Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Văn Đạo Tôn trả lời rất thành thật.

“Cảm giác vô cùng tốt.”

Lâm Tịnh Đạo Tôn sờ bộ râu ở dưới cằm, tiếp tục cười hỏi: “Có phục hay

không?”

“Phục.”

“Bây giờ cảm thấy quyết định trước đó của Bổn chưởng môn có đủ sáng suốt

hay chưa?”

Lục Văn hiểu được quyết định này của hắn đã cực kỳ chính xác khi ủng hộ

Khương Thành, coi hắn như niềm hy vọng duy nhất.

Trước đó không lâu, hắn còn cảm thấy điều này vô cùng ngu xuẩn.

Thậm chí còn lén lút than phiền với các trưởng lão khác, không biết có phải đầu

óc của chưởng môn đã bị trúng tà đến mức bị cháy hỏng rồi hay không nữa.

Mà bây giờ hắn đang vô cùng thành khẩn mà cung kính khom người.

Sau đó lớn tiếng khen ngợi: “Chưởng môn đúng là chưởng môn, bí hiểm đến

mức làm cho người ta khó mà hiểu được, quyết định lúc đó quả thực là vô cùng

sáng suốt!”

Lâm Tịnh Đạo Tôn lại hỏi: “Vậy cảm thấy ngươi bây giờ, Ngạo Kiêu, Ngân

Thuyên cùng với Khương chưởng môn, ai xứng đáng được ở lại vị trí cao nhất

của khu đón khách hơn?”

Lục Văn nhìn lướt qua Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn đang

đứng ở phía đối diện, một đám lửa cũng đang bùng cháy ở trong lòng.

“Chuyện đó đương nhiên là Khương chưởng môn xứng đáng rồi!”

“Có Khương chưởng môn ở đây, sao chúng ta phải dùng tới hai tên rao giá khắp

nơi vừa thấy lợi ích đã quên đi tình nghĩa nữa chứ?”

“Ở trước mặt Khương chưởng môn, chẳng qua bọn họ cũng chỉ là tôm tép nhãi

nhép mà thôi, vốn dĩ không xứng đáng để mang ra so sánh một chút nào!”

Lâm Tịnh Đạo Tôn cố ý chế nhạo nói: “Nhưng hình như trước đó ngươi không

nói như vậy, nếu như ta đoán không nhầm, có lẽ ngươi cũng đã từng nghĩ tới

chuyện muốn thoát khỏi Ma Ngộ tông đúng không?”

“Không có, tuyệt đối không có!”

Lục Văn Đạo Tôn lắc đầu liên tục giống như cái trống xoay.

“Sự trung thành của ta đối với Ma Ngộ tông có mặt trời và mặt trăng chứng

giám, sự tin tưởng của ta ta đối với chưởng môn lại càng có trời đất chứng

nhận.”

Hắn chính trực nghiêm minh mà quát lên: “Kính xin chưởng môn đừng coi ta

trở thành cái loại bỉ ổi vô liêm sỉ như Lệ Diệp Đạo Tôn!”

Lâm Tịnh Đạo Tôn vỗ lên bờ vai của hắn.

“Vậy xem ra là ta đã hiểu lầm ngươi rồi, mong là Lục Văn hộ pháp đừng để ở

trong lòng.”

Thật ra trong lòng hắn đang điên cuồng chế nhạo, mẹ nó, đừng tưởng là ta

không biết trước khi Lệ Diệp chạy trốn cũng đã từng thương lượng cùng với

ngươi rất nhiều lần.

Nhưng mà ngươi cũng có phần do dự thiếu quyết đoán, cho nên mới không

“nắm lấy thời cơ” cùng bỏ trốn theo hắn.

Những ngày qua, bởi vì ủng hộ Khương Thành mà bản thân Lâm Tịnh Đạo Tôn

cũng phải nhận lấy áp lực vô cùng lớn.

Cuối cùng bây giờ cũng đã gột sạch được tất cả phiền muộn của mấy ngày trước

đây rồi.

Mà ở bên kia, có rất nhiều trưởng lão và đệ tử cũng lại nổi lên phỏng vấn Phạm

Lôi Đạo Tôn một lần nữa.

“Không phải ngươi nói trận chiến trước là vì Nhạc Gia Đạo Tôn khinh địch thế

nên Khương chưởng môn mới có thể giành chiến thắng hay sao?”

“Chẳng lẽ trận này cũng lại khinh thường kẻ địch hay sao?”

“Nhưng sao ta lại thấy trận này Khương chưởng môn còn giành được chiến

thắng nhanh hơn, dễ dàng hơn chứ?”

Trong lòng Phạm Lôi Đạo Tôn đang tự nhủ, nếu như ta có ý cảnh kiếm đạo thập

tam trọng, vậy thì ta cũng có thể ngay lập tức giết chết Đạo Tôn ở trước mặt

một cách dễ dàng.

Hơn nữa mượt mà hơn so với tên tiểu tử đó.

Nhưng mà trước đó hắn đã giả bộ hơi quá rồi, bây giờ cũng không tiện để thay

đổi lời nói.

“Khụ, Đạo Tôn trước đó quá yếu rồi.”

Hắn chỉ có thể vụng về giải thích trận vừa rồi một cách qua quýt.

“Hoàn toàn chưa thể nào để lộ ra được thực lực như thế nào, cũng không sử

dụng được chiến thuật một cách phù hợp, bị đánh cho đến mức trở tay không

kịp.”

Mọi người cũng đều không ngu ngốc, đến bước này thì cũng đã nghe ra được

hắn đang bịa đặt rồi.

Bọn họ lập tức xôn xao âm thầm hiểu ý nhau mà bắt đầu cười ồ lên.

Điều này làm cho Phạm Lôi Đạo Tôn xấu hổ đến cực điểm, cũng không biết

phải giấu mặt đi đâu nữa rồi.

Trong đấy lòng hắn cũng đang vô cùng bực bội.

Ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng thì cũng thôi đi, hắn đã từng nhìn thấy ở Đế

Kiếm Tinh rồi.

Cái Pháp Tắc không gian đủ để làm cho hắn có địa vị ngang hàng với Đạo Tôn

là từ đâu ra?

Cho dù như thế nào hắn cũng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được.

Trái tim của Chí Diên Đạo Tôn ở bên kia cũng đau đớn đến sắp rỉ máu rồi.

Tả hộ pháp vừa rồi kia thế nhưng mà lại là người của Vô Định Cung bọn hắn.

Cái chết của Đạo Tôn đều là một tổn thất vô cùng lớn đối với bất kỳ môn phái

nào, làm sao hắn có thể không đau lòng được chứ?

Mà lúc này, sự oán hận của hắn đối với Khương Thành và Ma Ngộ tông cũng

càng lúc càng cao hơn rồi.

“Các vị đạo hữu, tiếp theo ai muốn xuất chiến?”

Hắn nghiên răng, đôi mắt đỏ như hai viên ngọc chậm rãi quét qua gương mặt

của mấy vị Đạo Tôn ở xung quanh.

“Lần này chẳng lẽ các ngươi còn muốn né tránh chiến đấu nữa hay sao?”

Tất cả Đạo Tôn tất cả đều không hề lên tiếng.

Cứ đùa, sau khi thấy được kiếm kia một lần nữa, bọn họ làm gì còn một tí lòng

tin nào chứ.

Đó là cấp độ kiếm đạo mà rất nhiều Đạo Thánh cũng chưa từng nắm vững, đặt ở

cấp bậc này của Đạo Tôn thì đã hoàn toàn vượt qua rồi.

Cái này còn đánh cọng lông gì, bước lên chính là tự tìm đường chết đấy!

“Thế nào, các ngươi hỗ trợ trận chiến là cố tình đứng ngoài cuộc mặc kệ sống

chết sao?”

Nhìn thấy bọn họ vẫn còn không ra chiến, Chí Diên Đạo Tôn lại hóa thân thành

tên quái khí một lần nữa.

“Trước đó thái độ của các vị không phải là như này.”

Thể diện lớn quá, phiền não trong vui sướng hả?

“Trước lúc khiêu chiến không phải đều nói cứ đặt hết ở trên người các ngươi

sao?”

“Vừa rồi người của bọn ta đã đi lên dò đường rồi, có phải cũng đến lượt các

ngươi rồi hay không?”

“Hạo Vân Đạo Tôn, lúc đầu người đề nghị ta khiêu chiến Ma Ngộ tông chính là

ngươi mà.”

Ánh mắt của hắn rơi lên trên người của một trong những Đạo Tôn.

Đạo Tôn kia đeo một thanh cự kiếm ở trên lưng, tạo thành sự tương phản kịch

liệt với dáng người nhỏ bé của hắn, nhưng đứng ở đó lại hài hòa đến mức khó

hiểu, làm cho người ta không tìm ra được vấn đề gì.

Mà người này lại đứng ở chính giữa trong số mấy vị Đạo Tôn đến đây trợ giúp

chiến đấu.

“Lúc ấy ngươi nói êm tai lắm cơ mà, còn cam đoan bảo đảm Vô Định Cung của

chúng ta sẽ giành chiến thắng.”

“Nếu không phải là do các ngươi giật dây, ta cũng sẽ không khiêu chiến với Ma

Ngộ tông không có một chút liên quan nào cả, bây giờ nói như thế nào đây?”

Vẻ mặt của vị Hạo Vân Đạo Tôn vô cùng lạnh nhạt, sau khi bị chỉ đích danh thì

cũng chỉ thản nhiên nói: “Bọn ta cũng không ngờ lại xuất hiện một tên yêu

nghiệt hiếm thấy như vậy, cái này là tình huống ngoài dự tính.”

“Ý của ngươi là bảo bọn ta cam chịu số phận sao?”

“Ngươi có thể nhận thua.”

Dựa theo quy tắc đặc thù của Đoạn Dương Đạo, trước khi môn phái bắt đầu

khiêu chiến, hai bên đều phải có một nghi lễ.

Đó chính là thêm các cao thủ trợ giúp trận chiến vào trong danh sách tham

chiến của phe mình, cho đối phương có tư cách đại diện môn phái.

Bất cứ người ngoài nào tùy tiện tới giữa chừng đều chỉ có thể coi là là kẻ thứ ba,

không thể nào trà trộn vào môn phái để khiêu chiến.

Hiện nay trong số tất cả mọi người, chỉ có hai người có thể đứng ngoài cuộc, đó

chính là Phạm Lôi và Yên Dĩ.

Hai người này không tham gia nghi lễ “ghi danh”, vốn dĩ không được coi là

người của Ma Ngộ tông.

Sau khi bắt đầu khiêu chiến của môn phái, không ai có thể tấn công bọn họ

được, bọn họ cũng không thể tấn công được bất cứ kẻ nào.

Trừ khi bây giờ bọn họ “ghi danh tạm thời” hoặc là sau khi khiêu chiến của môn

phái kết thúc.

Mà những vị Đạo Tôn giống như Ngạo Kiêu, Ngân Thuyên, Hạo Vân, bởi vì đã

“ghi danh” nên bây giờ cũng không còn cách nào để thoát thân nữa rồi.

Nếu như bọn họ thoát khỏi hiện trường trước thời hạn, vậy thì sẽ phải chịu sự

trừng phạt của Quy Tắc Thiên Địa, cũng xem như là thất bại trong cuộc chiến.

Hoặc là ói hộc máu, trạng thái tổn hao nhiều, hoặc là căn cơ sẽ bị tổn hại.

Đương nhiên bọn họ không muốn phải nhận lấy thiệt hại như vậy.

Nhưng nếu như Vô Định Cung chủ động nhận thua, những người trợ giúp trận

chiến như bọn họ lập tức sẽ được giải thoát, bởi vì là nhân viên bên ngoài biên

chế, ngược lại sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Đương nhiên Hạo Vân Đạo Tôn đang tính toán cái này.

Vô Định Cung các ngươi bị hủy hoại thì cứ hủy hoại, bản thân mình không có

chuyện gì là được, sống chết mặt bay tiền thầy bỏ túi.

“Các ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi, ta sẽ không nhận thua đâu!”

Làm sao Chí Diên Đạo Tôn có thể đồng ý được chứ.

Đến lúc đó những người trợ giúp trận chiến sẽ không bị sao cả, tất cả Vô Định

Cung bọn họ từ chưởng môn xuống đến các đệ tử ngoại môn đều có thể sẽ phải

nhận lấy sự trừng phát vì thất bại trong cuộc chiến.

“Hừ, đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ.”

Hạo Vân Đạo Tôn hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó móc ra một cái Tiên khí

truyền tin, bắt đầu thì thầm vào đó.

Cũng không biết vừa rồi đã thực hiện cái tính toán gì.

Mà Thành Ca đã đợi ở trong sân đã lâu mà cũng không thấy đối thủ đi lên, đã

có chút không kiên nhẫn được nữa.

“Các ngươi hiểu rõ những quy tắc được đưa ra, vậy có thể chủ động hăng hái

một chút được hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK