chẳng có cảm giác gì.
Nhưng cái luận điệu con của Cổ Thánh ở sau cùng thực sự đã chọc tức hắn.
Tiên sư nó, sao mình lại bị coi là “Tiên nhị đại” sang xịn mịn thế này?
Từ khi xuất đạo đến nay, địa vị của hắn chưa bao giờ trầm luân tới mức ấy!
Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói rất ôn hoà.
“Các ngươi hiểu lầm rồi, Hám Thiên cung bọn ta chưa bao giờ coi đây là trò
đùa.”
Ngay khi tiếng nói vừa dứt, Tiêu Đế đã dẫn theo một tên Thánh Chủ đỉnh phong
xuất hiện trên sân.
Nam Khâu Thần Quan nhận ra hắn, khẽ gập người một cách nhanh chóng.
“Bái kiến Hư Minh Thánh Tôn!”
Cấp Thiên Thần của hắn cũng tương đương với Thánh Tôn.
Nhưng Tiêu Đế và sư tôn Mệnh Nguyên Chính Thần của hắn đều từng là Thiên
Đế Thiên Cung, vai vế rành rành trước mặt.
Tiêu Đế gật đầu: “Đây là Đông Phàm Thánh Chủ, chí bảo hắn cầm trong tay
chính là Hư Minh đăng, để đại diện cho ta tham gia hành động lần này.”
“Ngươi không tham gia ư?”
Vân Hồng thốt lên.
Nàng vẫn chưa biết gì về vụ cá cược của Thập Thiên Đế nên cứ đinh ninh Tiêu
Đế sẽ đích thân tham gia với tư cách Thánh Tôn.
Trong kế hoạch ban đầu, thậm chí nàng còn hy vọng Tiêu Đế, cũng là vị Thánh
Tôn có danh tiếng lâu năm sẽ sắm vai trò người dẫn đầu.
Lúc này nàng thấy vô cùng thất vọng.
“Rốt cuộc Hám Thiên cung các ngươi đang làm gì đây?”
“Hám Thiên Cổ Thánh cử ra một tên Thánh Chủ bình thường là con ông cháu
cha, ngươi cũng không xuất chiến. Ta thấy các ngươi hoàn toàn không để tâm
đến việc này!”
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
Tiêu Đế bật cười, lắc đầu: “Ta không góp mặt là do yêu cầu của các Chính Thần
đứng sau lưng các ngươi.”
Nam Khâu hơi kinh ngạc: “Sư tôn bọn ta yêu cầu ư?”
‘Đúng vậy.”
Tiêu Đế nhìn sang Thánh Chủ trung niên ở bên cạnh: “Đông Phàm là một trong
những Thánh Chủ đỉnh phong mạnh nhất của Hám Thiên cung ta, còn về
Khương Thành thì càng không phải nói nhiều, sau này các ngươi sẽ từ từ hiểu
rõ.”
“Thế nên, trên thực tế, bọn ta đã phái ra hai người mạnh nhất.”
“Mạnh nhất?”
Vân Hồng không buồn đề cập tới tên Tiên nhị đại Khương Thành này, nàng
cũng không quá hài lòng với Đông Phàm Thánh Chủ kia.
“Chẳng phải Hám Thiên cung bọn ngươi vẫn còn hai Thánh Chủ đỉnh phong
nắm giữ đế khí siêu phàm là Gia Lê và Hạo Vanh hay sao? Bọn họ không mạnh
hơn vị Đông Phàm này ư?”
Hai người nọ là hai Thần Quân nổi danh từ xưa, bây giờ vẫn khá có tiếng ở bên
ngoài.
“Bọn họ chết rồi.”
Nói xong, hình như hắn nghĩ tới điều gì đó.
“Khương Thành, Đông Phàm là người mình, chớ xem hắn là kẻ địch.”
Thấy Khương Thành gật đầu tỏ vẻ đã biết, lúc này hắn mới yên tâm rời khỏi.
“Chết rồi?”
Vân Hồng và Nam Khâu khiếp sợ ra mặt.
“Hai người đó đường đường là Thánh Chủ đỉnh phong, tại sao lại đột ngột chết
đi như vậy?”
“Sao ta lại không biết đến chuyện này?”
Hai người chẳng muốn giao lưu nhiều với một tên Thánh Chủ bình thường như
Khương Thành, vậy nên họ chỉ có thể hỏi người còn lại.
“Đông Phàm đạo hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phàm Thánh Chủ lén liếc sang bên cạnh, âm thầm kêu gào trong lòng.
Người trong cuộc đang đứng trước mặt kìa, các ngươi truy hỏi ta làm gì?
Thấy Thành ca không có ý định trả lời, hắn chỉ có thể sờ mũi, úp úp mở mở:
“Khụ, chuyện này không liên quan đến hành động sau này, chúng ta mau chóng
lên đường sớm chút đi.”
Trước khi đi, đám Ngộ Sơn, Trường Dương, Đoan Phong lao nhao chạy ra tiễn.
Không có gì bất ngờ khi một đống lời chúc phúc được xướng lên, để tránh cho
Thành ca cảm thấy trống vắng trong những ngày chia xa.
“Xin chúc sư tổ chiến thắng ngay trong trận đầu.”
“Không ngờ Thứ Tiên giới thực sự tồn tại, chuyến này Khương chưởng môn
phải chiến đấu vì toàn bộ Nguyên Tiên giới, quả thực quá vĩ đại!”
“Không hổ là Khương chưởng môn, có tầm nhìn!”
“Thiên ma ngoại vực là gì cái thá gì chứ, có chịu nổi một đòn ở trước mặt sư
tôn ta hay không?”
Thậm chí Ngộ Sơn còn vỗ vai Đông Phàm, ra vẻ mình rất hâm mộ đối phương.
“Thực ra hành động lần này đơn giản lắm, có sư tôn ta góp mặt, ngươi không
cần lo lắng đâu.”
Nghe thấy mấy lời tâng bốc này, Nam Khâu không thôi nhíu mày, còn Vân
Hồng lại không ngừng cười khẩy, càng thêm khinh thường Khương Thành.
Vậy mà Đông Phàm Thánh Chủ đang được Ngộ Sơn “ân cần chỉ bảo” lại gật
đầu lia lịa, ra chiều tán thành.
Đối với hành động lần này, hắn cảm thấy nửa vui nửa buồn.
Đại diện Hám Thiên cung để xuất chiến, chắc chắn sẽ được lưu danh trong lịch
sử đồ sộ của Nguyên Tiên giới.
Hơn nữa còn có cơ hội giành được lợi lộc, hiển nhiên là chuyện tốt đáng ước ao.
Nhưng khi nghĩ đến việc sẽ xuất chiến cùng các Thiên Thần khác, không hiểu
sao hắn lại bắt đầu lo được lo mất, ngộ nhỡ không theo kịp tiết tấu của họ rồi bị
chán ghét thì sao?
Vả lại trước khi đi Tiêu Đế còn nói đây là cuộc so đấu giữa Hám Thiên cung và
tám vị Chính Thần khác.
Hắn lại càng không có chút lòng tin nào.
Lúc này, nghe Ngộ Sơn nói vậy, rốt cục hắn cũng nghĩ thông.
Đúng rồi!
Đã có một người siêu cấp mạnh mẽ là Khương Thành gánh vác mọi thứ, đến
lượt mình phải lo nghĩ à?
Cứ đi theo hắn là ổn thôi.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác nhích lại gần Thành ca thêm vài bước.
Bốn người nhanh chóng rời khỏi Tiên Võ châu.
Tiếp đó Nam Khâu lấy ra phi thuyền cao cấp, bắt đầu liên tục nhảy xuyên qua
tinh hải.
Ở trong phi thuyền, Nam Khâu đang hăng hái bắt chuyện với Đông Phàm
Thánh Chủ, định nói bóng gió để moi chút chuyện.
Hắn cực kì tò mò về cái chết của hai người Hạo Vương và Gia Vương.
Chỉ là Đông Phàm Thánh Chủ rất am hiểu trò lập lờ nước đôi, vô cùng kín
miệng, toàn nói mấy câu vô nghĩa.
Còn Vân Hồng càng nhìn Khương Thành lại càng thấy khó chịu, không thể
không chọc ngoáy một phen.
“Ngươi tên là Khương Thành phải không?”
Thành ca cười híp mắt, gật đầu: “Không sai.”
Nhưng Vân Hồng lại không cười, mặt không đổi sắc nói: “Trong chuyến đi tới
Thứ Tiên giới lần này, mười người chúng ta phải cùng nhau hành động.”
“Rắn không thể không có đầu. Dù ai là người dẫn đầu khi đó thì ta cũng mong
ngươi có thể yên phận tuân theo chỉ huy.”
“Ta không trông mong rằng ngươi sẽ có nhiều biểu hiện tốt, chỉ hy vọng ngươi
đừng gây rắc rối cho bọn ta, trái lại còn liên lụy mọi người phải cứu ngươi.”
“Ồ.”
Khương Thành buông thỏng tay: “Vậy khi ấy các ngươi cứ coi như ta không
tồn tại là được.”
Vân Hồng biến sắc, giọng điệu bỗng lạnh lùng hẳn: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói ta vốn không cần đồng đội.”
“Ý ngươi là gì?”
Vân Hồng sắp sửa nổi điên nhưng lại bị Đông Phàm Thánh Chủ cắt ngang.
“Không được đâu, Khương đạo hữu!”
Chỉ thấy lão huynh này chắp tay về phía Khương Thành với vẻ lo lắng.
“Hai ta cùng sống ở Từ Tinh đảo, coi như là người quen. Ngươi có thể không
dẫn theo ai, nhưng đừng nên bỏ rơi ta!”
Thành ca không tỏ rõ ý kiến, đáp: “Vậy phải xem ngươi có đạt chuẩn hay
không. Nếu ngươi bị lạc thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”
“Ta nhất định sẽ phối hợp thật tốt, không gây thêm phiền phức cho ngươi.”
“Vậy được, đến lúc ấy hãy cố gắng bám sát ta.”
Nhận được câu trả lời đồng ý đầy chắc chắn của hắn, Đông Phàm vô cùng
mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
“Được, đa tạ Khương đạo hữu đã quan tâm hợp tác!”
Hai người đối diện ngẩn ngơ ra mặt.
Mới lúc nãy, Vân Hồng vẫn còn tỏ ra ghét bỏ Khương Thành.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Đông Phàm lại nhảy ra tỏ thái độ muốn dựa dẫm
vào hắn.
Chẳng phải là đang vả vào mặt nàng ư?
Nam Khâu không khỏi nhíu chặt hàng lông mày, cảm thấy hơi khinh thường
Đông Phàm Thánh Chủ.
Đến mức này sao?
Ngươi là Thánh Chủ đỉnh phong mà lại xun xoe nịnh nọt một tên Thánh Chủ
bình thường, chỉ bởi vì hắn là con của Cổ Thánh hay sao?
Quả thực quá thấp kém.
Trên hành trình sau đó, hai người họ không lên tiếng nữa, còn Đông Phàm và
Khương Thành lại nói cười rất vui vẻ.
Sau ba ngày như vậy, họ thuận lợi tiến vào địa bàn Thiên Lư cung