Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời câu xin của Thanh Hùng Đạo Tôn, Thành ca lại càng tỏ vẻ muốn

giết hắn.

Mức độ không biết xấu hổ này cũng ngang ngửa với Tam Nhãn Hổ.

Có thể nói là nhân tài, chiếu sáng cho nhau.

Nhưng đời sinh Du sao còn sinh Lượng, Nguyên Tiên giới có một Tam Nhãn

Hổ là nhiều rồi, không chứa chấp nỗi tên thứ hai.

“Đừng, đừng bao giờ nhắc đến Hùng Bì Đại Đế, vừa rồi không phải người nói

rất phản cảm với mấy kiểu lôi kéo quan hệ đó sao?”

“Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, nên thế nào thì thế ấy, công bằng chính trực,

việc công thì làm công bằng.”

Đám Thiên Đan Tư bên cạnh lũ lượt cười to.

“Phải đó, đám tiên nhân Nhân tộc bọn ta sao dám với đến được ngươi.”

“Đừng bao giờ nói quan hệ này nọ gì cả.”

“Phải đó, đừng từ bỏ nguyên tắc của ngươi.”

Ngay lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu thế nào là tự vác đá đập đầu mình.

Nhìn thấy Khương Thành không có ý định sẽ tha cho mình, hắn sợ kinh hồn bạt

vía, xem Tam Nhãn Hổ như là cọng cỏ cứu mạng.

“Tam Nhãn Hổ, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao, năm đó ở Thanh Sát Đạo hai ta

đã nhậu nhẹt với nhau, sau đó còn kết bạn đi cướp mấy tông môn, chúng ta có

giao tình vận mệnh với nhau mà…”

Tam Nhãn Hổ nhếch mép: “Đúng đúng đúng, ta nhớ mà.”

Thanh Hùng Đạo Tôn nhất thời được thắp lên ngọn lửa hi vọng.

Trước đó hắn đã nhìn ra rồi, trong đám người này, người thân thiết nhất với

Khương Thành chính là Tam Nhãn Hổ.

“Vừa rồi là người anh em ta mờ mắt không thấu, bây giờ ngươi cứu ta, sau này

ta sẽ báo đáp hậu hĩnh.”

“Có gì để báo đáp hậu hĩnh lấy ra xem thử nào.”

Sắc mặt Thanh Hùng Đạo Tôn nghẽn lại.

Thế này thì trực tiếp quá rồi.

Nhưng mà nghĩ đến ưu thế người ta giờ mạnh hơn, hắn chỉ có thể nói với Tam

Nhãn Hổ, bảo vật của mình không mang theo trong người mà ở động phủ xa

đây cả trăm triệu dặm.

Chỉ cần Tam Nhãn Hổ đồng ý yêu cầu thì có thể chia cho hắn một nửa bảo vật.

Tam Nhãn Hổ nghe vậy thì sảng khoái gật đầu.

“Ta nhất định sẽ vớt ngươi lên một lần.”

Thanh Hùng Đạo Tôn còn chưa kịp điên cuồng mừng rỡ thì đã nghe Hổ yêu gào

lên với Khương Thành.

“Ca, tên gấu ngu ngốc này tuyệt đối không được tha! Ta đề nghị sau khi hắn

chết rồi thì xử xác hắn thành tro tàn luôn, mỗi một tàn hồn đều phải luyện sạch,

chết không có đường về.”

“Sau đó rồi đến động phủ của hắ vét sạch luôn.”

Thành ca nhếch môi, ngươi cũng thật tàn độc nhỉ?

Thanh Hùng Đạo Tôn thì lại càng chịu không nỗi hơn.

Hắn bỗng chốc bộc phát thịnh nộ: “Con Hổ yêu đáng chết nhà ngươi lại dám

chơi ta…”

Tam Nhãn Hổ vẫn tỏ ra vô tội.

“Đâu có, chỉ là ta chưa thỏa mãn với yêu cầu của ngươi, kéo ngươi một chút ấy

mà, ta lôi ngươi đến đường chết gần hơn chút.”

Thanh Hùng Đạo Tôn lại lần nữa không thể chịu được, hoàn toàn bùng nổ.

“Ta giết ngươi!”

Ngay lúc này, đám người Thiên Đan Tư cũng cùng lúc ra tay.

Dưới sự vây công của bọn họ, Thanh Hùng Đạo Tôn cuối cùng cũng chết không

chút hồi hộp nào.

Sau đó Thành ca vung tay một cái.

“Các ngươi về Thiên Cung trước đi, ta đến động phủ của Thanh Hùng dạo chơi

một chuyến.”

Mọi người cũng hiểu ý dạo chơi của hắn có nghĩa là gì.

Đó chính là đi thu hoạch chiến lợi phẩm.

Nghĩ đến chiến lực mạnh mẽ của Thành ca, mọi người cũng không còn sợ hắn

gặp bất trắc nữa, thế là lần lượt mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

Hẹn sẽ gặp lại ở Thiên Đan Tư.

Cuối cùng, “ba partner” của nhau là Khương Thành, Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ

đi về phía động phủ của Thanh Hùng.

Sau khi đến đích, Thành ca cũng không thể không cảm khái Thanh Hùng Đạo

Tôn này cẩn thận tỉ mỉ.

Hoặc cũng có thể làm nhiều chuyện xấu rồi, kẻ địch cũng nhiều, động phủ của

hắn bố trí theo kiểu ẩn nấp, bên ngoài còn có lớp lớp cấm chế ngầm và không

biết mê trận huyễn trận từ đâu có được.

Mà cũng may hắn là đại trận sự bát phẩm.

Thao tác một lúc đã dẹp sạch những cấm chế và trận pháp đi.

Ngay sau đó, bên trong đột nhiên có ba bốn trăm Yêu tộc giết ra, trong đó có

mười mấy Chí Tôn, có lẽ là thủ hạ của Thanh Hùng Đạo Tôn.

“Bọn ta chỉ đến lấy đồ, lấy xong sẽ đi.”

Thành ca tự giác như chẳng hề có kẻ địch.

Tam Nhãn Hổ cũng cười hi hi vẫy tay về phía Hắc Hùng Chí Tôn cầm đầu.

“Bọn ta không có ác ý, Thanh Hùng Đạo Tôn không phải bọn ta giết đâu.”

Điều hắn nói thì cũng đúng là thật.

Dù sao thì người giết chết Thanh Hùng Đạo Tôn chính là đám đan sư của Thiên

Đan Tư.

Yên Dĩ ở một bên cũng bị hai người bọn họ làm sụp đổ mất.

Có ai ăn nói như các ngươi không vậy?

Phá vỡ trận pháp cấm chế của động phủ người ta, sau đó chạy vào bảo đến lấy

đồ?

Người ta còn chưa hỏi các ngươi là ai, các ngươi đã “giấu đầu lòi đuôi” nói ra

cái chêt của Thanh Hùng Đạo Tôn?

Đám Yêu tộc được giữ lại để canh nhà này vốn chính là thủ hạ tâm phúc của

Thanh Hùng Đạo Tôn.

Nghe thấy hai ca kia phát ngôn một cách thần kì như vậy sao có thể chịu được

chứ?

Hắc Hùng Chí Tôn lửa giận ngút trời.

“Giết bọn chúng!”

Trong mắt của hắn, phía trước chỉ là ba Chí Tôn hai Yêu một người, người ít mà

cảnh giới cũng chẳng cao, rất dễ dàng tiêu diệt.

“Đáng chết!”

“Giết!”

Đám Yêu hô hào la hét, xông về phía Khương Thành.

“y, đúng là tội nghiệt mà…”

Nhìn thấy đối phương chẳng hề có dự định giao lưu, Thành ca chỉ có thể đáp ứn

nguyện vọng muốn chết của bọn họ, lại lần nữa đại khai sát giới.

Sau một đợt tàn sát, bây giờ một kho bảo vật đã hiện ra trước mặt họ không chút

che đậy hay phòng bị.

Khương chưởng môn lục tìm bên trong, tìm được không ít nguyên tiên tinh và

thiên tài địa bảo, lại còn có không ít đạo khí và tiên bảo.

Mấy thứ này Thanh Hùng cũng chả dùng được, có lẽ do lúc trước giết người mà

cướp được.

Còn Tam Nhãn Hổ cũng thu hoạch được kha khá.

Cùng là Yêu tộc, chỗ này của Thanh Hùng Đạo Tôn cũng có không ít tài

nguyên phù hợp với việc tu luyện của hắn.

Hai huynh đệ thu hoạch đầy ắp, tiện thể còn phục vụ phá bỏ thêm cho đối

phương, phá vỡ động phủ vạn ác này thành đống hoang tàn.

Nhìn động phủ sụp đổ hoàn toàn, Khương chưởng môn lau đi những giọt mồ

hôi vốn không hề có, trong đôi mắt đầy sự an ủi.

“Được rồi, chúng ta cũng nên mở đường hồi phủ rồi.”

Ba người chỉ vừa mới bay lên trời, Thành ca đã cảm nhận được từ xa xa có một

đám người đang vội vã chạy lại nơi này.

Thăm dò sơ qua thì cũng cả ngàn người.

Đây cũng coi như là đặc sắc của Vân Di Đạo vậy, căn cơ xuất hành toàn là kết

bè kết bạn.

Thành ca cũng không dự định nhiều chuyện mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Nhưng nhìn trong đám trên trăm người này có tỷ lệ nam nữ là một chín, hắn

cảm thấy bản thân nên cống hiến một chút để hóa giải thế âm thịnh dương suy.

Thế là, hắn ở lại.

Không những chỉ hắn ở lại mà Tam Nhãn Hổ cũng ở lại.

Hai bọn họ nhìn nhau một cái, kiểu như có thể thấu hiểu lòng nhau.

Yên Dĩ cũng không phải lần đầu tiên trải qua chuyện thế này, có có phần không

hiểu nỗi.

Dựa vào cảnh giới và thực lực của hai người này, có lẽ nên ở tầng lớp vượt khỏi

nữ sắc rồi mới đúng, có đáng như vậy không?

Mất giá quá rồi nhỉ?

Nếu như Thành ca và Tam Nhãn Hổ nghe thấy tiếng lòng của nàng, bọn họ nất

định sẽ bảo, có vài thú vui mà ngươi không thể hiểu được.

Tam Nhãn Hổ hình như cuối cùng cũng nhớ ra có vẻ bản thân vẫn còn đang

theo đuổi Yên Dĩ, thế là cười giải thích một câu một cách khô khốc.

“Bọn ta lo lắng sau khi trực tiếp bỏ đi, người khác sẽ không biết đã xảy ra

chuyện gì, như vậy sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.”

Thành ca nghĩ sâu xa như thế mà gật đầu.

“Không sai, nếu vì sự rời đi của chúng ta mà nơi này biến thành hiện trường vụ

án không có manh mối, sau đó lại gây nên một loạt những hiểu lầm và xung đột

cho các bên xung quanh, vậy thì tội thật lớn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK