“Chính là thiên phú tu luyện độc nhất vô nhị của tộc ta, dựa vào Linh Ý bọn ta
có thể hiểu được chân lý của thiên địa.”
“Vậy làm sao để có được Linh Ý thiên phú đó?”
Thành ca ngẫm nghĩ, nếu như có thiên phú gì đó tặng cho người mới, hoặc là
các loại nghi thức cảm ngộ thì có thể cho mình một bộ.
Nhưng Tông Phiêu Vương lại lắc đầu.
Hắn hất cằm lên với vẻ tự cho mình hơn hẳn người khác.
“Đó là bẩm sinh của tộc ta, không thể nào nhận được chỉ trong ngày một.”
“Thật sự không có cách nào khác sao?”
“Không có, ngươi nên từ bỏ đi.”
Sau khi Tông Phiêu Vương rời đi, Khương Thành cẩn thận đưa chiếc “lá cây”
trong tay mình lên.
Đầu tiên là rót Hồn lực vào, sau đó là rót vào tiên lực, tiếp theo tạo ra Pháp
cảnh.
Nhưng không hề có ngoại lệ, tất cả đều không có hiệu quả.
Chiếc lá này giống như một cái bảo rương được khóa bởi “công pháp bí tịch”
vậy, chỉ có Linh Ý riêng biệt của Thiên tộc mới có thể mở ra được.
Còn thứ mà người ngoài nhận được thật ra cũng chỉ là một chiếc lá cây bình
thường.
“Ta vẫn không tin.”
Đã ở trên cùng của lòng quyết tâm, Thành ca cứ thế bỏ chiếc lá vào trong miệng
nhai nhai.
Răng rắc rộp rộp, chiếc lá rõ ràng rất mềm mại khi cầm trên tay.
Nhưng đến khi cắn vào thì lại giống như viên đá mỏng vậy.
Nhai xong hắn lập tức nuốt xuống.
Sau đó hắn cảm thấy toàn thân có phần hơi bủn rủn, tiếp đến là tê dại ngứa
ngáy.
Trong đầu ong ong giống như đang bị hàng ngàn hàng vạn con ong vò vẽ đốt
vậy.
Tiếp sau đó hắn lập tức ngã xuống.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên.
“Tinh! Kí chủ đã bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp
phương án hồi sinh.”
Cái này sẽ chết sao?
Biểu hiện của Khương Thành là hoàn toàn không có một chút chuẩn bị tâm lý
nào cả.
Chẳng qua chỉ là ăn một miếng “ngọc phù” có ghi chép môn công pháp trên đó
thôi mà, tại sao lại chết?
Bản thân mình là Đạo Thánh, thân thể Thiên Hoang Bất Diệt thể đó, bách độc
cũng không thể xâm nhập vào nền tảng năng lực đúng không?
Hắn cũng không biết Toái Linh Phiến này thật sự không bình thường.
Trong hệ thống tu luyện của Thiên tộc, không tu thần hồn, không hấp thu
nguyên lực, không giác ngộ Thiên Đạo, không coi trọng huyết mạch, cũng
không quan tâm đến việc luyện thể gì đó.
Thứ mà bọn họ chú trọng là về ý.
Toái Linh Phiến cũng không chỉ đơn giản là ghi lại một số công pháp, mà quan
trọng vẫn là chứa đựng Linh Ý của bản thân công pháp đó.
Nếu như Khương Thành đang ở bên ngoài, đụng phải sự tấn công của môn pháp
này cũng chỉ như một cơn gió mát quất vào mặt, tiện tay là có thể đỡ được.
Nhưng hắn lại cứ khăng khăng nuốt vào.
Vậy cũng tương đương với việc buông bỏ tất cả phòng thủ và nghênh đón luồng
ý này đánh sâu vào.
Ý của Thiên tộc cũng không phải là Ý cảnh.
Mà là một phương diện ở cấp độ khác, gần với ý chí và lý niệm nào đó.
Sau khi vọt vào bên trong cơ thể, thứ mà nó tấn công không phải là thân thể,
cũng không phải chủ hồn mà là ý thức.
Ý thức của bản thân Khương Thành rất mạnh, cũng không đến nỗi bị một Linh
Ý cấp độ nhập môn phá hủy.
Cắn răng kiên trì một hồi thật ra sẽ có thể gắng gượng vượt qua được.
Nhưng sau khi luồng ý chí lý niệm này tấn công ý thức thì sẽ gây ra phản ứng
dữ dội với ngộ đạo tiên thụ.
Trong nháy mắt đã lập tức sát nhập vào hồn hải của hắn.
Thành ca không chịu nổi sự phục vụ của vị đại lão này.
Ý thức của hắn không bị Linh Ý đó tiêu diệt hoàn toàn mà ngược lại còn bị ngộ
đạo Tiên Thụ nổ tung.
Để hoàn toàn tiêu diệt được Linh Ý, Tiên thụ còn tiện thể coi hồn hải làm chiến
trường chà xát sâu bên trong hồn hải, cọ xát đến vỡ nát.
Theo một ý nào đó, lần này coi như ngộ đạo Tiên Thụ đã làm chuyện xấu với ý
tốt.
“Tinh! Kí chủ mở ra Linh Ý thiên phú…”
Phương án giải quyết của hệ thống không phải là tiêu diệt ngộ đạo Tiên Thụ mà
là mở ra Linh Ý thiên phú cho hắn, để cho hắn sau này có thể thuận lợi tiếp
nhận ý của Toái Linh Phiến.
Như vậy sau này có những ý tương tự xông tới nữa thì ngộ đạo Tiên Thụ cũng
sẽ coi là người mình, không đến nỗi có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng lần hồi sinh này lại có nhiều khó khăn trắc trở hơn chút.
“Tinh! Bởi vì hệ thống chưa cập nhập dữ liệu của phương diện này, mở Linh Ý
thiên phú thất bại…”
“Tinh! Cố gắng mở ra Linh Ý thiên phú một lần nữa…”
“Tinh! Bởi vì hệ thống chưa cập nhật…”
Nghe thấy những âm thanh nhắc nhở cứng nhắc không ngừng của hệ thống,
Khương Thành trợn tròn mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy.
Có khi nào phương án cảm xúc của hệ thống cũng không thể nào chắc chắn
được?
Mặc dù hắn cũng không cảm thấy hứng thú lắm với hệ thống tu luyện của Thiên
tộc, nhưng có thêm một môn kỹ thuật ở trong người thì dù sao cũng tốt hơn là
không có.
Linh Ý thiên phú mà vừa rồi hắn muốn có, nhưng Tông Phiêu Vương đã nói là
không thể nào.
Bây giờ thực sự không được sao?
Tiếc là vì hệ thống chưa cập nhập dữ liệu của kỷ nguyên thứ nhất nên không thể
nào có được.
“Cái này phải làm thế nào mới được đây?”
“Nếu như khởi động lại trên một triệu năm thì cuộc tranh đoạt thần vị đã sớm
kết thúc rồi.”
“Nhưng nếu như không tái khởi động thì ta vĩnh viễn không thể hồi sinh
được…”
Câu hỏi lựa chọn này cũng không khó làm.
Khương Thành chỉ có thể nhấn vào nút xác định khởi động lại.
Ngay sau đó hắn chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi tỉnh lại, âm thanh đầu tiên mà hắn nghe được vẫn là lời nhắc nhở của hệ
thống.
“Tinh! Hệ thống đã cập nhật xong.”
“Tinh! Kí chủ mở ra Linh Ý thiên phú.”
“Tinh! Kí chủ hồi sinh thành công.”Chỉ đáng tiếc, sự khổ tâm này của hệ thống, Khương Thành dường như chẳng
thèm nhận.
Hắn ngay tức khắc chửi thề.
“Cái con mẹ nhà ngươi ấy!”
“Ngươi coi ta dễ chơi vậy hả?”
“Giá trị thanh danh có thể dựa vào việc làm màu mà có được, hoàn toàn phù
hợp với khí chất của ta.”
“Bây giờ không còn giá trị thanh danh nữa, ngày sau ta làm màu còn có gì vui
mà nói nữa chứ?”
Hệ thống cũng bị tên này làm đơ luôn rồi.
Nói như kiểu ngươi có hệ thống giá trị thanh danh mới làm màu được vậy kìa.
Lúc trước không có giá trị chấn kinh và giá trị kinh sợ, chẳng phải ngươi cũng
có thể ngày ngày ra vẻ à?
Thế là, nó mang theo vẻ không nóng không lạnh trả lời lại một câu.
“Thích làm màu như vậy, vậy ngươi có thể thử dùng việc làm màu để thống trị
người khác.”
“Hả?”
Thành ca ngơ ra một cái.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi làm phản rồi à?”
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là dùng việc làm màu để thống trị người
khác hả?”
“Lại dám ra vẻ quái dị với ta, há lại có lí này…”
Hệ thống sớm đã tiến vào trạng thái giả chết, không còn trả lời lại nữa.
Dưới sự chán chường, Khương Thành chỉ có thể tạm thời gác lại đó, chấp nhận
hiện thực “tàn khốc” này.
Sau khi hoàn toàn phát tiết xong, hắn ngoan ngoãn thật thà nhìn chức năng giá
trị thống trị.
Tổng quan thì thật sự cũng như giá trị thanh danh.
Bộ hạ nghe theo mệnh lệnh của bản thân, chấp nhận sự thống trị của bản thân
càng nhiều thì giá trị thống trị sẽ càng nhiều.
Thực lực của bộ hạ càng mạnh thì giá trị thống trị sẽ càng cao.
Về việc làm sao để chinh phục người khác, khiến người khác chấp nhận sự
thống trị của mình thì Khương Thành vốn chẳng có kinh nghiệm gì cả.
Nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra được gì tâm đắc cả.
Chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên thôi.
Hắn quyết định xem thử Linh Ý thiên phú vừa mới có được rốt cuộc là quái gì.
Vừa mới cảm nhận không cẩn thận, hắn suýt chút đã dọa bản thân một cái.
Thấy sâu bên trong hồn hải, ý thức của hắn lại có một hình dạng thực chất chân
chính.
Phải biết rằng, ý thức và linh hồn là hai chuyện khác nhau.
Thứ này tuy cũng ở trong hồn hải, nhận được sự bảo vệ của thần hồn, nhưng
vốn là vô hình vô chất.
Dù đã tu luyện thành tiên, thần hồn có lớn hơn nữa, ý thức vẫn chỉ có thể dựa
vào ý chí tinh thần mong manh vô cùng để chống đỡ, vốn không theo đó mà lớn
hơn bao nhiêu cả.
Mà bây giờ, ý thức của hắn lại không không lột xác, có được thực thể chân
chính.
Khi tâm trạng bình ổn lại, chính là một người tí hon được hắn thu nhỏ lại rất
nhiều lần, chỉ có điều là toàn thân phát ra ánh sáng tim tím.
Nhưng nội tâm vừa khẽ động, hình thái người tí hon này cũng theo đó mà thay
đổi.
Lúc thì là người, khi thì là rồng, lúc lại là kiếm, khi lại là mây…
Đúng là biến hóa khôn lường.
Mà khi một ý niệm lại động tiếp, linh ý kia lại rời cơ thể mà xuất khiếu.
Nhưng vào thời khác xuất khiếu, thân thể mất đi ý thức sẽ mềm nhũn tê liệt.
Khương Thành lập tức thu lại thần thông.
“Thế này cũng thật không tưởng quá.”
Chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến ngược lại không phải thiên phú này lợi hại ra sao.
“Linh ý này có thể trực tiếp phản ánh được nội tâm ta nghĩ gì, vậy nếu như bị
người ta nhìn thấy được, há chẳng phải tâm tư đều bị lộ rồi sao?”
“Bỏ đi, vẫn nên mua một quyển công pháp của Thiên tộc trong hệ thống thương
thành để bớt lo đã.”
Bây giờ hắn đã không cần tìm Toái Linh Phiến của Tông Phiêu Vương nữa rồi.
Bởi vì trong hệ thống thương thành có tất cả những pháp môn mà Thiên tộc có.
Cho dù là công pháp linh ý hay là thần thông linh ý đều có cả.
Khương Thành vốn định chọn luôn công pháp đỉnh cấp nhất.
Nhưng nhìn thấy sau giá trị là một chuỗi những con số 0, lại nhìn sang tài khoản
huyền tinh chỉ có ba chữ số, chỉ có thể tạm thời gạt bỏ đi ý nghĩ này.
So với công pháp của Thiên tộc, công pháp của Tiên tộc bên kia lại rẻ vô cùng.
Đỉnh cấp nhất cũng chỉ có mấy chục huyền tinh.
“Xem ra Thiên tộc quả nhiên là ghê gớm mà.”
Cuối cùng hắn chỉ có thể chọn công pháp “Minh Ý Quyết” trung đẳng, giá trị
một trăm huyền tinh.
Sau khi nhấn nút mua, hắn lập tức đã học được trọng đầu tiên của môn công
pháp này.
Nhấn nút chỉ dẫn công pháp, sau khi linh ý nhẹ nhàng xoay bảy vòng, ý thức
của hắn đã có được cảm giác ổn định.
Lúc này, hắn phát hiện bản thân cơ bản đã có thể khống chế được ảnh hưởng
của việc nghĩ ngợi linh tinh với ý thức rồi.
Đây chính là hạng mục tu luyện cơ bản của Thiên tộc.
Đầu tiên phải khống chế được ý thức của bản thân mới có thể nói được những
chuyện khác.
Mà chuyện này cũng có nghĩa là, linh ý của hắn đã tấn nhập đến nhị trọng.
Mất cả ba phút, công pháp nhị trọng này xoay hai mươi vòng, linh ý mới thăng
lên lần nữa.
Hắn phát hiện, thế giới xung quanh dường như có được chút thay đổi.
Rõ ràng vẫn là thế giới ấy, nhưng dường như lại thân thiết với bản thân hơn một
chút.
Việc tu luyện của Thiên tộc chính là dựa vào linh ý mà cảm ngộ thiên địa chí lí,
hắn giờ đây mới được coi là vừa nhập môn.
Mà vào lúc này, công pháp cũng bước vào tam trọng.
Đối với Khương Thành mà nói, đây có thể xem là một lần tu luyện nghiêm túc
hiếm có.
“Minh Ý Quyết” tổng cộng có hai mươi bốn trọng.
“Đây vẫn chỉ là công pháp trung cấp.”
“Cứ vậy mà xem thì dù có luyện xong hai mươi bốn trọng, trong Thiên tộc e
cũng chỉ có thể xem là trình độ phổ thông thôi nhỉ?”
Thời gian nguyên cả một ngày, hắn cuối cùng cũng gian nan luyện xong môn
công pháp này đến thập trọng.
Về sau, số vòng mỗi một trọng cần xoay lại càng ngày càng nhiều.
Hắn nghĩ muốn đột phá đến trọng sau, không mất thời gian hai ngày thì không
xong, chỉ có thể tạm thời ngưng lại.
Hắn vốn không biết, bản thân lại vừa tạo ra thần tích.
Lịch sử Thiên tộc vẫn chưa có ai có thể đột phá đến thập trọng cả.
Dù có là cường giả tuyệt thế như Tinh Diệu Hoàng, năm ấy lần đầu tu luyện,
thời gian một ngày chỉ có thể đột phá đến ngũ trọng.
Mà đó lại được tất cả những tọc nhân Thiên tộc ghi lại tôn thờ rồi.
Cũng vì nguyên nhân ấy, quan trọng vẫn là hệ thống sản xuất sản phẩm ngon
lành.
Linh ý thiên sinh là thiên phú của tộc nhân Thiên tộc, cũng có phân cao thấp.
Mà linh ý thiên phú hệ thống cho Khương Thành, đương nhiên sẽ là loại cao
cấp nhất, tu luyện ít mà được nhiều.
Ngoại việc này ra, chính vì bởi hắn vốn là một Đạo Thánh nữa.
Dù hệ thống tu luyện khác với Thiên tộc, nhưng chung quy thì đạo lí cũng gần
gần như nhau.
Đặc biệt là sau bảy ngày, bắt đầu thích nghi được với quy tắc thiên địa nơi đây,
hắn càng trực tiếp lướt qua.
Tu luyện công pháp đến bước này, rất nhiều việc vốn dĩ không hiểu, hắn cũng
dần dần hiểu ra.
Hệ thống tu luyện của Thiên tộc không giống với bất cứ hệ thống tu luyện nào
trước đó hắn từng gặp phải.
Mỗi một tộc quần tu luyện về bản chất đều hấp thu sức mạnh từ ngoại giới, ví
dụ như tiên lực, huyền lực, linh lực, từ đó khiến bản thân mạnh hơn.
Khi tăng tu vi của bản thân, lại cảm ngộ được thiên đạo và quy tắc mà dần khiến
bản thân thăng hoa.
Biến bản thân mình trở nên càng ngày càng mạnh hơn.
Mà Thiên tộc, ngay từ ban đầu đã chọn một hướng đi hoàn toàn khác.
Có lẽ nguyên nhân là do khi bọn họ sinh ra, Thiên giới căn bản không có sự tồn
tại của nguyên lực, hoặc nguyên nhân là do có được linh ý thiên phú đặc biệt.
Vậy nên, bọn họ vốn không cần phải lựa chọn hấp thu sức mạnh của ngoại giới
để khiến bản thân mạnh hơn.
Mà gửi gắm bản thân vào thiên địa.
Mượn linh ý cảm ngộ thiên địa chí lia, từng bước nâng cao nhận thức của bản
thân về thiên địa tưn nhiên.
Những tộc quần mà Khương Thành từng thấy, dù có là Ảnh tộc, Hồn tộc đều
cần có một thể mang.
Còn Thiên tộc, thân thể bọn họ giống như là thừa thãi vậy.
Khi tu luyện đến mức cao thâm, bọn họ thậm chí có thể hợp thành một thể với
thiên địa xung quanh không phân biệt.
Sống lại một lần nữa, Khương Thành quan sát xung quanh một lượt, phát hiện
mình vẫn đang ở trong căn phòng trong sân vườn trước đó.
“Căn phòng này vẫn còn được bảo tồn nguyên vẹn giống như năm đó, thật là kỳ
quái.”
“Và hơn một triệu năm đã trải qua mà kiếp nạn còn chưa tới sao?”
Hắn lắc đầu, chỉ có thể xem xét dáng vẻ biến hóa của hệ thống trước đã.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Hệ thống thương thành có rất nhiều thần thông, vũ
kỹ, công pháp liên quan tới Tiên tộc và Thiên tộc.
Ngoại trừ cái đó ra còn có rất nhiều thiên tài địa bảo của Thiên giới.
Cũng giống như các quy luật của bản cập nhật mấy lần trước, điểm tiên nguyên
cũng đã trở thành huyền tinh mới.
Một tỷ điểm tiên nguyên chỉ tương đương với một huyền tinh.
Trước mắt hắn có 353 tỷ điểm tiên nguyên, bị đổi thành ba trăm năm ba huyền
tinh.
Khương Thành cũng đã quen với những thay đổi này, nên cũng không cảm thấy
kỳ lạ.
Hắn nhìn thử thì thấy bảng kỹ năng cũng không có thay đổi gì.
Nhưng hạng mục quan trọng nhất là hệ thống giá trị thanh danh thì không thấy,
thay vào đó là một “giá trị thống trị” xa lạ.
Điều này làm cho Thành ca từ trước tới giờ bất cần đời đã lập tức nổi trận lôi
đình trong nháy mắt.
Phải biết rằng trước kia giá trị thanh danh là một phần lớn trong thu nhập của
hắn đó.
“Hệ thống, lăn ra đây giải thích cho ta!”
“Tại sao hệ thống danh vọng lại không có?”
“Cái giá trị thống trị này là cái con mẹ gì vậy?”
Hệ thống có lẽ cũng đã quen với tính tình của hắn từ lâu, nghe vậy cũng rất bình
tĩnh bắt đầu phổ cập khoa học.
“Thống ngự chính là thống lĩnh, sai khiến mệnh lệnh người khác, cấp dưới của
ngươi càng nhiều thì giá trị thống trị sẽ càng cao.”
“Giá trị thống trị có thể đổi thành huyền tinh, tỷ lệ đổi cao hơn so với giá trị
thanh danh.”
“Hệ thống thống trị mới là phiên bản nâng cấp của hệ thống thanh danh, hy
vọng ký chủ có thể tận dụng thật tốt…”
Hệ thống cũng xem như là không còn cách nào với Khương Thành.
Ngay từ đầu nhiệm vụ thống nhất tam giới yêu cầu hắn phải có dã tâm bừng
bừng, chinh phục tất cả mọi người và thống trị toàn bộ thế giới.
Bình tĩnh xem xét lại thì hệ thống cũng coi như là vô cùng hiền hậu.
Nhiệm vụ không có kỳ hạn, cũng không trừng phạt nếu không hoàn thành.
Toàn bộ hành trình cũng không gây trở ngại cho Khương Thành, để hắn tùy ý
phát huy, cho hắn quyền tự chủ rất lớn.
Quả thực chính là lương tâm của giới hệ thống.
Tuy nhiên, so với việc chinh phục người khác thì dường như Khương Thành
vẫn thích làm màu ở trước mặt người khác hơn.
Suy nghĩ cả ngày đều là làm sao để làm màu được mượt mà hơn.
Trong cơn tuyệt vọng, hệ thống mệt mỏi chỉ có thể tàn nhẫn thôi.
Không phải là ngươi không có hứng thú với việc chinh phục thế giới sao, vậy
cứ thế tăng thêm chức năng giá trị thống trị cho ngươi.
Chỉ có việc biến người khác thành cấp dưới của mình thì ngươi mới có thể nhận
được lợi ích.
Xem ngươi có động lực hay không!