Sau khi biết tin chín Đạo khí xuất hiện, Tịnh Trúc Tiên phủ đã bắt đầu cuộc thảo
luận sôi nổi.
“Chúng ta nhất định phải lấy được chín Đạo khí này!”
“Mấu chốt là lấy như thế nào.” Khôi Tàng Đạo Thánh - người từng là một trong
ba Sa Hải Tam Thánh lạnh lùng nói.
Năm xưa hắn còn là đối thủ của Tịnh Trúc Tiên phủ.
Nhưng sau Sa Hải bị Thiên Cung đánh bại, hắn lại đứng không cùng phe với
Phi Tiên Môn, càng ngày càng bị gạt ra ngoài lề hơn.
Lần này Tịnh Trúc Đạo Thần trở về, vừa đe dọa lại vừa hứa hẹn, cuối cùng hắn
cũng gia nhập Tịnh Trúc Tiên phủ, trở thành một thành viên của Tịnh Trúc Tiên
phủ.
Mà Mông Đoan Đạo Thánh - người từng là đối thủ của hắn vẫn là đại tổng quản
của Tiên phủ.
“Nếu như mua thì giá cao quá.”
“Cướp thì chúng ta không cần bỏ ra gì cả.”
Câu nói này của hắn về cơ bản coi như đã quyết định cách làm của bọn họ rồi.
Thái độ của hắn cũng là “đồ thì ta muốn nhưng tiền ta không muốn trả.”
“Nhưng tin tức bên phía Văn Sở trưởng lão truyền về cũng nói rất rõ ràng, thực
lực của Đạo Thánh Long tộc cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn chủ tu quy tắc tốc
độ.”
Khôi Tàng không phản đối chuyện cướp.
Có thể có được miễn phí thì ai muốn phải trả tiền chứ?
Chỉ là chuyện cướp đoạt này không hề dễ dàng.
“Đối phương chắc chắn phải thấy thỏ mới thả chim ưng, có lợi mới làm, trước
tiên chúng ta phải lấy được ra trên chín phần nguyên liệu thì mới khiến bọn họ
yên tâm đem tất cả các Đạo khí ra.”
“Đúng như vậy.”
Mông Đoan cũng gật đầu tán thành với cách nghĩ này.
“Có hai việc chúng ta cần làm, thứ nhất là gom góp cho đủ nguyên liệu, lừa đối
phương bày ra toàn bộ bảo vật.”
“Tốt nhất là nên xúi giục Đạo Thánh Long tộc kia rời đi trong lúc chúng ta giao
dịch, đó là việc thứ hai.”
Hắn nhìn một lượt mấy vị Đạo Thánh khác đang có mặt ở đây.
Trầm giọng nói: “Bất luận là chuyện gom góp nguyên liệu hay lừa gạt vị Đạo
Thánh Long tộc kia thì đều cần các chư vị đang ngồi ở đây góp sức.”
“Hy vọng chư vị có thể cố gắng hết khả năng của mình!”
“Bởi vì hành động lần này quyết định mỗi người chúng ta có thể có được một
Đạo khí bát giai hay không.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả các Đạo Thánh có mặt ở đó đều kích động đứng bật dậy.
“Tám vị Đạo Thánh của Tiên phủ, cộng thêm Ám Húc thiếu chủ, chín Đạo khí
vừa hãy mỗi người một chiếc!”
“Không sai, đây rõ ràng chính là ý trời.”
“Ông trời muốn giúp Tịnh Trúc Tiên phủ chúng ta lớn mạnh!”
“Ta vô cùng hoài nghi đối phương căn bản không chỉ có chín Đạo khí.”
“Ha ha ha, thế thì càng tốt!”
Động lực mà báu vật đem đến cho bọn họ không gì sánh kịp.
Những Đạo Thánh này nhanh chóng trở nên bận rộn.
Không chỉ lấy tất cả gia tài trong dị không gian của mình ra, còn phát động
nhưng thuộc hạ và tộc nhân bên dưới cống hiến nguyên liệu lên cho bên trên.
Hết cách, giá mà Khương Thanh đưa ra quả thật rất cao.
Nhiều Đan dược và thiên tài địa bảo như thế quả thực không hề dễ gom góp,
muốn lấy ra được nhiều như vậy, Tịnh Trúc Tiên phủ phải đối mặt với khó khăn
cực kỳ to lớn.
Sau khi lục tung, kiểm tra toàn bộ, phát động toàn thể mọi người cuối cùng bọn
họ cũng gom góp đủ chín phần.
Nhưng bọn họ không hề hài lòng.
Bởi vì rất có khả năng Khương Thành có nhiều Đạo khí bát giai hơn.
Muốn lừa hắn lấy hết trong “dị không gian” ra thì phải dùng càng nhiều nguyên
liệu hơn để dụ dỗ hắn.
Cho nên, Tịnh Trúc Tiên phủ rất nhanh chóng lại bắt đầu gom góp phần thứ
mười, phần thứ mười một, phần thứ mười hai…
Để gom góp được nhiều hơn bọn họ bắt đầu bán một vài trang bị, bàn trận, phù
lục ra bên ngoài, thậm chí còn mượn tiền của các tông phái ở vực giới khác.
Dù sao cũng sắp có Đạo khí bát giai rồi, những trang bị trên người bọn họ cũng
sắp bỏ đi không dùng nữa.
Hơn nữa, sau khi cướp được Đạo khí bát giai, những nguyên liệu này sẽ được
trả lại.
Khua chiêng gõ trống bận rộn suốt hai ngày, cuối cùng cả nhóm người cũng
đem theo nhẫn trữ vật đầy ắp, ôm theo cảm giác thành tựu tràn đầy chạy tới
Tịnh Tiên Bảo điện.
“Hắn vẫn còn ở đây chứ?”
Sau khi vào cửa, Đoan lập tức hỏi han tung tích của Khương Thành.
Văn Sở vội vàng gật đầu: “Vẫn ở đây, hắn vẫn luôn ở trong hành cung của hắn.”
“Tốt lắm.”
“Nhất định phải bảo mật sự có mặt của chúng ta để tránh dọa bọn họ chạy mất.”
“Chúng ta” mà Mông Đoan nói chính là hắn và sáu vị Đạo Thánh bao gồm cả
Khôi Tàng ở phía sau.
Sau đó hắn lại nhìn về phía Ám Húc và Văn Sở.
“Tiếp theo đây, vẫn nên do các ngươi đi giao dịch với hắn thì hơn.”
Nói xong, hắn lấy ra mười năm chiếc nhẫn trữ vật.
Đại biểu cho mười năm phần nguyên liệu nhiều như biển, có thể mua được Đạo
khí bát giai.
Nói thật, nhìn thấy mười năm chiếc nhẫn trữ vật này, một vài Đạo Thánh ở
trong điện bất giác có một cơn kích động nổi lên từ tận đáy lòng.
Nếu như có thể âm thầm lấy trộm mười năm cái nhẫn trữ vật này thì sẽ là khoản
thu hoạch lớn đến nhường nào chứ?
Dưới cái nhìn của tám vị Đạo Thánh, Ám Húc đón lấy số nhẫn trữ vật này như
một lẽ đương nhiên.
“Bọn ta giao dịch với bọn họ thế các ngươi thì sao?”
Mông Đoan thản nhiên nói: “Ta và Khôi Tàng sẽ che giấu tu vi rồi đi theo sau
các ngươi.”
“Còn bọn họ…”
Hắn nhìn về phía năm vị Đạo Thánh khác.
“Năm người bọn họ phụ trách việc dẫn dụ Đạo Thánh Long tộc rời đi trong lúc
giao dịch.”
Đối với bọn họ mà nói, đây là một bước vô cùng quan trọng.
Nếu như Thương Linh có mặt lúc giao dịch thì khi bọn họ cướp Đạo khí,
Thương Linh hoàn toàn có thể thu lại Đạo khí sau đó rời khỏi nơi đó với tốc độ
nhanh nhất.
Cho nên nhất định phải dẫn dụ nàng rời đi.
Trong suy nghĩ của hắn, năm vị Đạo Thánh đủ để dẫn dụ và hãm chân Thương
Linh rồi.
Còn về Khương Thành, hắn cùng với Khôi Tàng và Văn Sở, ba người bọn họ
cùng “hầu hạ” đã được coi là dùng bom hạt nhân để đánh muỗi, cho hắn thể
diện quá lớn rồi.
Kế hoạch lần này vô cùng tuyệt vời, chắc chắn sẽ thành công.
“Như thế mà cũng có thể làm được hả?”
Ám Húc cảm thấy có chút khó tin.
“Chuyện lớn như giao dịch, bọn họ cũng không sơ sẩy đến mức bị lừa chứ?”
“Bọn họ sẽ bị lừa, bọn ta có diệu kế!”
Trên mặt Mông Đoan đem theo sự tự tin vô cùng mãnh liệt.
Mặc dù rất tò mò diệu kế kia rốt cuộc là gì nhưng ở trước mặt hắn, Ám Húc
cũng không dám quá hỗn xược.
Nhưng hắn vẫn nói ra yêu cầu của mình.
“Ta muốn tên nhãi kia sống, ta muốn hắn sống không bằng chết!”
Đối với tiểu tiết nhỏ như thế, Mông Đoan cũng chẳng thèm để ý.
“Tùy ngươi.”
Trong suy nghĩ của hắn, dẫn dụ Thương Linh rời đi, lấy được Đạo khí coi như
là đại công cáo thành rồi.
Còn về Đạo Tôn nghe nói đã có được đại kho báu viễn cổ kia, lúc đó chỉ là kẻ
yếu mà thôi.
Muốn hành hạ thế nào thì hành hạ như thế.
Một khắc sau, Thành ca nghênh đón Ám Húc, Văn sở cùng với năm vị “tùy
tùng” của Tịnh Tiên Bảo điện.
Bởi vì Mông Đoan và Khôi Tàng đều đã thay đổi hình dạng, cất giấu khí tức, áp
chế tu vi của mình cho nên thực ra Khương Thành cũng không nhận ra bọn họ.
Hai bên chính thức gặp nhau ở bên ngoài hành cung.
“Các ngươi đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu rồi chứ?”
Nhìn thấy Ám Húc, hắn lộ ra ánh mắt trêu trọc.
“Ta cho các ngươi thời gian hai ngày, chắc không có chuyện các ngươi chưa
gom đủ đâu đúng không? Nếu thật thế thì Tịnh Tiên Bảo điện các ngươi cũng
khiến người ta thất vọng quá rồi nha.”
Bây giờ trong đầu của Ám Húc đang tập luyện sau khi bắt được Khương Thành
thì sẽ hành hạ hắn như thế nào.
Sau khi hắn nghe thấy câu nói này, không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Ếch ngồi đáy giếng như ngươi làm sao biết được nội tình bên trong của Tịnh
Tiên Bảo điện bọn ta chứ?”
“Nói thật cho ngươi biết, bọn ta chỉ nhẹ nhàng điều động kho dự trữ bên dưới là
đã tập hợp đủ mười lăm phần rồi!”
“Chỉ sợ Đạo khí của ngươi không đủ, không thể làm thỏa mãn được sự ham
muốn của bọn ta mà thôi.”
Nghe được đối phương chuẩn bị tận mười lăm phần nguyên liệu, Khương
Thành vui mừng khôn xiết.
Một phần nguyên liệu có giá trị hơn hai trăm tỷ điểm Tiên Nguyên.
Mười lăm phần chắc phải là những hơn ba nghìn tỷ sao?
Hắn đột nhiên cảm thấy đám người trước mặt hắn thật sự đáng yêu quá mức,
còn vội vàng đưa đồ đến cho hắn.
“Yên tâm, mười lăm Đạo khí bát giai ta vẫn có thể lấy ra được, bây giờ có thể
bắt đầu giao dịch được chưa?”