phái xung quanh.
Lúc này một đám Hư Vương và Hư Đế cùng giáng lâm, lại càng kinh thiên
động địa.
Những người đứng đầu của các tông môn và tộc quần trong vòng hàng tỷ dặm
lao nhao xông tới đây.
Vừa thấy Trục Vân Cổ Thánh đã vội vàng hành lễ.
“Tham kiến Hư Đế!
“Tham kiến Trục Vân Hư Đế…”
“Tham kiến Nạp Ma Hư Vương!”
Cũng chẳng thể trách họ lại xun xoe như thế, đúng là các môn phái và Tộc quần
không thể tự nắm giữ được hoàn toàn vận mệnh của mình.
Giữa Hư Đế, Hư Vương, Hư Tướng tồn tại quan hệ chi phối.
Tư Hồng Thánh Chủ là một trong sáu Hư Tướng dưới trướng Nạp Ma Hư
Vương.
Còn Nạp Ma Thánh Tôn lại là một trong sáu Hư Vương thuộc cấp của Trục Vân
Hư Đế.
Vừa rồi Tư Hồng Thánh Chủ đã bị giết, vị trí phụ chấn động, hiển nhiên là hai
thượng cấp của hắn là những người đầu tiên có thể phát hiện ra.
Họ vốn tưởng rằng những vị trí phụ khác đã ra tay với dưới trướng mình.
Lúc này tới đây mới thấy kẻ đầu sỏ thậm chí còn chẳng phải là một Hư Tướng,
họ cũng rất ngạc nhiên.
Bọn họ chẳng thèm liếc mắt nhìn đám Thánh Chủ và Thánh Tôn đang bái kiến
xung quanh mình.
Trục Vân Cổ Thánh mặt không đổi sắc, nhìn Khương Thành chằm chặp giống
như đang chăm chú quan sát một tảng đá.
“Tư Hồng Hư Tướng bị tên này giết ư?”
“Chính là hắn!”
Định Kỷ Thánh Tôn và Định Phong Thánh Tôn bắt đầu mở chế độ khóc lóc ỉ ôi
mà tố cáo.
Nhìn qua giống hệt như đang diễn lại màn tố cáo của Mang Dương Thánh Chủ
với Tư Hồng lúc nãy.
Nhưng đối tượng lại chuyển tử Hư Tướng sang Hư Đế mà thôi.
“Bọn ta có lòng tốt muốn mời bọn họ dừng chân ở đây, còn bố trí chỗ đóng sơn
môn cho bọn họ”
“Kết quả là bọn họ lại lấy oán báo ân!”
“Chẳng những sát hại Hư Tướng, lại còn tàn sát chưởng môn và các trưởng lão
Chân Minh tông, quả thực là tán tận lương tâm, làm người ta phẫn nộ…”
Nói đến đây, những người xung quanh đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bọn họ không ngu, đương nhiên nhận ra rằng chắc chắn có nguyên nhân nên
Phi Tiên môn mới làm vậy.
Nhưng dù thế thì sao?
Hư Vương và Hư Đế không nói lý với ngươi đâu.
Quả nhiên, không đợi Định Kỷ Thánh Tôn cáo trạng xong, Nạp Ma Hư Vương
đã lao lên.
“Há lại có lí này!”
“Dám sát hại Hư Tướng, tội đáng chết vạn lần!”
Có lẽ là muốn thể hiện một chút trước mặt Trục Vân Hư Đế, mấy vị Hư Vương
đều rất nhiệt tình.
Chỉ trong chớp mắt đã vây kín Thành ca.
“Ngươi muốn tự sát hay đợi bọn ta bầm ngươi thành nghìn mảnh, tự chọn một
đi!”
“Trục Vân tông mà ngươi cũng có thể động đến sao?”
Nạp Ma Hư Vương thậm chí còn không nhịn được mà dẫn động lực pháp tắc,
thiết lập một màn chắn giữa Khương Thành và các Hư Vương khác, tỏ ý đây là
con mồi của một mình ta.
“Tư Hồng Hư Tướng là bộ hạ của ta, nơi này là địa vực ta quản lý!”
“Đích thân trừng phạt nghiệp chướng này chính là trách nhiệm của ta, các ngươi
đừng tranh với ta!”
Thấy cục diện này, tất cả Tiên nhân vừa chạy tới ở đằng sau đều mặc niệm cho
Khương Thành.
Không phải một Hư Tướng mà là bị sáu Hư Vương bao vây.
Ở gần đó, còn có một Hư Đế đang trừng trừng quan sát.
Nếu đổi lại là Chính Thần, e rằng cũng không sống nổi trong trận này.
Song, khi thấy Nạp Ma Hư Vương sắp ra tay, Định Kỷ Thánh Tôn lại sực nhớ ra
điều gì đó.
“Chờ chút.”
Nạp Ma Hư Vương không vui, cau mày.
“Tại sao?”
Mặc dù cùng là Thánh Tôn, nhưng hắn là Hư Vương.
Nếu không phải nể mặt Trục Vân Hư Đế, hắn cũng chẳng thèm đáp lại Định Kỷ
Thánh Tôn.
“Tên đó là Khương Thành, là một đế khí sư, tốt nhất hãy giữ mạng của hắn, để
chúng ta sử dụng.”
“Đế khí sư?”
Chúng tiên đang vây xem bỗng xôn xao cả lên.
Chẳng trách đôi bên nổ ra xung đột.
Đường đường là đế khí sư, còn là một Thánh Tôn, có thể coi là một bảo vật di
động.
Nạp Ma Hư Vương hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trục Vân Hư Đế, thấy
Trục Vân Hư Đế khẽ gật đầu.
Vậy nên hắn cũng ngầm hiểu.
“Vậy thì giữ một mạng cho tên Khương Thành này.”
“Về phần đám Phi Tiên môn còn lại, giết không chừa một ai!”
Nghe được lời ấy, đám Định Kỷ và Định Phong đều mặt mày hớn hở, lại bắt
đầu hả hê.
“Ha ha ha, Khương Thành, xem ra ngươi không thể cười đến cùng rồi!”
“Đã nhắc nhở ngươi từ sớm, lão tổ của bọn ta là Cổ Thánh, là Hư Đế rồi, hình
như ngươi hoàn toàn không biết điều đó có nghĩa là gì.”
“Đây là do ngươi tự chuốc lấy cái chết, đừng trách bọn ta!”
Bọn họ nhìn về phía đám La Viễn, Đan Thái một cách hung tợn, không che giấu
nổi sự sảng khoái trong ánh mắt.
“Chẳng phải vừa mới đòi tiêu diệt Trục Vân tông bọn ta sao? Không phải đã nói
giúp người khác làm vui à?”
“Bây giờ bọn ta đứng ngay đây!”
“Sao vẫn chưa đến thử giúp chút đi?”
Đệ tử Phi Tiên môn từng trải qua nhiều trận chiến, đương nhiên sẽ không bị hắn
doạ sợ.
Chỉ cần phía trước vẫn còn bóng dáng của Khương chưởng môn thì không phải
lo lắng.
Tần Sướng cười ha ha một cách quái đản.
“Xem ra bọn họ thật sự cần dùng dịch vụ diệt phái đấy.”
Đan Thái nhún vai: “Cả đời này ta chưa từng thấy loại yêu cầu thế này, liệu
trước khi bị diệt phái bọn họ có cảm ơn ta không nhỉ?”
Mạc Trần khoan thai đáp: “Thế phải xem Khương chưởng môn có cho chúng cơ
hội đó hay không.”
Dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên và bàng quan khiến mọi người xung quanh đều
thấy bối rối.
Các ngươi đi vào đường chết rồi mà sao tâm trạng vẫn tốt lành vậy?
Định Kỷ Thánh Tôn vốn muốn chứng kiến cảnh toàn bộ Phi Tiên môn kinh hồn
bạt vía, khóc lóc cầu xin tha mạng.
Lúc này không được thấy, ngoài thất vọng thì còn vô cùng phẫn nộ.
“Mau giết đám điên kia!”
“Để xem bọn chúng có thể cười bao lâu!”
Nạp Ma Hư Vương đang chuẩn bị động thủ thì bỗng có những bông hoa tuyết to
như cái đấu rơi xuống bên trên đầu.
“Dừng tay!”
“Không mau lui ra!”
Nét mặt của đám người Nạp Ma Hư Vương trùng xuống, song khi giương mắt
nhìn lên thì lửa giận trong mắt lập tức biến mất.
Thay vào đó là sự kinh ngạc và kiêng dè.
“Hình Di Hư Đế!”
“Ý Trang Hư Đế!”
Mặc dù đây không phải địa bàn do hai Hư Đế này cai quản nhưng dù sao họ
cũng là Hư Đế.
Họ có thể bắt nạt đám Hư Vương một cách dễ dàng.
Huống hồ, theo sau hai Hư Đế này còn có hơn mười Hư Vương và hàng trăm
Hư Tướng khác.
Một đội ngũ như vậy cùng hành động, quả là một sự việc rầm rộ trước nay chưa
từng có ở Ngọc Nhai Chi Nhãn.
Các tiên nhân đang có mặt hoảng hốt không nói nên lời, chỉ có thể nhìn những
băng tinh sáu màu đáp xuống hiện trường bằng ánh mắt sửng sốt.
Ngay cả Trục Vân Hư Đế đang tỏ ra lạnh lùng chắp tay sau lưng cũng không
khỏi để lộ vẻ nghiêm trọng.
“Hình Di, Ý Trang, các ngươi tới đây làm gì?”
Hư Đế, Hư Vương, Hư Tướng kiểm soát Ngọc Nhai Chi Nhãn từ cả trăm vị trí,
giống như một triều đình vậy.
Đương nhiên trong số triều thần cũng có những phe phái bất đồng với nhau.
Sau khi được chọn lên làm Hư Đế, Trục Vân không hề có giao tình gì với Hình
Di và Ý Trang ở bản thổ, trái lại còn có mâu thuẫn.
Nhưng bình thường ở trong tầm mắt của chúa tể nên họ không lật mặt với nhau
thôi.
Vì vậy, hắn không ngờ đối phương tới đây phô trương thanh thế với mình.
“Bọn ta có thể xử lý đám Phi Tiên môn này, không cần phiền các ngươi nhúng
tay vào.”
“Không phiền bọn ta?”
Hình Di Hư Đế nhìn hắn với vẻ cổ quái.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Đã là kẻ địch của bọn ta rồi mà còn trông mong bọn ta nhúng tay vào?”