sự giằng co đôi bên của nguyên thuật và kiếm thuật.
Lúc thì đối phương dùng nguyên thuật tấn công, nàng dùng kiếm đỡ lại.
Lúc thì nàng dùng kiếm thuật phản đòn, đối phương dùng nguyên thuật ngăn
cản.
Do có sự tồn tại của đạo Vô Đạo, thánh giới của đối phương ảnh hưởng rất nhỏ
đến nàng.
Nhưng ưu thế về thần hồn và tiên lực của họ thì vẫn bày ngay ra đó, hơn nữa
cảnh giới cảm ngộ quy tắc hình như cũng cao hơn nàng một chút, vì thế nên trận
đại chiến này, nàng trở thành người ở thế yếu.
Đối với biểu hiện này, thực ra Lẫm Đế và Huyết Đế đã rất hài lòng rồi.
Nếu như hôm nay Thu Vũ Tuyền chỉ đối mặt với một Thiên Thần, vậy nàng đã
sớm giành chiến thắng rồi.
Nhưng cùng lúc đối mặt với hai người, dù cho nàng không thắng nổi thì vẫn có
thể dễ dàng rút lui.
Thực lực như thế này, tuyệt đối xứng đáng có được một vị trí trong danh sách
hành động đến Thứ Tiên giới lần này.
Huống hồ nàng vẫn còn Vô Đạo kiếm chưa dùng đến nữa kìa.
Đó mới là nguyên nhân mà các vị Thiên Đế coi trọng nàng.
“Trận chiến này chỉ xem nàng có bằng lòng dùng Vô Đạo kiếm hay không
thôi.”
“Đúng vậy, không dùng Vô Đạo kiếm, nàng chỉ có thể lựa chọn rời khỏi cuộc
chiến.”
Ngay lúc bọn họ cảm thấy trận chiến sẽ phát triển theo tiết tấu mà bản thân dự
đoán thì một trong hai Thiên Thần lại đột nhiên ngã xuống.
Cổ họng của hắn xuất hiện một cái lỗ to khoảng một ngón tay đang điên cuồng
bắn máu tung tóe, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ khó tin trước khi chết.
Một màn này khiến cho Huyết Đế và Lẫm Đế vô cùng ngạc nhiên.
Còn chưa kịp đợi hai người phản ứng lại, trong sân đã có ánh kiếm chớp lóe
qua, vị Thiên Thần thứ hai cũng ngã xuống.
Đến cả cơ hội vùng vẫy thần hồn và ý thức cũng không có.
Ngay khoảnh khắc đầu người bay cao lên, sinh cơ cũng trong nháy mắt vụt tắt.
Keng!
Âm thanh giòn tan của trường kiếm tra vào vỏ, giống như đập vào sâu bên trong
nội tâm của hai Chính Thần.
Hai kiếm cuối cùng, bọn họ hoàn toàn xem không hiểu.
Lần này, đến phiên Lẫm Đế kinh ngạc hỏi.
“Là Vô Đạo kiếm sao?”
Huyết Đế nặng nề lắc đầu.
“Không! Vô Đạo kiếm không phải như thế.”
“Vậy nàng vừa mới làm gì?”
“So với việc nàng đã làm gì thì ta càng tò mò hai Thiên Thần kia lúc cuối đã
làm cái gì.”
Huyết Đế nhìn trân trối vào hai cái xác ở phía đằng xa, trong giọng nói cũng lộ
ra vẻ khó hiểu nồng đậm.
“Hai kiếm cuối kia đúng là rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ mạnh đến mức có thể
miểu sát Thiên Thần.”
“Sở dĩ hai người đó chết là bởi vì bọn họ không có dùng nguyên thuật cản lại.”
“Vì sao lúc đó bọn họ lại không dùng nguyên thuật cản lại?”
“Dù cho hồn lực có hao hết nên dùng không được nguyên thuật thì cũng có thể
chạy trốn mà?”
Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân có thể đã bỏ qua điều gì đó.
Nhưng trong nhất thời cũng không nghĩ ra.
Mà lúc này, Lẫm Đế đã bay đến nơi chiến đấu.
“Vũ Tuyền, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Trên mặt của nàng tràn ngập nụ cười thân thiết, có thể khiến cho một Chính
Thần cao cao tại thượng khách sáo như thế cũng chẳng có được mấy ai.
Tuyền muội tử lại chỉ hững hờ.
“Ồ.”
Nàng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại tiếp tục thu gom chiến lợi phẩm của
bản thân.
Trên mặt Lẫm Đế hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Thu Vũ Tuyền lúc trước vẫn rất tôn trọng nàng đấy.
Năm đó đại hội Thông Thần chọn ra bảy Thần Quân mới, Thu Vũ Tuyền được
phân đến dưới trướng của nàng.
Dù cho nữ nhân này có nguyên nhân đặc biệt, không có được sự gia trì của đạo
phân nhánh của Thiên Đạo Chí Bảo là Phược Linh sách, nhưng hai người cũng
xem như có nửa tình sư đồ.
Lần này sau khi về lại Thiên giới, Tuyền muội tử trở về vị trí lúc trước ở Thiên
cung.
Nguyên Tiên giới thay đổi quá lớn, Thiên cung đã sớm tan thành mây khỏi.
Cũng giống như sau khi Khương Thành quay trở về không tìm được dấu vết của
Phi Tiên môn lúc trước vậy, nàng cũng chẳng tìm được một viên gạch ngói nào
thuộc về Thiên cung.
Điều duy nhất khác nhau đó là Thiên cung vẫn còn hơn bảy trăm tiên quan quay
về từ Thiên giới.
Trước giờ Thu Vũ Tuyền đều có tác phong đến đi một mình, không hề thích tụ
tập kết nhóm.
Nhưng sau khi nhóm tiên quan này quay trở về, thực lực không theo kịp
Nguyên Tiên giới hiện giờ, lại cộng thêm Thiên cung lúc trước gây thù chuốc
oán rất nhiều, nên mới vừa hiện thân không bao lâu đã bị vây đuổi chặn giết.
Là một người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đội ngũ, nàng gánh vác cái
trách nhiệm “Thần Quân”.
Mang theo một nhóm đội ngũ nhỏ yếu bị tụt sau thời đại xông phá từng trận
chặn giết, vô số lần ép bản thân phải đột phá cảm ngộ trong tuyệt cảnh, cứng
rắn đánh đến Thiên Lưu cung do Lẫm Đế chấp chưởng.
Nàng cuối cùng vẫn tính đầu quân cho Lẫm Đế, ít nhất cũng thu xếp yên ổn cho
đám người ở sau mình trước.
Cái ngày đến được Thiên Lưu cung, đội ngũ bảy trăm người đã chết hết gần một
nửa.
Tuy nhiên Lẫm Đế lúc đó lại không có ở Thiên Lưu cung.
Có lẽ là trùng hợp, hôm đó trận chiến tranh giành Thần vị kết thúc, nguy cơ của
Thứ Tiên giới cũng cùng lúc bùng nổ.
Nàng và mấy vị Thiên Đế khác đều chạy đến đó xử lý nguy cơ.
Thu Vũ Tuyền dẫn theo một đội ngũ, không những không được trên dưới Thiên
Lưu cung chào đón nhiệt liệt mà ngược lại còn bị những thần quan và thần sứ
khác sỉ nhục, bắt giữ, trong số đó còn bao gồm một số đồng liêu ở Thiên cung
lúc trước.
Khi Lẫm Đế quay về, Thu Vũ Tuyền đã trở thành “tội phạm truy nã” của Thiên
Lưu cung.
Nàng mở Vô Đạo kiếm giết chết mười mấy thần quan, đơn độc xông ra ngoài.
Lẫm Đế khó khăn lắm mới tìm được nàng, hứa rằng sẽ không truy cứu lỗi lầm
đại khai sát giới của nàng, sẽ sắp xếp thật tốt cho hơn ba trăm thuộc hạ cũ của
Thiên cung, đồng thời cũng trừng phạt nghiêm khắc những thần quan dưới
trướng, nhưng vẫn không thể vãn hồi trái tim của nàng.
Kể từ đó, hai người mỗi người một ngã.
Và Thu Vũ Tuyền cũng không còn cái suy nghĩ sẽ đầu quân cho những Thiên
Đế khác.
Nàng cứ như thế phiêu bạt khắp các châu ở Nguyên Tiên giới, không gia nhập
bất cứ thế lực nào, cũng không kết giao với bất cứ ai, giống như một du hồn
không thể hòa nhập vào cái thế giới trước mắt vậy.
“Lần đó ta không có ở Thiên Lưu cung, nhưng cũng đã nghiêm phạt lỗi lầm của
những kẻ đó rồi.”
“Ta xin lỗi ngươi lần nữa, mong rằng ngươi đừng để trong lòng nữa.”
Lẫm Đế thành khẩn nhận lỗi, khiến cho Huyết Đế đuổi đến ở phía sau cũng
kinh ngạc không thôi.
Đợt đó xung đột ở Thiên Lưu cung bị che giấu vô cùng kín kẽ, hắn cũng không
biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Thu Vũ Tuyền, lâu rồi không gặp!”
“Ta là Huyết Đế, lần này đến tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi giúp một việc…”
“Các ngươi có thể đi rồi.”
Tuyền muội tử đã thu gom xong chiến lợi phẩm hất một nhúm tóc mai lòa xòa
trước trán, vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, cứ như hai Chính Thần ở trước mặt là hai
cục đá vậy.
“Ta không có liên quan đến các người, sau này cũng không muốn có bất cứ dính
líu nào nữa.”
Huyết Đế nhíu mày, không vui nói: “Sao ngươi có thể nói như thế?”
“Tốt xấu gì lúc trước chúng ta cũng là người của Thiên cung mà hả, hơn nữa
bọn ta cũng chưa từng bạc đãi gì ngươi, có cần xa lạ đến mức đó không?”
“Ngươi cũng đã nói là trước kia.”
Trên người Thu Vũ Tuyền tản mác ra thái độ lãnh đạm muốn đẩy người khác ra
xa nghìn dặm.
“Đến cả bản thân các ngươi cũng từ bỏ Thiên cung mà lại còn lôi nó ra nói, có ý
nghĩa gì chứ?”
Huyết Đế hơi nổi nóng.
“Ngươi có ý gì hả…”
Lẫm Đế không muốn chuyện trở nên không thể cứu vãn, vội vàng ngăn cản hắn.
“Được rồi, được rồi, tâm trạng của Vũ Tuyền ta có thể hiểu được.”
Nàng lại nặn ra một nụ cười.
“Lần này ta đến tìm ngươi, là vì an nguy của cả Nguyên Tiên giới.”
“Không biết ngươi có từng nghe nói tới Thứ Tiên Giới chưa, đó là một thế giới
đối lập với chúng ta…”
Thu Vũ Tuyền không có cắt ngang bọn họ, vẫn đợi nàng nói hết rõ ràng tình
huống cơ bản cảu Thứ Tiên Giới và Di, lúc này mới nhẹ nhàng nói ra bốn từ.
“Ta không hứng thú.”
Huyết Đế lập tức bùng nổ.
“Sao ngươi có thể lạnh lùng như thế? Bọn ta từng đắc tội gì ngươi à? Ta thấy
ngươi chắc là phiêu quá nên đã quên mất bản thân mình là ai rồi đúng không?”
Nhìn thấy hắn tức giận trách mắng, bàn tay trắng nõn của Thu Vũ Tuyền chậm
rãi nắm chặt chuôi kiếm.