Nguyên Quang Đạo Thánh từ từ đứng dậy.
Đối mặt với một cường giả đồng cấp với mình, hắn không thể không thận trọng
hơn.
Nhưng bất kể hắn có quan sát tỉ mỉ ra sao cũng không nhìn ra được Khương
Thành giống Đạo Thánh ở chỗ nào.
“Hóa ra đây chính là nguồn gốc sức mạnh của Băng Cung các ngươi sao?”
Hắn nhìn thẳng Khương Thành, chậm rãi nói: “Cho dù ngươi có là Đạo Thánh
thật thì cũng chẳng làm được gì.”
“Dị Minh Đạo Thánh của Dạ Lăng cũng không phải dễ đối phó, dù là ta cũng
không nắm chắc thắng được hắn.”
Ý nói, ta còn không nắm chắc thì ngươi lấy tự tin ở đâu ra.
“Huống chi nơi này là Vân Di Đạo.”
“Các ngươi mới chỉ có năm mươi ngàn người, cả tộc họ cả triệu cao thủ, ngươi
lấy cái gì mà đấu với họ?”
“Thực lực chứ gì.”
Thành ca nói vẻ rất đương nhiên.
“Ngươi không được đâu có nghĩa là ta cũng không được.”
Hắn cười tủm tỉm: “Đừng có lấy sự nửa vời của ngươi để đánh giá ta.”
Rõ ràng lời này được cất lên giữa tiếng cười nói nhưng tất cả những người ở
đây đều bày tỏ mình sắp chịu hết nổi rồi.
Lão huynh à, ngươi nói gì cơ?
Nửa vời? Đạo Thánh?
Nguyên Quang Đạo Thánh bị chọc tức đến bật cười.
Hắn tỏ ra đời này mình từng gặp nhiều người cuồng vọng nhưng đến mức độ
này thì đúng là độc nhất vô nhị, không ai dám so bì.
Hắn vẻ ngoài cười trong không cười, cố ý mỉa mai: “Vậy đến lúc đó ta chúc
ngươi thắng ngay trận đầu nhé.”
Thành ca chắp tay: “Đương nhiên là thế rồi.”
Nguyên Quang Đạo Thánh nghi ngờ tên này có phải không nghe ra lời mỉa mai
trào phúng của mình không.
“Chỉ sợ thực lực của ngươi không lợi hại đến vậy, lại thất bại thê thảm thôi.”
Hắn cũng không cho rằng Khương Thành sẽ chết.
Nếu thật sự là thực lực ở đẳng cấp Đạo Thánh thì dù bại cũng có thể giữ được
mạng sống.
“Ha ha ha ha…”
Các cao thủ Thập Phương Minh phía sau nhao nhao cười ầm cả lên.
“Đến lúc đó coi như làm trò hề cho thiên hạ.”
“Đường đường là Đạo Thánh, đừng có biến thành trò cười đấy.”
“Khi đó Băng Cung tử thương thảm trọng, tên Vô Địch Đạo Thánh nhà ngươi bị
người ta đuổi đánh khỏi Vân Di Đạo thì đúng là chúa hề…”
“Đến lúc đó đừng mong bọn ta ra tay tương trợ.”
“Trừ phi các ngươi gia nhập Thập Phương Minh, trở thành người của bọn ta.
Nếu không bọn ta cứ sống chết mặc bây…”
“Gia nhập các ngươi?”
Khương Thành tỏ vẻ khó hiểu.
“Ta cứ buồn bực mãi, sao cái ngươi lại yêu cầu Băng Cung bọn ta phải gia nhập
các ngươi như lẽ đương nhiên vậy?”
“Vì bọn ta mạnh hơn chứ sao.”
Nguyên Quang Đạo Thánh thản nhiên nói: “Tông môn nhỏ yếu hơn quy thuận
tông môn mạnh mẽ hơn, vốn là thuận theo ý trời.”
“Hóa ra là thế à?”
Thành ca chợt hiểu ra.
“Vậy nếu Băng Cung bọn ta mạnh hơn thì sao nhỉ? Dựa theo logic của ngươi,
Thập Phương Minh các ngươi có phải sẽ gia nhập vào Băng Cung bọn ta
không?”
Không ngoài ý muốn, vừa dứt lời đã dẫn tới một tràng xôn xao.
“Ngươi đang nói mớ à?”
“Băng Cung mạnh hơn Thập Phương Minh cơ á?”
“Hai bên so sánh được với nhau chắc? Dám hỏi Băng Cung các ngươi cũng
xứng sao?”
Thập Phương Minh của họ là tông môn siêu cấp có quy môn triệu người, Băng
Cung năm mươi ngàn người hiện nay chỉ được coi là một tông môn tầm trung
- đại, sự chênh lệch cấp số của hai bên là rất lớn.
Nguyên Quang Đạo Thánh hừ lạnh nói: “Nếu Băng Cung các ngươi mạnh hơn
bọn ta thật, vậy thì gia nhập các ngươi cũng được thôi. Nhưng các ngươi mạnh
đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Khương Thành cười khẽ đáp: “Ngươi vừa nói, Thập Phương Minh các ngươi
không thể tiêu diệt được Dạ Lăng đúng không?”
“Đúng thì sao?”
Thập Phương Minh và Dạ Lăng xem như lực lượng ngang nhau.
Thậm chí Dạ Lăng còn chiếm thượng phong hơi một chút.
“Vậy được rồi.”
Khương Thành mỉm cười: “Các ngươi không tiêu diệt được, bọn ta có thể tiêu
diệt được.”
Hắn đối mặt với mọi người, nhún vai nói.
“Cho nên Băng Cung mạnh hơn Thập Phương Minh là hợp tình hợp lý.”
“Thập Phương Minh gia nhập Băng Cung cũng là chuyện đương nhiên.”
Hắn nói rất là “có đạo lý”, đến mức mọi người nghe xong câu này một lúc lâu
cũng không thể phản bác nổi.
Chỉ có thể thầm suy nghĩ trong lòng.
Vì sao tên này có thể nói ra câu “bọn ta tiêu diệt được” một cách chắn chắn vậy
nhỉ?
Nguyên Quang Đạo Thánh lại bị chọc cho tức quá bật cười.
“Được, nếu các ngươi thật sự có thể tiêu diệt được Dạ Lăng thì gia nhập các
ngươi cũng có sao đâu?”
Hắn đương nhiên không thể gia nhập Băng Cung, đây chỉ là nói nhảm mà thôi.
“Chỉ sợ đến lúc đó, dưới công kích của Dạ Lăng, Băng Cung các ngươi đã
chẳng còn tồn tại nữa rồi.”
Thành ca lắc lắc ngón tay.
“Không đâu, bọn họ không dám đánh bọn ta.”
“Hừ…”
Nguyên Quang Đạo Thánh cảm thấy tên này chắc bị thần kinh rồi, không thể
nói chuyện tử tế với hắn được.
Mà cuộc đối thoại giữa bọn họ cũng được môn đồ của hai bên bàn tán sôi nổi
không ngừng trong nhiều ngày sau đó.
Bên Thập Phương Minh đương nhiên là toàn châm biếm cười chê.
Mà bên Băng Cung thì dở khóc dở cười.
“Sự tự tin của Vô Địch Đạo Thánh nhà mình từ đâu ra thế nhỉ?”
“Chắc mà không muốn cãi tay đôi thua, cho nên mới cố ý chọc giận Nguyên
Quang Đạo Thánh?”
“Ta cũng cảm thấy thế, dù sao chúng ta cũng chẳng có gì so được với Dạ Lăng.”
Đám tiên nữ Băng Cung trước đây lại có một ảo tưởng khác.
Lam Diệu Chí Tôn chợt nảy ra suy nghĩ, vui vẻ nói: “Các ngươi nói xem, có
phải Dị Minh Đạo Thánh - thủ lĩnh của Dạ Lăng cũng quen biết Khương thái
thượng không?”
Các tiên nữ nhìn nhau, lại kết hợp với những chuyện từng trải qua trước đó của
Khương Thành.
“Đúng là có khả năng đấy.”
“Đúng nha, nếu không sự tự tin của hắn khó hiểu thật sự.”
Nghĩ tới đây, các tiên nữ càng nói càng hưng phấn.
“Hắn quen Cung chủ của chúng ta, cũng quen Tử Tông Đạo Tôn, lại còn biết cả
người của Thiên Đan Tư nữa, thì sao lại không biết Dị Minh Đạo Thánh nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Nếu hắn biết Dị Minh Đạo Thánh mà đối phương cũng chịu nể mặt hắn thì Dạ
Lăng chắc sẽ không tấn công chúng ta rồi.”
“Đúng đúng đúng, hôm đó hắn cũng bảo Dạ Lăng không dám đánh với Băng
Cung, hóa ra là có ý này.”
Các tiên nữ giống như xuyên qua mây mù nhìn thấu chân tướng.
Mà trong quãng thời gian này, bên phía Băng Cung cũng không ngừng nhận
được tin tức đến từ bên ngoài.
“Bên phía Dạ Lăng đã có hành động.”
“Minh tộc, Tử Linh tộc, Huyết tộc đều tập trung vào một chỗ.”
“Hiện tại mấy đại tộc khác cũng đều có dấu hiệu chuẩn bị chiến đấu.”
“Bọn họ có thể sẽ khai chiến.”
“Dị Minh Đạo Thánh xuất quan rồi!”
Những động thái mới nhất này khiến cho lòng người trong ngoài Băng Cung
đều hoảng loạn.
Nhất là khi Cung Tình và Khương Thành dường như không hề chuẩn bị ứng
chiến, chẳng có bố trí gì với Dạ Lăng bên kia hết.
Ai nấy đều sốt ruột.
“Dị Minh Đạo Thánh chính thức tuyên chiến với Băng Cung.”
“Tuyên bố muốn huyết tẩy Băng Cung.”
Sau khi tin tức mới nhất truyền ra, đừng nói đến Băng Cung, ngay cả Thập
Phương Minh và những môn phái khác cũng đều xôn xao hết cả lên.
“Dạ Lăng chơi thật đó.”
“Lần này Băng Cung khó thoát khỏi tai kiếp rồi.”
“Đường sống duy nhất của họ là gia nhập vào Thập Phương Minh chúng ta.”
“Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ.”
“Có Thập Phương Minh chúng ta che trở, bên Dạ Lăng mới có thể rút quân vì
kiêng kị, nếu không Băng Cung tất diệt không còn nghi ngờ gì nữa.”
Theo bước tiến của kẻ địch ngày càng đến gần, bầu không khí cũng dần trở nên
khẩn trương.
Các tiên nữ Lam Diệu, Tuyết Diệc vốn đang yên tâm cũng dần hoảng hốt.
Vì Khương Thành chẳng có động tĩnh gì hết, vẫn là dáng vẻ ngày nào cũng vô
công rồi nghề như trước.
Hôm nay họ thật sự không nhịn được nữa mà tìm đến Thành ca.
“Nếu không liên lạc với bằng hữu của ngươi thì không kịp nữa đâu.”
“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chờ tới khi họ giết đến trước cửa Băng Cung à?”