có người đến.
Liền đẩy ́n Tuyết Nhi ra.
“Có người đến rồi!”
“Toi rồi, là Lâm Ninh!”
Thành ca nhanh chóng biến trở lại hình dáng Thương Long.
Cmn!
́n Tuyết Nhi suýt chút thốt ra tiếng chửi thề.
Lại chậm một bước.
“Sớm không đến, muộn không đến, nàng ta cố ý sao?”
́n Tuyết Nhi cũng không ngờ, lời này của nàng nói trúng phóc.
Rất nhanh, Lâm Ninh đã đến tẩm cung của Khương Thành.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt hai người có chút không tự nhiên.
“Thương Long đại đế.”
Thành ca chỉnh đốn áo quần ừ một tiếng.
Lâm Ninh càng không hề khách khí mà hỏi: “́n Tuyết Nhi, lời ngươi muốn nói
với Đại đế, ngươi đã nói xong chưa?”
́n Tuyết Nhi nhếch mày: “Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, ta là sư thúc của ngươi
đấy!”
Lâm Ninh liếc nàng một cái, gương mặt ửng hồng của ngươi còn chưa mất hết,
đừng cho rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi chỉ là một người có thực lực cấp ma vương, làm sư thúc của ta cũng
chẳng đủ tư cách.” Nàng cố ý nói.
Nha đầu này, ăn nói kiểu gì vậy?
Ta đã nói mọi người bình đẳng với nhau, nhưng thứ bậc trên dưới vẫn phải có
chứ?
Thành ca suýt chút mắng nàng, nhưng nghĩ lại bản thân bây giờ là Thương
Long đại đế, không tiện nói gì cả.
“Ngươi chờ đó cho ta!”
Sau khi ́n Tuyết Nhi giận dữ quay về, chỗ nàng vừa ngồi cho nóng bị Lâm Ninh
chiếm giữ.
Đối mặt với nàng, Thành ca vẫn rất cẩn thận.
Suy cho cùng thì trong nhận thức của hắn, Lâm Ninh vẫn chưa biết thân phận
của mình, vẫn phải giấu.
“Khụ, ngươi đến tìm ta có việc gì?”
Lâm Ninh khẽ lắc đầu.
“Nghe nói ngươi từng gặp qua Khương chưởng môn của bọn ta phải không?”
́y, từng nói qua chuyện này sao?
Hình như có chút ấn tượng, lúc đầu vì để che giấu thân phận mà nói bản thân là
người tôn sùng Khương chưởng môn.
“Quả thực có gặp qua, sao vậy?”
“Hắn có khỏe không?”
Rất khỏe là đằng khác, đang ngồi bên cạnh ngươi đây này.
“Có lẽ… vẫn ổn.”
“Ta rất nhớ hắn.”
“Ta…”
Nhìn ánh mắt kiên định của nàng nhìn mình, đôi mắt mang theo tình cảm nồng
nhiệt, Thành ca suýt chút xúc động mà nói ra chân tướng rồi.
Không không không, vẫn nên đợi bản thân trở thành Chuẩn đế hậu kì rồi hẳn
công khai.
Bây giờ cảnh giới quá thấp, quá mất mặt.
“Ngươi sao vậy?”
“Không sao.”
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Ninh trở nên dịu dàng lên: “Ta có một yêu cầu
nhỏ, ngươi có thể đồng ý với ta không?”
Trong lòng Thành ca nói cho dù là một trăm cái cũng được, một cái thì thật xem
thường người ta quá.
“Không có gì, yêu cầu gì?”
“Ngươi có thể biến thành hình dáng của Khương chưởng môn không, ta rất
muốn nhìn thấy hắn lần nữa…”
Khương chưởng môn ngây ra, yêu cầu gì kì vậy?
Nhưng mà có vẻ cũng không sao cả, bản thân cũng có thể làm được dễ dàng mà.
“Vậy đi, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Hắn biến thành hình người trong chớp mắt, có điều áo quần khi nảy vẫn chưa
mặc lại cho chỉnh tề.
Tất cả đều lọt vào mắt của Lâm Ninh.
May mà bản thân đến kịp lúc.
Thành ca vẫn ở đó che che giấu giấu: “Ta biến thành hình dạng của hắn, ngươi
đừng có coi ta như là hắn đấy!”
“Lão nhân gia hắn rất thần thông quản đại, bây giờ nhất định đã là Tiên đế rồi.”
“Về phương diện cảnh giới, ngươi có đuổi mấy cũng không kịp, còn không
bằng một phần chục ngàn hắn nữa.”
Trong lòng Lâm Ninh rất buồn cười, cả trăm triệu năm qua rồi, tính tình ngươi ở
mấy mặt này cũng chẳng hề thay đổi.
Nàng tự cổ vũ mình, to gan đưa tay ra thăm dò: “Ta có thể sờ ngươi không?”
Ơ chuyện này!
Khương chưởng môn cảm thấy yêu cầu này có chút khó nói không biết làm sao,
nha đầu này chắc không phải đã nhìn ra thân phận của mình rồi chứ?
Nhưng nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của nàng, hắn chung quy vẫn phải mềm lòng,
gật đầu.
“Được.”
Thế là, Lâm Ninh không chút do dự nắm lấy tay hắn, rồi lần lượt sờ mấy chỗ
khác tên cơ thể.
Thành ca có thể cảm nhận được tay của nha đầu này đang run lên, trong lòng
nói “đồ giả” ngươi không cần phải kích động vậy đâu.
Vừa định nói được chưa, thì ngay sau đó lại bị nàng ôm chầm lấy.
“Ngươi đây…”
“Khương chưởng môn lúc trước luôn cho ta ôm, không được sao?”
Lâm Ninh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn long lanh có sự ngây thơ và
ngưỡng mộ.
Khương chưởng môn còn có thể nói gì chứ, chỉ có thể để nàng ôm mình, hơn
nữa, càng ôm lại càng chặt…
Hắn cảm thấy bản thân giống như biến thành một cái gối ôm, nha đầu này có
phải đã quên bản thân là Chuẩn đế hậu kì rồi không, ca sắp ngạt thở rồi đây
này!
Sau khi ôm được một lúc, nàng lại có một yêu cầu mới.
“Ngươi có thể hôn ta không?”
Ôi!
Thành ca suýt chút phụt máu ngay tại chỗ.
Tiến triển thế này có phải nhanh quá rồi không?
So với những đệ tử cùng tuổi đời thứ hai mới gặp lần đầu như ́n Tuyết Nhi
không giống, trong mắt hắn Lâm Ninh vẫn luôn là vãn bối.
Cho dù đã qua một trăm triệu năm rồi, cho dù Lâm Ninh giữ nhan sắc ở độ tuổi
hai mươi thì ấn tượng của hắn vẫn không hề thay đổi.
Trong lòng hắn, cửa ải này rất khó qua.
“Chuyện này… có chút không hợp lẽ thường lắm nhỉ?”
Lâm Ninh không ngần ngừ nói: “Lúc trước Khương chưởng môn rất hay hôn
ta.”
Ôi vãi!
Ta hôn ngươi khi nào chứ?
Ngươi đừng ăn nói hàm hồ.
Thành ca suýt nữa thì buột miệng nói ra, nhưng nghĩ đến bản thân trước mặt
nàng vẫn đang là thân phận Thương Long Đại đế, nên chỉ có thể nuốt mấy lời
này vào trong.
“Hắn… hắn thân mật với ngươi như vậy sao?”
Lâm Ninh gật mạnh: “Đúng vậy, lúc trước hắn toàn đối đãi với ta như vị hôn thê
vậy, bọn ta trước nay luôn thân thiết không gì bằng.”
Ngươi…
Thành ca bị nàng đánh bại rồi, hóa ra ngươi ở đằng sau tuyên dương mối quan
hệ hai ta như vậy à?
Lâm Ninh ngươi giỏi lắm, nếu không phải ca đang “mặc thường phục giả dạng
thường dân” thì thật sự sẽ không phát hiện ra ngươi biết bịa chuyện vậy đó.
“Nhưng mà, ta đâu phải hắn!”
“Không sao, ta có thể xem ngươi như là hắn.”
“Thế này thì có hơi quá rồi thì phải?” Ánh mắt hắn mơ màng.
Lâm Ninh đưa tay chỉnh đầu hắn ngay ngắn lại, bốn mắt lần nữa nhìn nhau.
“Yêu cầu nhỏ như thế, ngươi cũng không đồng ý với ta sao?”
Đây cũng gọi là yêu cầu nhỏ sao?
Đầu óc và tâm trí Thành ca dấy động lên, nhưng nhìn vào sự khẩn khiết trong
đôi mắt ngây thơ của nàng, lòng hắn lại lần nữa mềm ra.
Chuyện này cũng bởi nha đầu này quá nhớ mình đây mà!
Bỏ đi!
“Ngươi nhắm mắt lại đi!”
“Ừm!”
Đôi môi mềm mại quyến rũ trong mắt mình, như đạn xuyên qua.
Hai hàng mi khẽ rung, cho thấy lòng rất căng thẳng.
Thành ca hít một hơi thật sâu, con tim từ đầu đến cuối không thể nào không
loạn nhịp trước nàng.
Cùng lúc cúi đầu xuống, đưa ra hai ngón tay để thay hai bờ môi “hôn một cái”.
Nhưng tay hắn vẫn chưa đến giữa hai người thì đã bị Lâm Ninh bắt lấy nhanh
như chớp.
“Không được giở trò!”
Đôi mắt nàng vẫn nghe lời nhắm lại.
Thành ca cười trong đau khổ chu môi lên, cuối cùng có thể hôn được một cái.
Hai môi chạm nhau, trái tim Lâm Ninh như sắp bay lên.
Thành công rồi!
Cách này thật hữu dụng.
Trước đây hắn trước mặt mình toàn với hình tượng chưởng môn, chưa bao giờ
thân mật đến vậy.
Bây giờ cố ý giả vờ không biết thân phận của hắn, căn bản không bị ngăn cách
bởi tầng lớp đó nữa, hắn ngược lại sẽ tự nhiên hơn rất nhiều.
Rồi lại lợi dụng việc hắn lấp lơ lấp lửng khiến mối quan hệ của mình và hắn tiến
lên bước nữa.
Bản thân đúng là một thiên tài mà.
Sau này lại tiếp tục làm vài lần, hắn sớm muộn gì cũng trở thành người của
mình.
Nếu Thành ca bây giờ dùng Độc Tâm Thuật với nàng, nhất định sẽ có cái nhìn
mới về nàng.
Nhưng mà thật đáng tiếc, sao hắn có thể nỡ dùng mấy kĩ năng đó với đệ tử của
mình chứ.
Sau khi hai môi tách ra, hai người bốn mắt nhìn nhau rất lâu không nói gì, chỉ là
tim đập rất mạnh.