thượng với Khương Thành.
Một vị Chí Tôn nói phải nghiêm túc đối đãi với một Đế Cảnh bát trọng.
Đối với bất kỳ một Đế Cảnh bát trọng nào mà nói, đây được xem là vinh quang,
một sự khen ngợi.
Nhưng mà bản thân Thành Ca lại vô cùng khó chịu.
Làm hồi lâu thì ra Khê Võ Chí Tôn cũng là đồng đạo trong giới làm màu.
Có thể làm ngươi nghiêm túc đối đãi, ý ngoài lời chính là ngươi mạnh hơn so
với ta à.
Ngươi đây là khen ta hay là khen chính ngươi?
Điều này khiến hắn cáu lên rồi.
Hắn cũng lười làm từng cái, một ý nghĩ lập tức dùng toàn bộ Tứ Tình Kiếm
Tâm xuất ra.
Vẫn là bốn kiếm tâm độc lập như trước, cũng không hợp lại gắn liền với nhau.
Hơn nữa thậm chí Tứ Tình cũng không tạo thành thế giới ngũ hành nhỏ.
Tuy nhiên hiện trường lại một phen xôn xao.
“Tứ Tình!”
“Hóa ra hắn cũng biết Tứ Tình Kiếm Tâm!”
“Trời ạ, chuyện này há lại chỉ đơn giản như vậy, hắn đã có toàn bộ Tứ Tình
Kiếm Tâm!”
“Không, cộng thêm ngũ hành bây giờ thành Cửu Môn Kiếm Tâm…”
“Chuyện này này này, trên thế gian lại có người có thể có được Cửu Môn Kiếm
Tâm?”
Bọn họ sớm đã quên việc truyền âm, mà không nén được mà kêu thành tiếng,
bởi vì đây quả thực là điều không thể tin được.
Khê Võ Chí Tôn và mọi người ở hiện trường đều ngây người.
Hắn tưởng rằng Khương Thành có được toàn bộ Ngũ Hành Kiếm tâm đã đủ mê
hoặc rồi.
Không ngờ rằng hắn lại còn có được toàn bộ Tứ Tình.
“Điều này…”
“Làm sao có thể?”
“Thiên phú Kiếm thuật của hắn, nhưng không ngờ lại đạt tới trình độ cao như
thế này?”
Chỉ có hắn biết rõ nhất có được càng nhiều kiếm tâm thì ưu thế càng lớn.
Ngay cả Chí Tôn là hắn đây cũng có thiên phú khó sánh bằng.
Càng nhiều Kiếm Tâm nghĩa là trong tương lai sau khi Thế giới Kiếm Đạo được
hình thành, có thể mạnh hơn so với kiếm đạo của người khác.
Điều kiện tiên quyết là có thể dung hợp Cửu Môn Kiếm Tâm.
Lúc này địch ý của hắn đối Khương Thành hoàn toàn lắng xuống, biến mất
không tung tích.
Trước đó hắn chỉ tận mắt gặp qua một người có được Cửu Môn Kiếm Tâm, đó
chính là Thu Vũ Tuyền.
Sau khi nhìn thấy nàng thi triển Cửu Môn Kiếm Tâm, hắn lập tức dấy lên sự
yêu thích cuồng nhiệt tài năng chưa bao giờ có, hoàn toàn không cách nào quên
đi sự tồn tại của nàng.
Mà hiện tại hắn cũng có cảm nhận tương tự đối với Khương Thành.
Mặc dù hắn có Tứ Tình, Ngũ Hành - những thứ Kiếm Tâm Đế Giai cũng không
bằng Trường Minh Vĩnh Dạ của Thu Vũ Tuyền, nhưng đúng là hiếm có trên
đời!
Đối mặt với thiên phú về kiếm tâm như vậy, hắn thích không buông được.
Hắn muốn đích thân dạy dỗ Thành Ca.
Còn đối với mối quan hệ kỳ lạ giữa Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, hắn sẽ
tìm cách giải trừ sau.
Những ý nghĩ trong đầu cứ mãnh liệt như vậy.
Cho đến ngay sau đó Đại Nhật, Tế Nguyệt, Lăng Tinh Tam Môn Kiếm Tâm kia
hiện ra ở trước mắt hắn.
Toàn trường đã hoàn toàn nổ tung.
“Trời ạ trời ạ, Nhật - Nguyệt – Tinh, Tam Tuyệt Kiếm Tâm!”
“Hắn thậm chí có cả Tam Tuyệt Kiếm Tâm…”
“Đây chẳng phải là đầy đủ mười hai Môn sao?”
“Thế gian này sao có thể yêu nghiệt như vậy?”
Thu Vũ Tuyền cũng trợn tròn mắt.
Vừa rồi Khương Thành triển lộ Cửu Môn Kiếm Tâm, nàng còn có thể duy trì
bình tĩnh.
Bởi vì nàng cũng có Cửu Môn.
Hơn nữa bên trong Cửu Môn của nàng còn có Trường Minh, Vĩnh Dạ đây là hai
Kiếm Tâm cao giai.
Mà hiện tại Khương Thành có được mười hai Môn, nhiều hơn nàng ba Môn.
Trước đó tuy rằng nàng luôn bị Thành ca áp chế, nhưng sự kiêu ngạo trong
xương tủy vẫn không thay đổi.
Nhưng mà giờ khắc này khi nàng phát hiện người đê tiện vô sỉ nhất, lại có thể
vượt qua mình ngay tại thời điểm nàng cảm thấy hãnh diện về trình độ thiên phú
của mình nhất, nàng có chút hoài nghi nhân sinh.
“Không, ta sẽ không bị loại người này áp chế!”
“Suy cho cùng hắn không có Trường Minh, Vĩnh Dạ!”
“Nhị Cực Kiếm Tâm của ta cao giai hơn so với Kiếm Tâm của hắn!”
Nàng nỗ lực thuyết phục chính mình duy trì tự tin thường ngày.
Mà Khê Võ Chí Tôn bên cạnh nàng vẻ mặt ngây dại.
Mười hai Môn?
Sao có thể…
Mình xứng đáng dạy dỗ người như vậy sao?
Mình có năng lực dạy dỗ một tuyệt thế yêu nghiệt có được mười hai Môn Kiếm
Tâm sao?
Trường Minh, Vĩnh Dạ cũng xuất hiện mà không có bất ngờ gì xảy ra.
Toàn bộ những người khác đều điên cuồng!
“Trường Minh!”
“Vĩnh Dạ!”
“Hắn cũng có Nhị Cực Kiếm Tâm!”
“Ông trời ơi, đây vẫn là con người sao?”
“Lần đầu tiên ta nghe nói Kiếm Tâm của một người có thể vượt qua mười
Môn…”
“Tuy rằng vẫn không hình thành mối liên hệ kiếm đạo như cũ, nhưng có được
mười bốn môn Kiếm Tâm, từ xưa tới nay chưa từng có ai có được!”
“Nói mạnh dạn hơn thì sau này chắc chắn cũng sẽ không có!”
Thu Vũ Tuyền vẻ mặt mờ mịt, vô cùng mờ mịt.
Cuối cùng nàng ngay cả một lý do thuyết phục chính mình cũng không có.
Trường Minh, Vĩnh Dạ là hai môn Kiếm Tâm có đòn sát thủ mà nàng luôn lấy
làm tự hào, vốn tưởng rằng có thể dựa vào hai môn này áp chế Khương Thành.
Hiện tại đòn sát thủ này cũng bị Khương Thành thi triển ra.
Đến nỗi Khê Võ Chí Tôn bên cạnh vẻ mặt từ ngây dại ra đã chuyển thành say
mê.
Mười bốn Môn Kiếm Tâm vĩnh viễn vượt xa nhận nhức của hắn.
Thân là một kiếm tu thuần túy có thể đứng gần một thiên tài có một không hai,
hắn thậm chí cảm thấy vinh hạnh.
“Thiên Đạo quá bất công…”
“Thiên Đạo thiên vị như thế chúng ta còn giữ vững đạo tâm thế nào!”
“Quá đả kích người.”
Thành Ca thi triển xong mười bốn môn Kiếm Tâm liền ngừng lại.
Thứ lợi hại nhất là môn Sinh Diệt Kiếm Tâm, nhưng hắn không thi triển.
Khi dùng đến tam tuyệt thì cũng đã chinh phục mọi người rồi.
Nhị cực Kiếm Tâm đã đả kích đến mất đi năng lực suy nghĩ của những người
khác rồi, lại thi triển Sinh Diệt Kiếm Tâm sẽ khiến đám người đã chết lặng này
trở nên khiếp sợ không dậy nổi mất.
Đây chẳng phải là quá lãng phí?
Sau khi hắn kết thúc, Khê Võ Chí Tôn khom người xuống đất trực tiếp lạy.
“Khương Thành ơi Khương Thành, ta phục rồi…”
Hắn đứng dậy thở dài chua xót: “Hôm nay cuối cùng ta cũng hiểu rõ được cái gì
gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Mặc dù những người khác vẫn còn đang đắm chìm ở những chấn động trong
Kiếm Tâm, nhưng đối với hắn lần này vẫn là kinh ngạc vô cùng.
Khê Võ Chí Tôn – một trong ba người không thể trêu vào của Gia Vương đạo
trường, lại có thể bị chinh phục?
Tốt xấu gì ngươi cũng là Chí Tôn.
Hơn nữa ngươi cũng đã có kiếm đạo.
Xét về thực lực thì hơn tiểu tử này về mọi mặt!
Cần gì phải như thế?
Thành ca cười tủm tỉm thu hồi kiếm.
“Ngươi không phải muốn tới giết ta sao?”
“Có thể tiếp tục.”
Những người khác chỉ coi đây là một trò đùa, ai biết rằng hắn đang nói thật.
“Ngươi nói đùa rồi!”
“Sao ta có thể giết ngươi được?”
“Sự tồn tại của ngươi làm cho cả giới kiếm tu phấn khích!”
Cho dù chưa trưởng thành nhưng dựa vào mười bốn môn Kiếm Tâm, người này
cũng có thể nâng cao cấp độ toàn bộ kiếm tu giới.
“Nếu ngươi không chê, sau này ta tình nguyện đi theo hầu hạ nửa bước không
rời!”
Lúc nhìn thấy Tứ Tình Kiếm Tâm, hắn đã muốn nhận Thành ca làm đệ đệ.
Đến khi nhìn thấy Tam Tuyệt Kiếm Tâm, hắn bắt đầu cảm thấy mình không
xứng.
Mà lúc sau lại nhìn thấy Nhị Cực Kiếm Tâm, hắn đã có ý định đi theo Khương
Thành.
Khương Thành là sự tồn tại độc nhất vô nhị ở kiếm tu giới, tuy rằng trước mắt
cảnh giới so với mình thấp hơn nhiều, nhưng đi theo hắn cũng không mất mặt,
thậm chí còn vinh quang.
Thành Ca sửng sốt, hiệu quả làm màu của mình có phải quá mức nổi bật rồi hay
không?
“Ngươi cũng muốn làm thủ hạ của ta?”
Chỉ là khoe khoang một chút kiếm tâm, giống như xuất hiện Vương Bá Chi Khí
chấn động trong truyền thuyết, hiệu quả là những người khác nhìn thấy liền cúi
đầu lạy.
Quá thái quá đi?
“Đúng vậy, Khương chủ công!” Vẻ mặt của Khê Võ Chí Tôn rất sùng bái.