điện chủ cũng quá mức hoảng sợ, hắn đã muốn chạy trốn lắm
rồi nhưng chân lại không thể nhấc lên nổi.
Đối mặt với tình huống thế này, hắn thậm chí còn không biết phải làm thế nào
để nghênh địch.
Chiến Linh điện chủ của Bạch Huyền Tộc gắng sức khống chế đôi tay không
ngừng run rẩy, cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu, giơ thanh kiếm trong tay lên rồi
xông lên phía trước.
“Đừng sợ!”
“Tam tộc liên thủ cùng nhau tiến lên, liều mạng với hắn!”
Hiện giờ đối mặt với kẻ địch chung, hắn cho rằng bất hòa khi nãy đã chẳng là gì
nữa rồi.
Lúc này tam tộc nên vứt bỏ thù hận, cùng nhau hợp tác, chống lại tà ma dị giới!
Hắn không hề do dự mà sử dụng Huyền Thuật cấp Chí Tôn.
Nhìn thấy cái vẻ mặt dứt khoát muốn xuống tay với mình của hắn, Thành Ca
suýt chút nữa thì tức đến vẹo cả mũi.
Cái quái gì vậy, Huyền Thuật cấp Chí Tôn của ngươi là ta dạy cho đấy.
Kết quả ngươi lại dùng nó để đối phó với ta ư?
Ca đây đã tỏ ra bản thân không hề có ý đối đầu với Bạch Huyền Tộc N lần rồi,
ngươi không thể thông suốt được thêm tí nào sao?
Hơn nữa thứ mà Đại Nhật Kiếm Tâm đang vây khốn cũng đều là người của hai
tộc Kim Ngân, ca đây đã cố ý né Bạch Huyền Tộc ra rồi, ngươi không thấy sao?
Ta đang giải quyết bọn chúng, ngươi kích động cái quái gì?
Bất lực, hắn đành vẫy vẫy tay trái.
Dưới sức mạnh không gian bên trong Huyền Văn, tiên lực cuộn trào như sóng
lớn không ngừng tỏa ra.
Một vết nứt không gian không rõ bao nhiêu dặm theo đó lan ra, vắt ngang hư
không, giống như một cái miệng lớn đang dần há ra, tỏa ra ánh hào quang như
muốn nuốt chửng người phía trong nó.
Chiến Linh điện chủ ban đầu cuồn muốn xông lên trước mặt Thành Ca, đột
nhiên khoa tay múa chân thế nào lại giống như tờ giấy mỏng manh bị trận
cuồng phong kia thổi dần đến bên trong khe nứt.
Ngay sau đó khe nứt khép lại!
Chiến Linh điện chủ mới khi nãy còn hét lên đòi chém đòi giết, bỗng chốc liền
biến mất khỏi thần điện, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Hắn cứ như vậy bị Lực Không Gian trục xuất.
Mặc dù Thành Ca không muốn làm tổn hại hắn, nhưng lại cực kì căm tức cái gã
không biết thức thời này, thế là liền lưu đày hắn đến một nơi khác thuộc Hắc
Huyền Tộc.
Chiến Linh điện chủ muốn nhanh chóng quay về ư, có vắt chân lên cổ thì vài
ngày cũng chưa về tới được.
Tình cảnh này chẳng khác nào cầm chậu nước đá tưới lên đỉnh đầu con người
ta, lạnh xuyên tim.
Thế này còn đánh đấm gì nữa?
Đường đường là Thiên Huyền Cảnh Ngũ Trọng, lại nhân lúc đối phương đang
thi triển “tuyệt chiêu” nên mất cảnh giác mà ra tay.
Kết quả không những không làm gián đoạn đối phương thi triển “tuyệt chiêu
Viên Nhật”, thậm chí ngay cả cọng lông lách của kẻ địch còn chưa sờ vào được
đã bị thủ tiêu luôn rồi.
Hơn nữa đối phương chỉ mới thuận tay ra một chiêu thôi.
Trước đó, Bạch La Chân còn nóng lòng muốn thử, lúc này nàng và các vị điện
chủ khác của Bạch Huyền Tộc bỗng chốc như bị đầy xuống đáy vực.
Bọn họ vốn là còn ôm chút hy vọng mong manh.
Gần đây bản thân học được vài thức Huyền Thuật cấp Chí Tôn, thực lực tiến bộ
cực lớn, biết đâu trong lúc tên yêu ma này không kịp đề phòng, không chừng có
thể khiến hắn bị thương được.
Nếu Đại điện chủ hợp lực cùng bảy vị điện chủ, cộng thêm hiệp trợ của những
điện chủ khác của hai tộc Kim Ngân.
Không chừng…
Hoặc…
Có lẽ…
Có thể thắng?
Lúc này, bọn họ mới biết bản thân đã lâm vào một trong ba ảo giác của nhân
sinh - ta có thể giết ngược lại.
Một khi tà ma dị giới phô bày thực lực, đừng nói ba tộc liên thủ, cho dù nhân số
có đông hơn mấy lần đi chăng nữa cũng vô ích.
Mà hiện tại, vòng Hồng Nhật Kia đã trở thành Liệt Nhật, từ đỏ chuyển sang
chói chang, gay gắt.
Các vị điện chủ của hai tộc Kim Ngân bị nó bao phủ không ngừng vùng vẫy,
kêu gào thảm thiết, nhưng căn bản không thể nào cản được quá trình khô héo
rạn nứt của cơ thể.
Ánh sáng của Liệt Nhật cực kỳ chói mắt, tia sáng chói lóa của nó không chỉ
ngăn cản tầm nhìn, mà ngay cả âm thanh cũng gần như biến mất.
Cho tới khoảnh khắc tiếp theo, nó như thể đã tỏa ra hết ánh sáng vốn có, đột
nhiên từ từ mờ dần đi.
Lúc này, hai tộc Kim Ngân chỉ còn lại hai vị điện chủ còn sống sót.
Những kẻ khác đều đã bỏ mạng!
Lần trước ở Hắc Huyền Tộc, Thành Ca dùng Đại Nhật Kiếm Tâm có tính sát
thương hàng loạt, còn chưa thể trực tiếp giết được Thiên Huyền Cảnh.
Nhưng lần này lại làm được, là vì sau khi quay về đã luyện hóa Huyền Văn
Dương một thời gian.
Dưới tác dụng của Lực dương, uy lực của Kiếm Tâm cũng theo đó mà tăng lên
gấp bội.
Lúc này Đại điện chủ của hai tộc Kim Huyền và Ngân Huyên phía dưới đã bị
trọng thương, thoi thóp như sắp chết.
Hai người như con thú hoang đang giãy chết, ném ánh mắt thù hận lên người
“Ma ảnh” trên không.
“Ác ma, ngươi tàn ác như vậy sẽ phải gặp báo ứng!”
Đến nước này, bọn họ đã chẳng còn gì phải sợ nữa rồi.
“Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!”
Trong lòng Thành ca thầm nghĩ, ta còn mong được chết thêm mấy lần, cảm ơn
ngươi nha.
Kim Ngân Đại điện chủ nhìn thấy đám người Bạch Lạc Chân đứng phía xa xa
thế mà không có chút tổn hại nào, tinh thần bắt đầu trở lên mất cân bằng.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà bọn họ không có người chết.
“Chúng ta đã kết đồng minh để chống lại tên ác ma kia rồi, nhưng tại sao ngươi
chỉ nhắm vào người của bọn ta?”
Hắn cũng không ngốc, vòng Viên Nhật kia rõ ràng là bao trùm lên toàn bộ nơi
này, thế nhưng lại chỉ để hở ra chỗ của đám người Bạch Huyền Tộc.
Thật quá mức bất công!
Kim ca và Ngân ca đều rất không phục!
Bọn họ chỉ ra điều này, suýt chút nữa thì khiến đám người của Bạch Huyền Tộc
hồn phi phách tán.
Vừa rồi không ai bị thương, bọn họ còn cho rằng đây là kỳ tích.
Đại nạn không chết, vui mừng không tả xiết.
Trong lòng thầm cảm ơn bồ tát, tên tà ma dị giới này đã quên mất sự tồn tại của
bọn họ.
Kết quả tên ác ma còn chưa lên tiếng, Kim Huyền Đại điện chủ, kẻ được xem là
“bạn đồng minh” lại chủ động đẩy Bạch Huyền Tộc ra.
Kim Ngân Đại điện chủ cũng phản ứng lại, ngay sau đó biểu cảm của hắn liền
trở nên vặn vẹo, thù hận,
“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà bỏ qua cho Bạch Huyền Tộc.”
“Vừa rồi bọn họ đã kết đồng minh với bọn ta rồi, bọn họ cũng là kẻ địch của
ngươi đó!”
Bọn ta gặp nạn cũng không dễ gì vượt qua, vậy Bạch Huyền Tộc các ngươi
cũng đùng mong thoát nạn dễ dàng.
Phải kéo nhau xuống nước thế này, tâm lý dường như mới được cân bằng.
Thế nhưng theo đó lại chọc tức đám người Bạch La Chân cùng Bạch Huyền
điện chủ.
Vốn là đang có chút cảm thông cho tình cảnh mà hai tộc bạn gặp phải, cảm thấy
ác ma kia quá mức tàn bạo, nhưng giờ đây chỉ hận không lập tức khiến bọn
chúng nổ tung tại chỗ.