Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi huyên náo cười đùa, Kỷ Linh Hàm cũng lại lần nữa nói về chính

sự.

“Thế giới đó vốn không lớn, được bọn họ gọi là Lạc Tiên đảo.”

“Giữa các tộc trên đảo có tranh đấu với nhau, nhưng mà vẫn may, không đến

mức một mất một còn.”

“Bởi vì nguy cơ lớn nhất đặt trước mắt bọn họ lại đến từ phía bên ngoài.”

Khương Thành có phần kinh ngạc: “Bên ngoài? Lẽ nào Lạc Tiên đảo còn có kẻ

địch từ bên ngoài sao?”

Kỷ Linh Hàm lắc đầu: “Cũng không thể xem là kẻ địch từ bên ngoài.”

“Vây xung quanh Lạc Tiên đảo là một thế giới gì lạ muôn màu muôn vẻ, một

khi bước vào thì sẽ là vạn kiếp bất phục.”

“Bởi vì bị thế giới đó vây quanh nên bọn ta bị nhốt trong đó không thể thoát ra

được.”

“Sau này bọn ta mới biết được đó là pháp tắc thiên địa tuần hoàn.”

Mạc Trần cười tiếp lời: “Khi ấy, bọn ta thường phải gặp sự tập kích của pháp

tắc. Mỗi khi đến lúc ấy, trên dưới khắp đảo không thể không liên thủ với nhau.”

Hòn đảo bị pháp tắc tuần hoàn vây quanh ư?

Khương Thành cũng cảm nhận được một chút mới lạ.

Hòn đảo nào có thể tồn tại dưới tình huống đó, lại còn không bị trực tiếp nuốt

chửng?

“Đúng rồi, ở đó các ngươi tu luyện như thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, toàn bộ mọi người đều phấn chấn hẳn lên.

“Ở thế giới đó tuy không có đạo, nhưng có thể trực tiếp tu nguyên.”

Khương Thành kinh ngạc không tưởng.

“Bớt đi bước hóa đạo thành nguyên ư? Còn có được chuyện tốt được như thế

á?”

La Viễn gật đầu: “Đúng rồi, chỉ cần tìm được trung gian có thể diễn hóa được

thì ở thế giới đó có thể hóa đạo thành nguyên.”

“Thứ trung gian mà những người khác lựa chọn đủ dạng đủ kiểu, còn tất cả bọn

ta thì đều lựa chọn huyền văn.”

Huyền văn thế mà lại có thể hóa đạo thành nguyên ư?

Chả trách phương thức chiến đấu của bọn họ vừa rồi lại đặc biệt đến thế, vừa có

quy tắc căn nguyên, lại mang theo cả đạo.

Khương Thành bất giác nhớ đến lời nói khi ấy của Thánh Hoàng.

Tu sĩ Nhân tộc có thể hóa đạo thành nguyê, Thiên tộc có thể hóa linh ý thành

nguyên, Vu tộc có thể hóa vu chủng thành nguyên…

Lẽ nào chỉ cần là thứ có thể thăng cấp tiến giai thì đều có thể thì có thể thành

nguyên?

“Vậy bây giờ các ngươi đều là Cổ Thánh cả rồi?”

“Đương nhiên không phải rồi.”

Mạc Trần vuốt râu cười nói: “Trước khi bọn ta hóa huyền văn thành nguyên vốn

không có đạo hạnh cao bao nhiêu. Đừng nói là Cổ Thánh, đến cả Thánh Chủ

còn không sánh được nữa.”

Lúc này Thành ca mới chợt hiểu ra.

Con đường trực tiếp hóa đạo thành nguyên này xem như là một lối tắt.

Thánh giới không có mà đã có thể trực tiếp tu nguyên rồi.

Bọn họ có được một phần đặc trưng của Cổ Thánh, nhưng chỉ có thể là Cổ

Thánh phiên bản phá sản mà thôi.

Khi mới bắt đầu tu nguyên, thậm chí có thể chỉ là một phần mười ngàn, hay

thậm chí là một phần trăm ngàn Cổ Thánh thôi nhỉ?

Đó xem như là một con đường tu luyện khác rồi, phân chia cảnh giới cũng khác

với Thánh Chủ, Thánh Tôn bình thường rồi.

Nhưng mà về sau bọn họ tu luyện có lẽ cũng có thể có được thực lực hoàn chỉnh

của Cổ Thánh.

Cuối cùng còn có thể về cùng một đích với thể hệ tu luyện thông thường.

“Vậy bây giờ thực lực của các ngươi thế nào rồi?”

“Kỷ sư tỷ hoàn toàn không thua kém gì Thánh Tôn bình thường.”

“Mạc trưởng lão cũng tầm như vậy.”

Sau một phen mỗi kẻ một tiếng, Khương Thành cũng hiểu qua được tình hình

của đám đệ tử hiện nay.

Kể cả đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Mạc Trần, La Viễn trong đó, Phi

Tiên môn đại khái có tầm hơn bảy mươi người có được sức chiến đấu cấp bậc

Thánh Tôn.

Còn lại thì toàn bộ cũng không kém cạnh gì Thánh Chủ đỉnh phong.

Lúc này, đám người Nguyên Chân và Ngộ Sơn nghe nói Khương Thành trở về

cũng đều từ các nơi gần đó nhanh chóng chạy đến.

Nhất thời Phi Tiên môn đầy cả sảnh, náo nhiệt thực sự.

Ngộ Sơn vừa nhìn thấy Thành ca đã gào rống lên: “Sư tôn, ngươi phải chứng

minh cho ta, bọn họ đều không tin ta là môn đại đệ tử đứng đầu của ngươi.”

Đám người Đan Thái và Tần Sướng nhịn không được mà bĩu môi.

“Nực cười, Khương chưởng môn sao có thể thu nhận đồ đệ được chứ?”

“Năm ấy Lâm Ninh muốn bái hắn làm sư còn không được như ý nguyện nữa

đấy biết chưa?”

“Tên nhà ngươi dám ăn nói bừa bãi, lừa bịp người khác, có tin bọn ta cho ngươi

một bài học không?”

“Cho dù để ngươi gia nhập Phi Tiên môn thì cao lắm cũng chỉ có thể làm đệ tử

đời thứ tư thôi.”

“À không, đời thứ năm.”

Tâm thái của bọn họ ác liệt như vậy cũng có nguyên nhân cả.

Bọn ta theo Khương chưởng môn từ Hạ giới luôn rồi, Ngộ Sơn người lòi ra từ

lúc nào cơ chứ?

Vừa nhào ra đã tự xưng môn đại đệ tử đứng đầu, bỏ bọn ta ở đâu chứ?

Nhìn thấy Ngộ Sơn đáng thương tội nghiệp, Thành ca cũng đau đầu.

Hắn chưa từng nhận bản thân mình là sư phụ của hạng người này.

Nhưng lòng trung thành, không xa không rời, với bản thân mình của tên này,

vẫn luôn ở Tiên Võ châu này, không có công lao cũng có khổ lao.

Cuối cùng chỉ có thể hàm hồ nói: “Khụ, Ngộ Sơn cũng xem như là đệ tử kí danh

của ta thôi.”

“Cái gì?”

Hắn đích thân nói vậy làm toàn bộ mọi người trong điện đều sôi sục cả lên.

“Không phải chứ?”

“Thế mà thật sự lại là đệ tử của ngươi ư?”

“Tên này có tài có đức gì chứ?”

Lâm Ninh nhìn Khương Thành một cách oán trách, còn Ngộ Sơn cũng mang

theo vẻ bi thương.

“Sư tôn, ta không phải là chính thức sao, sao lại bị hạ xuống còn kí danh rồi…”

Thành ca đau đầu nhức óc cuối cùng vẫn phải nhờ vào Kỷ Linh Hàm đứng ra

giải vây.

“Được rồi, đều là đồng môn cả, hà tất cứ phải tranh cao thấp?”

“Chuyện bé tí thế này cũng không cần phải để ý nữa.”

Nàng cũng không có ý kiến gì với việc Ngộ Sơn trở thành đệ tử kí danh.

Mà khi nàng vừa lên tiếng, mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hiệu

quả hơn Thành ca nhiều.

Cũng hết cách, Khương chưởng môn bình thường không ở cùng với đám đệ tử.

Trong thời gian dài đằng đẵng, người quản lí mọi người là Kỷ chưởng môn, sự

uy nghiêm của nàng sớm đã được gieo trong lòng mọi người rồi.

Thành ca cũng chẳng thấy chuyện này có gì không thoả đáng cả, mà tiếp tục

hỏi: “Đúng rồi, Thương Linh và Huyền Minh, Mâu Vũ, bọn họ thì sao? Không

đến cùng với các ngươi ư?”

“Còn nữa, Vu tộc đi đâu rồi?”

“Lam Đề đã quay về chưa?”

Kỷ Linh Hàm níu cánh tay của hắn, cười đáp: “Thương Linh và Huyền Minh

bọn họ cũng trở về rồi, nhưng mà sau đó đã vội đến suối nguồn thứ tư rồi.”

Khương Thành khẽ ngạc nhiên: “Đến đó làm gì chứ? Lẽ nào bọn họ còn muốn

làm Hư Đế?”

Lâm Ninh tiếp lời: “Bọn họ thì không muốn, nhưng mà Long tổ muốn.”

Long tổ?

Thành ca nhớ kỹ lại một chút, đúng thật là rất lâu rồi không gặp vị thủy tổ của

Long tộc này rồi.

“Thương Linh và Huyền Minh cũng đâu phải là thuộc hạ của Long tổ, đâu cần

thiết phải theo hắn đúng không?”

Lâm Ninh năm ấy cũng có đến Thiên Long giới, vẫn có phần hiểu biết về tình

huống của Long tộc.

“Bọn họ quả thực không cần nghe Long tổ, nhưng những năm ấy đa phần Long

tộc đều đi theo Long tổ.”

“Vì vận mệnh của cả Long tộc, hai vị Long Đế Thương Linh và Huyền Minh

mang trách nhiệm trên mình, bọn họ chỉ có thể lựa chọn giúp đỡ Long tổ, cố

gắng giành lấy một vị trí phụ cao ở suối nguồn thứ tư.”

Thế là can thiệp được đến vận mệnh của tộc quần rồi ư?

Khương Thành chau mày đáp: “Tại sao cứ nhất định phải cần một vị trí phụ,

không sinh sống ở phạm vi suối nguồn bao trùm chẳng phải là được rồi sao?”

Mạc Trần ở một bên cảm thán một tiếng.

“Chưởng môn có phần không biết, bây giờ hoặc là lựa chọn tu thần hoặc phải

nương nhờ suối nguồn thôi.”

“Chắc ngươi đã nhìn ra rồi, khí tiên nguyên của Tiên Võ châu đang dần mất đi.”

“Đây là do pháp tắc thứ ba thu lại phòng tuyến, Thiên Đạo cũng từ bỏ một phần

khu vực, tập trung sức mạnh phát triển các đại thần cung rồi.”

“Nếu không phải chờ ngươi trở về thì bọn ta cũng không ở mãi ở Tiên Võ châu

đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK