Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So sánh từ thực lực, Khương Thành Đạo Thánh, Lạc Tu là Đạo Thần.

Từ trạng thái mà nói, Khương Thành đã coi như là đèn cạn dầu, sau khi Lạc Tu

sống lại tốt xấu gì cũng bảo tồn được một hai phần trạng thái.

Đừng xem thường hai phần này.

Muốn tiêu diệt tất cả Long tộc và Bán Long có mặt vẫn không vấn đề gì.

Đây chính là nội tình của hắn, long mạch gia trì, Thiên Long giới vẫn là sân nhà

tuyệt đối của hắn.

Nhưng vừa rồi sở dĩ Lạc Tu khẩn thiết chân thành lải nhải nhiều như thế, cũng

đúng thật là kiêng kị Khương Thành.

Người này hết lần này đến lần khác thần kì loại bỏ át chủ bài của hắn, khiến hắn

có một loại trực giác có lẽ thiên mệnh không còn thuộc về mình nữa.

“Cho thể diện mà không cần, đây là ngươi tự tìm đấy!”

Hắn lại lần nữa gọi ra một thanh đạo kiếm bát giai.

“Phô trương thanh thế, ta không tin ngươi còn có thể thi triển ra bản lĩnh gì.”

Nói xong, hắn thúc động tiên lực còn lại, lại mở ra đạo hải của mình lần nữa.

So với trước đó, đạo hải lần này của hắn bất luận là quy mô hay là cường độ

đều yếu hơn không chỉ mười lần.

Bốn tòa Thần đài kia cũng đều tối đi rất nhiều.

Dù sao cũng là chết đi sống lại lần nữa, lần hồi sinh này của hắn lại không phải

đầy máu.

Có điều đạo hải như vậy đã đủ rồi.

Hiện tại ngay cả Pháp Tắc không gian Khương Thành cũng không dùng.

Chịu thôi, kiếm đạo hoàn mỹ đã rút sạch tiên lực và Thần Hồn của hắn, sau khi

tỉnh lại chỉ khôi phục một chút xíu như thế mà thôi.

Chút tiên lực và Thần Hồn này ngay cả căn nguyên cũng không thể kết nối.

Cũng không thể gọi ra thế giới kiếm đạo thập tam trọng.

Đối mặt với công kích của đạo hải Thần đài, hắn bị chôn vùi không hồi hộp

chút nào.

Sau đó, bị giết chết không chút hồi hộp.

Sau khi hắn tan thành mây khói, bất luận là Long tộc, Bán Long hay là bản thân

Lạc Tu cũng đều cảm thấy cực kì không chân thực.

“Chết rồi?”

“Như vậy đã kết thúc rồi?”

Vừa rồi Lạc Tu lải nhải nửa ngày là vì không muốn liều mạng, là Khương

Thành cứ muốn khai chiến.

Ai cũng cho rằng hắn chắc chắn còn át chủ bài.

Chắc chắn vẫn còn đại sát chiêu.

Bằng không sức lực khai chiến ở đâu đến?

Nhất là những Bán Long tộc kia đều âm thầm chảy mồ hôi vì Lạc Tu.

Ai từng nghĩ Khương Thành vừa mới khai chiến đã ngoẻo rồi.

“Chuyện này cũng hoang đường quá đi?”

“Không nên đâu…”

Đám Long tộc Thương Tật, Thương Khung và Dực Không vẻ mặt giật mình.

Mà sau khi những Bán Long tộc kia giật mình ngắn ngủi, lại là điên cuồng cười

lớn lên.

“Ha ha ha ha, còn tưởng rằng hắn lợi hại lắm chứ!”

“Hóa ra cuối cùng vẫn không đấu lại Lạc Tu Đại Đế của tộc ta!”

“Nghịch tặc Thương Thành đã chết, đại cục đã định, Thiên Long giới này chung

quy vẫn là của Thiên Long tộc chúng ta!”

Bản thân Lạc Tu cũng chậm rãi hất cằm lên.

“Hừ, cái thứ gì?”

“Hóa ra chỉ là lũ cuồng vọng vô tri, mất công ta còn dùng ra thần uy như thế!”

Vừa rồi giết thuận lợi quá, hắn cũng có hơi có cảm giác dùng lựu đạn nổ muỗi.

Tuy nhiên hắn không hề chú ý đến con ngươi dần dần co rút kia của Huyết Đế ở

một bên, cũng không chú ý đến vẻ mặt bình tĩnh kia của Ngao Dương và Lâm

Ninh.

Năm xưa Huyết Đế từng tận mắt nhìn thấy Cô Thần Yến Khai giết chết Khương

Thành.

Cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy Khương Thành nhảy nhót tưng bừng xuất

hiện lần nữa.

Hắn mới không tin cái tên này không còn.

Mà Khương chưởng môn thuận lợi bị giết cũng nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ

thống.

“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra thực lực của kẻ địch, sắp xếp phương án

hồi sinh.”

“Ting! Kí chủ thu được một cây Đoạn Long Châu Bút, có thể phán quyết tội của

Long tộc.”

“Ting! Kí chủ hồi sinh.”

Đoạn Long Châu Bút?

Cái thứ này dùng làm sao?

Khương Thành sống lại lần nữa, ngây ngốc nhìn cây bút lơ lửng xuất hiện ở

trong tay mình, mẹ nó thế mà còn là một cây bút thép màu đỏ.

“Hệ thống ngươi có thể đoan trang một chút không?”

Bên ngoài không bất ngờ gì lại là một trận kinh hô.

“Sao ngươi vẫn còn sống?”

“Hắn thế mà chưa chết?”

“Chuyện này không thể nào, rõ ràng đã bị giết rồi!”

Những lời tương tự, Khương Thành đã nghe qua vô số lần, sớm đã tự động lọc

đi rồi.

“Ngươi cũng có thể hồi sinh?”

Lạc Tu cực kì kinh ngạc, nhất thời như đối mặt với quân thù.

Những lời nói Khương Thành chẳng qua cũng chỉ như vậy trước đó cũng như

chưa từng xảy ra.

Bởi vì hắn phát hiện, vừa rồi Khương Thành rõ ràng đã không còn tiên lực và

lực Thần Hồn, lúc này thế mà lại là trạng thái tinh lực thịnh vượng.

Chuyện này quỷ dị quá mức.

Hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.

“Hồi sinh?”

Thành ca cười nhạo một tiếng, ước số làm màu rục rịch ngóc đầu dậy.

“Ngươi cảm thấy ta có thể bị ngươi giết chết sao?”

“Đó chỉ là ta cho ngươi một cơ hội tận tình thi triển, tránh khỏi ngươi sắp chết

còn cảm thấy vẫn chưa đủ vui chết không nhắm mắt.”

“Hiện tại ngươi đã ra tay xong rồi nhỉ, cũng nên đến lượt ta rồi.”

Hắn làm đến giống như vừa rồi là mây trôi nước chảy nhường đối phương đánh

một hồi.

Khiến Lạc Tu tức đến quá chừng.

Nhưng Long tộc vốn tưởng rằng tuyệt vọng bên dưới lại hoan hô như sấm động,

lấy lòng như thủy triều.

“Long Thần chí cao uy võ!”

“Ta biết ngay Thương Thành Đại Đế không dễ dàng chết như thế mà, chỉ là đùa

hắn mà thôi.”

“Tầm nhìn của Đại Đế rất khác đấy, loại chiến đấu này cũng có thể ung dung

nhìn nó, học được rồi học được rồi.”

“Đây chính là sự tự tin của cường giả, đứa trẻ Lạc Tu còn phải học hỏi chút…”

Thành ca cười đủ rồi, cũng không định dài dòng liền muốn giải quyết xong Lạc

Tu đối diện.

Tuy nhiên sau khi cầm cây Đoạn Long Châu Bút đó lại trợn tròn mắt.

Khi hắn kích hoạt Đoạn Long Châu Bút, hiện trường lập tức xuất hiện mục tiêu

đợi chọn đếm không hết.

Tất cả Long tộc và Bán Long tộc đều bị bao gồm trong đó, thậm chí bao gồm cả

bản thân hắn.

Chỉ có mấy ngoại lệ, chính là Lâm Ninh, Thu Vũ Tuyền, Huyết Đế cùng với

Lạc Tu.

“Đây là đang làm cái gì?”

Không thể khóa chặt Lạc Tu, cây Đoạn Long Châu Bút này vô hiệu với hắn.

“Hệ thống ngươi sẽ không phải là phát sai hack rồi không?”

Đối với chất vấn của hắn, hệ thống chỉ máy móc nhắc lại một câu: “Đoạn Long

Châu Bút có thể phán quyết tội của tất cả Long tộc.”

Khương Thành rất tức giận: “Con mẹ nó, ngươi đây không phải là đọc lại một

lần sao?”

Mà lúc này Lạc Tu đối diện đã lại ra tay lần nữa.

Cho dù lần ra tay vừa rồi kia có không ít tổn hao với hắn, nhưng hắn vẫn dùng

ra đạo hải lần nữa.

Đạo Thần chính là Đạo Thần, trâu yếu còn hơn bò khỏe.

May mà sau khi Khương Thành hồi sinh trạng thái đã tràn đầy trở lại, Pháp Tắc

không gian lại căng lên lần nữa, ngay cả lực trọc cũng đã đầy trở lại.

Hiện tại ngược lại cũng đã có lực chiến đấu một trận.

Nhưng trong chiến đấu câu được câu chăng, tâm trạng của hắn cũng cực kì

không thoải mái.

Phương án này của hệ thống thế mà vô hiệu, không nên chút nào.

Hắn biết, tình huống lần này thật sự hung hiểm.

Nếu như lại bị Lạc Tu giết chết lần nữa, vậy hệ thống sợ là sẽ không hồi sinh

mình nữa.

Bởi vì nó đã cung cấp “phương án giành thắng lợi”, ngươi vẫn chết, vậy thì là

đáng đời bị giết.

Đột nhiên, trong đầu hắn lóe qua một đạo linh quang —— Lẽ nào Lạc Tu

không được Châu Bút phán định là Long tộc?

Lúc trước Lạc Tu vì để né tránh trấn áp lực long mạch của hệ thống, không chỉ

đã từ bỏ chân thân Long Tổ và tinh huyết của Thương Long Thanh Long, thậm

chí cũng tạm thời phong ấn huyết mạch Li Long tộc của mình.

Cho nên hiện tại hắn chỉ là một Nhân tộc đích thực.

Đoạn Long Châu Bút này vô hiệu với người không phải Long tộc.

“Đáng chết, lẽ nào còn cứ phải cần hắn kích phát huyết mạch Li Long mới

được?”

Chuyện này, sợ là rất khó làm được.

Lạc Tu một đường quật khởi, thứ dựa vào căn bản không phải là chút huyết

mạch Li Long kia.

Hắn càng gần gũi với Nhân tộc hơn.

Trong loại đại chiến này, hắn tội gì dùng chút huyết mạch bình thường đó.

Dưới tình thế cấp bách, hắn quát to một tiếng.

“Lạc Tu, vừa rồi ngươi nói muốn đại diện Long tộc đi tranh đoạt Thần vị?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK