Hắn hỏi.
Khương Thành đã chuẩn bị sẵn để chiến đấu rồi, nhưng nghe hắn hỏi thì vẫn rất
dứt khoát đáp lại.
“Phi Tiên môn.”
Chúa tể Thanh Diệu dường như chưa từng nghe qua về tông môn này.
“Phi Tiên môn có từng chuyển vào Vân Niết chi nhãn ở không?”
“Không có.”
Thế là Thanh Diệu nói ngay tắp lự: “Vậy ngươi mang theo Phi Tiên môn đến
Vân Niết chi nhãn đóng đô định cư đi.”
“Như vậy thì ta sẽ quản thúc bọn họ, giữ cho ngươi một mạng.”
Thành ca đang tính nói ca đây không có ý định vào suối nguồn thứ hai ở, càng
không cần người khác tha mạng cho thì Kiến Hư và Trục Vân đã bày tỏ sự phản
đối mãnh liệt trước rồi.
“Chúa tể, không thể giữ lại Khương Thành được!”
“Tên này có thâm thù đại hận với bọn ta, sự tồn tại của hắn ảnh hưởng nghiêm
trọng đến đạo tâm của bọn ta.”
“Nếu thật sự muốn giữ hắn lại, vậy bọn ta chỉ đành rời đi vậy.”
“Đúng đó, nếu có hắn thì không có bọn ta!”
Chúa tể Thanh Diệu nhíu mày, không vui nói: “Lẽ nào ta đây còn không hóa
giải nổi thù oán giữa các ngươi sao?”
Hắn cố tình muốn giữ lại mạng cho Khương Thành, không phải là vì xem trọng
gì mấy với tu vi Thánh Tôn kia của Thành ca.
Mà là xem trọng hắn chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể lôi kéo được nhiều
tông môn và quần tộc như thế này.
Sức kêu gọi kiểu này là thứ mà mỗi một suối nguồn đều rất cần.
Lùi một nghìn bước để nói thì, nếu như ngồi nhìn Khương Thành bị giết, vậy
mấy tên chưởng môn và tộc trưởng Diên Chân, Triệt Phong và Cổ Viên Hoàng
ở bên cạnh này có khi nào sẽ dẫn theo chúng thuộc hạ rời khỏi Vân Niết chi
nhãn luôn không?
Nhưng mặt khác thì Kiến Hư và Trục Vân cũng rất quan trọng đối với Vân Niết
chi nhãn.
Tuy hắn là chúa tể chí cao, nhưng cũng không cách nào tùy ý được như Thánh
Hoàng.
Hắn cũng vẫn cần phải lôi kéo hai Cổ Thánh này một chút.
Khẽ trầm ngâm trong chốc lát, hắn mới chậm rãi nói: “Như này đi, Khương
Thành dẫn theo Phi Tiên môn đến Thương Lộc sơn, xây dựng sơn môn ở nơi
đó, chịu sự quản lý của Trục Vân Hư Đế.”
“Trục Vân, ngươi mới đến Vân Niết chi nhãn, tông môn và quần tộc ở dưới
trướng cũng không nhiều, để Phi Tiên môn bù lấp vào, cũng xem như vừa khéo
rồi.”
Theo hắn thấy, đây là một phương án vẹn cả ba đường.
Khương Thành không chết, những tông môn ủng hộ hắn kia cũng sẽ không tan
tác.
Trục Vân quản lý Khương Thành, sau này cũng sẽ có không ít cơ hội được xả
giận.
Và cuối cùng là, Khương Thành bị điều đến địa bàn của Trục Vân, sẽ bị hạn
chết rất nhiều thứ, cũng tránh cho hắn tụ tập chúng tông môn và quần tộc đi gây
chuyện.
Điều này cũng giống như việc đế vương thường xuyên điều động các tướng
quân dưới trướng bản thân, khiến bọn họ rời xa những bộ hạ quen thuộc của
mình, thế thì họ sẽ không thể dùng binh quyền để củng cố địa vị nữa.
Quả là hoàn hảo!
Nhưng mà, cũng chỉ là hoàn hảo với hắn thôi, còn đối với Khương Thành thì đó
lại là một chuyện khác.
Nghe xong quyết định như thể đương nhiên này của Thanh Diệu, ca này tỏ vẻ
bản thân cũng bị sững sốt phát ngốc luôn rồi.
Cái tên này đúng là biết tự mình quyết định ghê nhỉ, làm trông cứ như ca đây là
bộ hạ của hắn chẳng bằng ấy, tự làm chuyện của mình rồi tự nhiên chỉ huy cả
Phi Tiên môn nữa vậy?
Bảo mình để Trục Vân quản lý, đầu óc hắn đúng là toàn mấy thứ suy nghĩ lạ đời
nhỉ.
Trục Vân và Kiến Hư nghe thấy phải giữ lại mạng cho Khương Thành vốn cực
kỳ khó chịu.
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ một lúc, cả hai đồng thời phá lên cười.
Đặc biệt là Trục Vân, hắn đã kìm không được nụ cười độc ác của mình rồi.
Sắp xếp Khương Thành đến Thương Lộc sơn do mình cai quản, vậy chẳng phải
là mặc cho bản thân giày vò nhào nặn rồi sao?
Sau này bọn chúng có đầy “ngày tháng tốt đẹp”, không chơi Phi Tiên môn đến
mức nhà tan cửa nát, thì xem như mình thua.
“Tuyệt!”
“Quá tuyệt!”
Hắn hoàn toàn bái phục chắp tay hướng về phía Thanh Diệu Cổ Thánh, lớn
tiếng nói: “Chúa tể anh minh, ta bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của ngươi!”
Thanh Diệu mặt mày hớn hở.
“Tốt, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi.”
“Việc này không ai được dị nghị nữa!”
“Ha ha?”
Khương Thành quả thực bị chọc đến mức phải bật cười.
“Ta phải cắt ngang một chút thôi.”
Hắn khá hứng thú nhìn chăm chú vào mắt của Thanh Diệu.
“Ở suối nguồn thứ nhất, Phi Tiên môn bọn ta đã ngồi lên vị trí Hư Đế rồi, ngươi
muốn bọn ta chuyển đến suối nguồn thứ hai, lẽ nào còn có thể cho bọn ta chức
vị cao hơn nữa à?”
Sắc mặt Thanh Diệu khẽ trầm xuống.
“Di thiên hoán địa đã kết thúc rồi, nếu ngươi muốn ngồi lên vị trí phụ, vậy phải
đợi lần sau thôi.”
“Vị trí phụ? Ngươi đùa gì thế hả?”
Khương Thành cố tình lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lẽ nào ngươi không phải ngươi tính mời ta đến làm chúa tể à?”
Toàn trường lập tức xôn xao cả lên.
Ngoài đám người Kỷ Linh Hàm ra thì những người khác đều bị phát ngôn này
của Khương Thành làm cho ngu người.
Ở ngay trước mặt của chúa tể, nói bản thân muốn vị trí chú tể?
Hắn muốn lật trời hay gì!
“To gan!”
Trục Vân và Kiến Hư như mấy tên chân chó trung thành, lập tức nhảy ra chỉ vào
Khương Thành hét lớn.
“Chúa tể ra mặt bảo vệ cái mạng của ngươi đã là khai ân lắm rồi.”
“Ngươi lại còn dám vọng tưởng vị trí chúa tể nữa hả?”
“Đây là tội bất kính với chúa tể, ta thấy ngươi chán sống rồi đúng không!”
Một vài Hư Vương và Hư Tướng chưa thượng vị cũng hùa theo gào lên.
“Tên này tội đáng muôn chết!”
“Chúa tể, xin ngươi hãy hạ lệnh, cho phép ta được thay ngươi giết chết tên điên
cuồng này!”
“Đừng nói vị trí chúa tể, các ngươi đến Hư Tướng còn chẳng xứng nữa kìa!”
“Ha ha ha ha!”
Nhìn dáng vẻ bọn họ kích động như thế, Thành ca ngửa mặt cười to, cười đến
mức cong cả người.
Tiếng cười này cũng khiến những người khác ngớ người.
Ngươi chọc giận chúa tể, bị mọi người chỉ trích, chuyện này đáng buồn cười
lắm hả?
Ngay sau khi tiếng cười kia dừng lại, Khương Thành hít sâu một hơi.
Sau đó, hắn bắt đầu tra khảo linh hồn với tất cả mọi người.
“Phi Tiên môn đang ở suối nguồn thứ nhất làm Hư Đế ngon lành, mắc gì phải
chạy đến đây làm một tông môn bình thường còn chẳng phải là Hư Tướng
chứ?”
“Bọn ta ham cái gì?”
“Ham trận đấu xếp thứ hạng náo nhiệt ba tỷ năm mới có một lần của các ngươi?
Hay là ham mấy tên các ngươi người nào người nấy ngây thơ đơn thuần đến
mức đáng yêu?”
Hắn không hề bận tâm đến những nét mặt khó coi sau khi nghe mấy lời này của
mọi người, trực tiếp bay vụt lên, từ trên cao nhìn xuống chúa tể Thanh Diệu ở
nơi xa.
“Nếu đã không tính nhường chức vị chúa tể, vậy ngươi lấy đâu ra cái tự tin bảo
bọn ta từ bỏ vị trí Hư Đế ở bên kia thế hả?”
“Ai cho ngươi tưởng bở dữ vậy?”
Thanh Diệu đã rất nhiều năm chưa từng bị người nào chỉ thẳng mũi mà chế giễu
như thế này, thế nên nhất thời cũng không biết nên phản ứng lại ra sao.
Nhưng cũng không cần hắn phản ứng lại.
Kiến Hư và Trục Vân người trái người phải, trực tiếp bay đến gần ngay trước
Khương Thành.
“Dựa vào ở đây là Vân Niết chi nhãn!”
“Dựa vào bây giờ mạng của ngươi nằm trong tay bọn ta!”
“Hiếm có dịp chúa tể khai ân ban cho ngươi một con đường sống, ngươi chẳng
những không cảm tạ đội ơn, lại còn dám huênh hoang cuồng vọng, đây là ngươi
tự mình tim đường chết đấy!”
“Tưởng là ở đây vẫn có Thánh Hoàng che chở ngươi, để ngươi muốn làm gì thì
làm sao?”
“Chúa tể, xin cho phép ta giết chết hắn!”
Lần này, chúa tể Thanh Diệu không còn ngăn cản nữa.
Thái độ của Khương Thành chứng tỏ người này hoàn toàn không thể dùng
được.
Nếu đã không bằng lòng để hắn sử dụng, vậy thì chả cần giữ lại làm chi.
Còn về hàng trăm tông môn và quần tộc ban nãy đã ủng hộ hắn, sau này từ từ
xử lý vậy.
Hắn chậm rãi khép hai mắt, có vẻ như lười nhìn thấy cái tên không biết sống
chết này thêm nữa.
Mắt thấy cuối cùng hắn cũng ngầm cho phép, hai vị Cổ Thánh hưng phấn vô
cùng.
“Ha ha, để xem lần này còn ai giúp được ngươi nữa đây!”
Thực ra trong lòng bọn họ và những tiên nhân khác đang có mặt cũng đều thấy
khó hiểu.
Khương Thành đã rơi vào tuyệt cảnh như thế này rồi, mà sao đám người ban
nãy ủng hộ hắn vẫn không nói giúp hắn nhỉ?
Ngoài vài người ít ỏi trong đám Diên Chân Thánh Tôn lộ ra nét mặt sốt ruột thì
những người còn lại, dù là Cổ Viên Hoàng, Triệt Phong hay là Minh Đồng, đều
hoàn toàn bình thản đến sợ.
Ngay cả tân Hư Đế Lam Đề cũng không hề có ý cầu xin chúa tể khai ân lưu
tình.