Mông Đoan Đạo Thánh sốt ruột bước lên trước, nôn nóng hỏi: “Phi Tiên môn bị
diệt hết chưa?”
Lời này nói được ra đủ thấy hắn sốt ruột đến nhường nào?
“Không, không nhìn thấy bọn họ.”
Mặt của Chí Tôn trinh sát kia vẫn còn mang sự ngạc nhiên.
“Cái gì?”
Đám người Mông Đoan và Mông Việt giận dữ.
“Há lại có lí này! Bọn họ không chiến đấu mà bỏ chạy ư?”
Sắc mặt thì tức giận nhưng lòng họ lại rất vui.
Được rồi, đám đối thủ Phi Tiên môn từ nay không còn tranh sức tranh lực nữa
rồi.
“Trước trận bỏ chạy, Phi Tiên môn bị khai trừ khỏi Trúc Tiên cung, cũng không
thể dừng ở núi Huyễn tắc nữa rồi!”
“Còn không biết xấu hổ mà nói gì mà vị trí chủ đàm, kết quả lại thế này?’
“Không phải.”
Mấy tên trinh thám lắc đầu.
“Có lẽ bọn họ từng chiến đấu, bởi vì xứ điểm đã bị san bằng rồi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Niềm vui nhất thời của Mông Đoan đơ lại.
“San bằng cứ điểm của bên kia?”
“Ta nhớ rõ ràng cứ điểm ở ven tiền tuyến có những năm mươi ngàn Thiên Vi
Quân, còn có cả năm Đạo Thánh trấn giữ mà.”
“Đối phương dựa vào một thành lũy đại trận như vậy, còn có thể kịp thời có
được sự trợ giúp của xung quanh, sao có thể bị san bằng?”
Đám người Mông Việt và Thanh Tịch cũng tỏ vẻ khó tin.
Chờ bọn họ mang theo quân đến đó xem, không phải là thế sao?
Nhưng toàn thành liên miên lúc trước sớm đã sạch sành sanh, khắp mựt đất chỉ
còn những hố sâu theo gió bụi bay mịt mù.
Nếu không phải bên kia còn để lại một chút “rác rưởi” thì e rằng đã không thể
nhìn ra đây từng là một cứ điểm vô cùng kiên cố rồi.
“Sao có thể như vậy được?”
Mông Đoan Đạo Thánh há hốc mồm, nhìn cảnh trời lờ mờ nơi xa, nhất thời
cũng không biết nên nói gì.
Rõ ràng là đánh thắng rồi nhưng lại không vui chút nào cả.
Bời vì kết quả này hắn không hề muốn nhìn thấy.
Lá cờ đầu Phi Tiên môn đã thắng rồi?
Vậy cũng có nghĩa là Khương Thành thục sự đang tiến dần đến vị trí chủ đàm
rồi?
“Bọn họ sao có thể làm được?”
“Kẻ địch mạnh như vậy mà, chuyện này không thể nào.”
Đám người Mông Việc, Mông Ung và cả Khôi Tàng, Thanh Tịch đều đứng về
phía ngược lại với Phi Tiên môn.
Nhìn thấy cảnh này họ đều ngây cả ra.
Tiếp theo lại nhịn không được mắng một phát.
“Thiên Vi Quân yếu kém vậy sao?”
“Bọn họ cũng khiến người ta quá thất vọng rồi.”
Đám người này không nhìn thấy cảnh tượng Thiên Vi Quân tán lui.
Nhìn thấy cảnh thế này đương nhiên sẽ tưởng đã trải qua một trận đại chiến
long trời lở đất rồi.
“Cho dù Thiên Vi Quân bị đánh bại nhưng có lẽ cũng nên đánh cho Phi Tiên
môn thân tàn ma dại, bây giờ xem ra bọn họ căn bản không làm được.”
“Đáng ghét.”
Nếu Phi Tiên môn bị đánh cho thân tàn ma dại thì bọn họ chắc chắn sẽ ở tại chỗ
để tu dưỡng hồi phục.
Bây giờ ở hiện trường lại chẳng còn ai chứng tỏ Phi Tiên môn đã giết tiếp đến
rồi.
Cách suy diễn này cũng rất hợp tình hợp lí, cũng khiến lòng đám người Mông
Đoan trở nên tồi tệ hơn.
Hắn mơ hồ cảm thấy vị trí chủ đàm của bản thân có vẻ thật sự gặp nguy hiểm
rồi.
Lần này hắn càng muộn phiền hơn.
“Đám Thiên Vi Quân vô năng.”
Nếu nhưng tiên tướng kia trước đây nghe thấy lời này, có lẽ sẽ nói xin lỗi chớ
thật sự làm ngươi thất vọng rồi.
Nhưng mà người nghĩ thế này cũng chỉ có số ít đám người Mông Đoan và Khôi
Tàng mà thôi.
Những Đạo Thánh, Đạo Tôn, Chí Tôn theo sang đây sau khi ý thức được “tin
thắng lợi đầu tiên” của Phi Tiên môn, rất nhanh đã chìm trong sự vui sướng.
“Ôi vãi, Phi Tiên môn mạnh vậy ư?”
“Quá tốt rồi ha ha ha, Phi Tiên môn uy vũ quá.”
“Đánh bại Thiên Vi Quân, hỏi còn có ai nữa?”
Đối với đa số những tiên nhân mà nói, chuyện bảo vệ Khiếu Mang vực, đánh lui
Thiên Cung mới là chuyện quan trọng nhất.
Bởi vì bọn họ biết được bản thân và nới tông môn đóng có thể tiếp tục ở trong
Nguyên Tiên giới.
Có nghĩa là đã an toàn rồi.
Rất nhiều người vui mừng khoa tay múa chân, vui đến mức sắp mất đi lí trí rồi.
“Xem ra trận thắng lợi ở Ma Hành Tinh Hà đó không phải là chuyện ngẫu
nhiên, mà thật sự là thực lực bình thường của Phi Tiên môn.”
“Ta vô cùng nghi ngờ Phi Tiên môn không chỉ có năm Đạo Thánh đâu, môn
phái này che giấu sâu quá rồi.”
“Che giấu tốt, che giấu hay! Vào lúc nguy hiểm ập đầu này ta càng mong tông
môn thế này ẩn giấu thêm vài người nữa.”
“Không sai, bình thường không tỏ vẻ, đến lúc quan trọng lại có thể dựa được,
một Phi Tiên môn như thế sao ta có thể không yêu được chứ?”
“Khiếu Mang vực có thể mong chờ được vào Phi Tiên môn rồi, không giống thế
lực nào đó bình thường thích chỉ tay năm ngón…”
“Nhỏ tiếng thôi, đừng để bị nghe thấy.”
“Nghe thấy thì đã sao, ta giờ rất mong Phi Tiên môn trở thành chúa tể của Trúc
Tiên cung đây này.”
Lời phát ngôn này cơ bản chẳng phải truyền âm, đám người Môn Đoan, Mông
Việt và Khôi Tàng đương nhiên nghe thấy rồi.
Mấy người này tức xì khói, hận không thể lôi mấy người này ra giết như cắt tiết
gà, nhưng ở đây tiên nhan nào cũng nói như thế, sao có thể bắt được?
“Tiếp tục thế này không được nữa rồi.”
“Đáng ghét! Mới có một trận mà đã hướng về Phi Tiên môn rồi.”
Lòng Mông Đoan tức giận vô cùng.
Hắn rất rõ dù cho Phi Tiên môn không thể thu hồi lại được Nhu Nguyệt Lĩnh,
nhưng chỉ dựa vào “chiến trận” thế này thôi thì địa vị của bản thân cũng có thể
bị lung lay.
Nhưng trước cục diện nhưu thế này, hắn vốn không có cách nào để giải quyết.
Thời chiến loạn, chỉ có chiến tích mới có sức thuyết phục, những cái khác chả
có trọng lượng.
Trừ phi hắn có thể đánh được một trận như thế.
Nếu không thì chỉ có thể giương mắt nhìn mọi người ủng hộ Phi Tiên môn hơn
thôi.
“Tiếp tục do thám, tiếp tục báo.”
“Ta không tin bọn họ có thể cứ thắng mãi được?”
“Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân nhất định có một chiến trận đáng sợ chờ
bọn họ, tám Thần Quân há có thể dễ sống cùng thế chứ?”
“Không chừng ở cứ điểm tiếp theo, Phi Tiên môn sẽ bị diệt.”
Mang theo “những lời chúc phúc tốt đẹp” này, bọn họ lại phái một đám trinh sát
mới đến cứ điểm tiếp theo điều tra.
Một khắc sau, trinh sát báo – cứ điểm tiếp theo bị Phi Tiên môn “san bằng” rồi.
“Cái gì?”
“Lại bị diệt rồi?”
Mông Đoan mang theo đại quân nhanh chóng đến hiện trường, nhìn thấy doanh
địa bị “phá” đầy thương tích kia, cả người đều thấy không ổn.
“Vãi, sao lại thành ra thế này?”
“Sao có thể thế được?”
Đám người Mông Việt, Mông Ung và Thanh Tịch, Khôi Tàng lúng túng vô đỗi.
“Thiên Vi Quân làm ăn kiểu gì vậy?”
“Lại bị đánh bại rồi?”
“Ta không tin Phi Tiên môn lại mạnh như vậy, chắc chắn có vấn đề.”
“Đáng ghét, Thiên Vi Quân làm hại Phi Tiên môn cũng không được thì còn
trông mong gì họ nữa chứ?”
“Sớm biết đám thiên quân này yếu như thế thì chúng ta đã tự mình diệt rồi.”
Chưa nhìn thấy Phi Tiên môn bị diệt, bọn họ mắng chửi giậm chân.
Dáng vẻ đau lòng đó người ta không biết lại còn tường là do mấy người bọn họ
bị diệt nữa kìa.
Nhưng mà tâm tình của nhưng tiên nhân đằng sau lại hoàn toàn ngược với họ.
“Phi Tiên môn lại hạ thành rồi.”
“Ha ha ha, thế như chẻ tre ha?”
“Mới bao lâu thôi mà đã thắng liên tiếp hai trận, thật không thể tưởng tượng nỗi
mà.”
“Không hổ là chỗ dựa vững chắc của Khiếu Mang vực.”
“Có một tông môn như vậy sừng sững ở Khiếu Mang vực chính là may mắn của
ta.”
Nghe thấy lời bàn tán đó, Mông Đoan Đạo Thánh suýt chút thổ huyết