Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên cung lại phái cao thủ mạnh như ngươi ra trận, đã phá vỡ sự cân bằng của

chiến trường.”

“Cũng phá vỡ kí kết ngầm giữa hai giới chúng ta!”

“Bọn ta chắc chắn sẽ không giảng hoà…”

Ngược lại nàng cũng không hi vọng Tam Nhãn Hổ có thể cứu mình.

Với thực lực mà Khương Thành mới bộc lộ ra, Tam Nhãn Hổ có tới chắc cũng

tự tìm cái chết?

Huống hồ Hổ yêu này rất sợ chết, thoa mỡ vào chân để nhanh chóng trốn chạy.

“Ngươi hình như cũng không biết tình cảnh của bản thân.”

Thành ca quơ quơ kiếm trong tay, cố ý biểu hiện sát khí ngất trời.

Yên Dĩ càng thêm tuyệt vọng.

Không ngờ, bản thân lại chết ở đây.

Thiên phú và tiền đồ tốt đẹp, cứ như vậy hóa thành hư không.

Lông mi dài chớp động, nhắm mắt, tuy không cam lòng, nhưng lại không thể

thay đổi được gì.

Đúng vào lúc này, nàng nghe được giọng nói “cấp thiết” của Tam Nhãn Hổ.

“Các hạ hãy khoan!”

Khương Thành liếc nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Sao vậy?”

Tam Nhãn Hổ chà xát tay.

Vẻ mặt khẩn cầu: “Các hạ có thể thả nàng đi hay không?”

Yên Dĩ kinh ngạc mở to hai mắt, khó tin nhìn con hổ vô liêm sỉ này.

Hắn không chạy trốn, trái lại còn ở lại nơi nguy hiểm này cầu xin cho mình?

“Thả nàng?”

Thành ca cười nhạo một tiếng: “Dựa vào cái gì?”

“Nếu Các hạ thả nàng ra, ta nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này, tương lai sẽ báo

đáp!”

Tam Nhãn Hổ nói giống như thật.

Có điều diễn kịch mà, nhất định sẽ không thể đơn giản như vậy.

Khương Thành cố ý khinh thường bĩu môi: “n tình của ngươi? Ta cần sao?”

Tam Nhãn Hổ cắn răng, trầm giọng nói: “Cha của nàng là Yên Mục Đạo Tôn,

Các hạ nên biết rõ Đạo Tôn có ý nghĩa như thế nào.”

“Nếu giết nàng, sau này ngươi sẽ chết rất thảm!”

“Uy hiếp ta sao?”

Thành ca cười lạnh: “Đạo Tôn thì sao?”

“Con người ta ghét nhất là uy hiếp, nếu như ngươi không nói như vậy, ta còn

suy nghĩ lại.”

Mũi kiếm của hắn càng đến gần cái cổ thon dài trắng nõn của Yên Dĩ, tựa hồ

đang cân nhắc ra tay ở chỗ nào.

“Ngươi càng nói như vậy, ta càng muốn giết chết nàng!”

Lần này Yên Dĩ hoàn toàn tuyệt vọng.

Người này ngay cả Đạo Tôn cũng không sợ, vậy lần này mình nhất định không

sống sót được rồi.

Tam Nhãn Hổ cũng “cuống lên”.

“Các hạ thật sự không thương hoa tiếc ngọc?”

Thành ca xem thường nói: “Không được sao?”

Tam Nhãn Hổ liếc mắt nhìn Yên Dĩ, trong mắt tràn đầy sự thương tiếc và trìu

mến.

“Sắc đẹp tuyệt trần như vậy, giết rất đáng tiếc, chẳng lẽ các hạ không luyến tiếc

giống như ta sao?”

Thành ca đóng vai cao thủ vô tình đến cùng.

“Không tiếc gì cả, ngươi còn dài dòng nữa ngay cả ngươi ta cũng giết!”

Tam Nhãn Hổ hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Huynh đệ, coi như ngươi cho

ta chút thể diện được không?”

“Thể diện của ngươi, đáng giá mấy đồng?”

Thành ca cười cợt: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tại sao ta phải giữ thể diện

cho ngươi?”

Sắc mặt Tam Nhãn Hổ cứng lại, ngay sau đó, hắn dùng giọng điệu cực kỳ long

trọng mà nghiêm túc hỏi một câu.

“Các hạ có từng nghe nói đến Phi Tiên Môn?”

Phi Tiên Môn?

Cái tên này, Yên Dĩ đúng là có nghe nói qua, nghe nói là một môn phái rất kín

tiếng ở trong Đạo Tuyệt Chi Địa.

Trong môn phái này có mười mấy môn đồ cư trú, quanh năm không xuống núi,

tiếng tăm cũng không lớn.

Mà đám người Lại Bình và Biện Tu thì chưa từng nghe đến môn phái này.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Khương đội trưởng thiếu hụt kiến thức khẳng định

cũng chưa từng nghe nói đến.

Song lần này, bọn họ lại phát hiện Thành ca biến sắc rồi.

Con ngươi của hắn bỗng nhiên mở to, ngay sau đó vội vàng hỏi Tam Nhãn Hổ:

“Phi Tiên Môn, ngươi nói Phi Tiên Môn nào?”

Tam Nhãn Hổ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là Phi Tiên Môn năm đó Cổ Tiên

Giới lưu truyền!”

Nghe đến cái tên Cổ Tiên Giới này, mọi người ở đây, bao gồm cả Yên Dĩ đều

kinh ngạc.

Có người nói trước đây rất lâu, 3000 căn nguyên không hề ở cùng nhau, Thiên

Đạo cũng hiu quạnh.

Khi đó, thế giới Thiên Đạo ở được gọi là Tiên Giới, bây giờ thì được gọi là Cổ

Tiên Giới.

Tiên Nhân Cổ Tiên giới vừa bắt đầu nên tu vi thấp, thực lực yếu, không sánh

được với 3000 chân giới.

Nhưng sau khi 3000 chân giới tập hợp, Nguyên Tiên Giới thành hình, những

tiên nhân của Cổ Tiên Giới kia cũng dần dần bộc lộ các ưu thế đặc thù.

Đó chính là đạo tâm thiên nhiên và pháp tắc không gian.

Bây giờ dưới sự hạn chế mạnh mẽ của Thiên Đạo, ngay cả Chí Tôn cũng không

thể hình thành pháp tắc không gian.

Ngay cả Đạo Tôn, cũng không thể tự thân thông hiểu đạo lí pháp tắc.

Mà Cổ Tiên Giới năm đó, bởi vì Thiên Đạo suy yếu, Đế Cảnh Nhất Trọng đã có

pháp tắc.

Sau đó đám Tiên Nhân kia tiến cảnh đa số rất nhanh, có được sự ưu đãi của trời

cao.

Nếu như Phi Tiên Môn kia thực sự là Cổ Tiên Giới lưu truyền đến ngày nay,

gốc gác vững vàng này có chút đáng sợ!

Quả nhiên, Khương đội trưởng không sợ trời không sợ đất bị “chấn động rồi”.

Hắn phá lệ chắp tay hướng về Tam Nhãn Hổ.

“Các hạ đang nói tới Tổ Sư Gia sáng lập Phi Tiên Môn, đệ nhất soái ca của

Nguyên Tiên giới Long thần thấy đầu mà không thấy đuôi?”

Tam Nhãn Hổ nói thầm ngươi con mẹ nó.

Vở kịch này rõ ràng là để ta anh hùng cứu mỹ nhân, sao lại biến thành để cho

ngươi tự mình dát vàng lên mặt vậy.

Nhưng bây giờ, hắn cũng không dám không phụ họa, ngộ nhỡ người anh này bỏ

mặc hắn thì sao?

Sau đó, hắn gật đầu như giã tỏi.

“Không sai, tổ sư sáng lập Phi Tiên Môn, chính là long phượng trong đám

người, độc nhất vô nhị của Nguyên Tiên Giới.”

“Hắn cũng không xuống núi, nếu không thì làm gì có phần Thập Thiên Đế nắm

quyền?”

Hắn chắp tay hướng về bầu trời, vẻ mặt sùng kính nói: “Đời ta chưa tin phục ai,

Đạo Tôn Thiên đế cái gì ta cũng không để ý, nhưng vị Tổ Sư Gia Phi Tiên Môn

này là ngoại lệ!”

Yên Dĩ và đám người Lại Bình bên cạnh tất cả đều kinh ngạc.

Hóa ra trên đời này còn có một vị thần tiên như vậy?

Nếu như hắn xuống núi, Đạo Tôn và Thiên đế không là cái gì hết?

Một người như vậy, sao mình lại chưa nghe nói qua?

Trong lòng bọn họ có chút không tin tưởng.

Nhưng mà Khương Thành vừa nghe đến tên người này, thần sắc đã chấn động.

Tam Nhãn Hổ cũng năng có khí phách, dáng vẻ hoàn toàn không giống giả bộ.

Có thể thấy được đúng là có người này!

Yên Dĩ thậm chí đã quyết định, nếu như lần này có thể sống sót, sau này nhất

định phải thăm dò cặn khẽ về Phi Tiên Môn, hỏi thăm một chút vị Tổ Sư Gia

sáng lập thần bí kia.

Khương chưởng môn thở dài một tiếng.

“Phong thái của Lão nhân gia người, đến nay vẫn chưa phai mờ trong ký ức của

ta. Dung mạo khí phách của hắn, và năng lực thông thiên, để lại ấn tượng khó

mà phai mờ trong lòng ta…”

Hắn thao thao bất tuyệt, khen bản thân đủ 3 phút.

Tam Nhãn Hổ nghe không nổi nữa rồi.

Chỉ có thể bí mật truyền âm: “Ca, đừng lạc đề nữa, ngươi đừng quên bây giờ ta

muốn làm gì…”

Thành ca lúc này mới dằn lòng thu hồi bản lĩnh cao cường chưa diễn tả xong

của mình.

Sau đó hắn hắng giọng một cái thản nhiên nhìn Tam Nhãn Hổ.

“Phi Tiên Môn và vị Tổ Sư Gia sáng lập kia quả thực đủ sức nặng, nhưng, bọn

họ có quan hệ gì với ngươi?”

Trong lòng Tam Nhãn Hổ thầm mắng, ngươi đây không phải là biết rõ còn hỏi

sao?

Hắn chỉ có thể rầu rĩ nói: “Ta là tiên thú bảo vệ môn phái Phi Tiên Môn.”

Nghe được câu này, gương mặt Yên Dĩ tỏ vẽ kinh ngạc.

Đối với Yêu Tộc mà nói, bị người khác xem là tiên thú và vật cưỡi, đó là

chuyện rất mất mặt.

Tam Nhãn Hổ cũng đã có bốn căn nguyên Chí Tôn mạnh mẽ, cho dù là Đạo

Tôn cũng không cách nào ép buộc hắn làm tiên thú bảo vệ môn phái chứ?

Phi Tiên Môn lại làm được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK