Sau khi xác định không còn chút tiên lực, quy tắc và thần hồn nào tồn tại, cuối
cùng mới hoàn toàn yên tâm.
“Lần này chúng ta không đấu gì cả.”
Hắn nhếch mép, lộ ra điệu cười đắc ý.
“Dùng tiên thể thuần túy nhất, tiến hành một trận bổ sát nguyên thủy nhất với
ngươi.”
“Ta biết, khí vận của ngươi chắc chắn cao đến mức không bình thường, cơ
duyên cũng vượt khỏi tưởng tượng của bọn ta.”
“Vậy nên lần này, binh khí và đạo giáp cũng đừng mơ mà dùng, để tránh ngươi
lại lôi ra một bảo vật đặc biệt nào đó ra.”
Chuyện này…
Tất cả mọi người bên ngoài đều cạn lời.
Các ngươi toàn là Đạo Tôn đấy.
Huơ huơ tay thôi là đã hủy diệt thiên địa, là Đạo Tôn gần như không gì không
làm được.
Để tiêu diệt một Chí Tôn, lại dùng cách đánh hội đồng tay không thô thiển vậy
sao?
Cho dù là vĩ giả cảnh giới Tôi thể cảnh ở Hạ giới cũng không chơi trò cực đoan
đến mức như vậy nhỉ?
Nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, phương thức chiến đấu này rất
hữu dụng.
Lần này xem ra Khương chưởng môn không còn hi vọng thắng lợi nữa rồi.
Tiên lực, thần hồn, quy tắc, kiếm đạo toàn bộ đều không triểu khai được rồi, thứ
đấu căn bản là ai biết đánh hơn, ai khỏe hơn thì ra đòn mạnh hơn.
Đối mặt với mười chín người toàn là Đạo Tôn, cường độ của tiên thể đã cao xa
Chí Tôn.
Càng huống hồ gì còn chiếm ưu thế về số lượng nữa.
Chuyện đánh tay không cận chiến hội đồng này, bất lợi về số lượng chính là
điểm chí mạng.
Hai tay khó mà đỡ nỗi bốn tay.
“Các ngươi cũng suy nghĩ chu đáo thật.” Khương Thành không thể không cảm
khái.
“Không chu đáo đâu được.”
Ngân Thuyên Đạo Tôn không đắc chí ngông cuồng như Bạch Tinh.
Chi ít biểu hiện vẫn không gấp chả chậm, tư thế đằm tính hơn.
“Đối phó một yêu nghiệt như ngươi, lão phu phải cố gắng hết sức loại bỏ hết
những khả năng có thể khiến ngươi trở mình được.”
Hắn vừa nói vừa cởi áo trên ra.
Làm cho Khương Thành phải nhếch mép.
Ông già này muốn làm gì vậy?
Trong não hắn hiện ra một cảnh tượng không được hay lắm, không tài nào chịu
được cái lạnh này.
Không những Ngân Thuyên, trong mười tám Đạo Tôn phía sau hắn cũng có bốn
người đang cởi áo ra.
“Các ngươi muốn chơi từ đâu đây?”
Ngân Thuyên dừng hành động lại, những nếp nhăn trên mặt đều nheo cả lại.
“Phải rồi, thuận tiện hỏi một câu, ngươi là thể tu à?”
Khi ở Hạ giới quả thực có phân biệt thể tu và pháp tu.
Thể tu chuyên về công luyện thể, cường độ cơ thể mạnh vượt xa những võ giả
cùng cấp, sở trường là chiến đấu cận chiến.
Nhưng đến Tiên giới, kiểu chuyên môn thể tu này lại càng ngày càng ít đi.
Tiên thể, ma thể vốn đã rất mạnh rồi.
Mà sau khi thành Tiên Tôn, Tiên Vương rồi, khi chiến đấu lại chủ yếu so quy
tắc.
Trừ phi là tộc quần đặc biệt giống như Mãng Dã thiên sinh thần lực có thể có đủ
sức phá vỡ vạn pháp, nếu không thì cách thức chiến đấu cận chiến chỉ dựa vào
thân thể thì khó mà chơi lại.
Nhưng mà, như thế không có nghĩa là thể phách mạnh mẽ không có tác dụng.
Có vài tiên nhân vẫn tiếp tục giữ thói quen rèn luyện thân thể.
Nhưng đáng tiếc, Thành ca không có thói quen này.
Hắn vô cùng thành thật lắc đầu.
“Luyện thể khổ sở biết bao, thứ ca chơi là tiên pháp và kiếm đạo cao cấp hơn.”
Thiên hoang bất diệt thể thuộc loại thể chất thiên phú đặc biệt.
Vốn không thể tăng cường lực phòng ngự.
“Vậy thì thật đáng tiếc quá.”
Ngân Thuyên Đạo Tôn đã cở xong áo trên.
Hiện ra trước mặt mọi người là một cơ thể với những ngấn cơ múi thịt vô cùng
khoa trương.
Từng mạch gân máu như những sợi dây leo quấn quanh làn da ngăm đen ở
những góc cạnh rõ ràng, lộ ra một sức mạnh kinh hoàng.
“Ôi cmn, quỷ cơ bắp ư?”
Thành ca lại lần nữa nhếch mép lên, hắn có hơi bị kinh động.
Chủ yếu là do bộ mặt già nua như que củi khô của lão già này, phối hợp với
thân hình cường tráng vạm vỡ với những bắp thịt vô cũng khoa trương như vậy,
quả thật có chút phản cảm hơi mạnh.
“Hi hi hi, thật không khéo chút nào, lão phu năm đó là thể tu.”
“Hơn nữa lại là một thiên tài thể tu.”
Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Ngân Thuyên Đạo Tôn lộ ra vẻ kiêu ngạo khó
thấy được.
“Cho dù sau này cảnh giới cao hơn rồi, cũng vẫn tiếp tục giữ sở thích rèn luyện
thân thể.”
“Trong số những Đạo Tôn, tiên thể của lão phu có lẽ được xem là đứng hàng
đầu.”
“Bình thường lúc chiến đấu, tiên thể này cũng chả có chỗ dùng gì lớn lắm, suy
cho cùng căn nguyên vừa ra, tiên thể có mạnh hơn nữa cũng phải chết.”
Hắn lại cố ý tiếc nuối thở than.
“Nhưng ở đây có lẽ lại rất hữu dụng.”
Điều hắn nói lại chẳng sai.
Sau khi tiên lực, thần hồn, quy tắc gì đó tất cả đều bị phong tỏa ở ngoài, ưu thế
về cơ thể khỏe mạnh cường tráng sẽ xuất hiện.
Ngân Thuyên Đạo Tôn lắc đầu, ánh mắt đầy sự đồng tình nhìn về phía Khương
chưởng môn đang mặc đầy đr quần áo một cái.
“Càng khéo hơn nữa là, người luyện thể ở đây cũng chẳng phải chỉ có mỗi ta.”
Lời hắn vừa nói xong, phía sau lại có một Đạo Tôn của Đoạn Thiên Minh lộ ra
hai bắp tay thô ráp vạm vỡ đàn hồi.
“Bổn tọa có nằm mơ cũng không ngờ rằng, năm đó luyện thể có thể đến hôm
nay lôi ra dùng.”
“Tiểu tử, hi vọng lát nữa ngươi có thể chịu đựng được một chút, chứ không thì
ta nện cho ngươi chết ngay cũng chẳng có gì vui.”
“y.”
Một tên Đạo Tôn râu bạc phơ phơ bên cạnh hắn thở dài một hơi.
“Thật ngưỡng mộ các ngươi đã luyện thể qua, năm ấy ta ốm yếu muốn luyện
thể nhưng lại không có thiên phú, nhưng thiên sinh lại là thể hư.”
“Cuối cùng vẫn là tiền bối trong tộc nghĩ cách đổi cho ta Vân trần kim cốt hai
thứ moi được từ Thượng Cổ Tiên giới.”
“Từ đó về sau, ta cận chiến cùng cấp chưa thua qua bao giờ.”
Mọi người đều một mặt cạn lời.
Ngươi thế này đúng là thật biết chảnh ngầm ý nhỉ.
Thượng Cổ Tiên giới đại năng vô số, thậm chí còn có người có thể gây ra sự uy
hiếp với Thiên Tôn.
Xương cốt từ thời đại đó móc ra được, không nghĩ cũng biết ẩn chứa uy năng
đáng sợ đến mức nào.
“Ha ha ha, sự gặp gỡ của Vân Giác Đạo Tôn thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Lại một Đạo Tôn nữa đứng ra muốn “kể khổ”.
“Bổn tọa lạ chẳng có tiền bối nào trong tộc chiếu cố, tu luyện biết bao năm như
vậy, cả chặng đường vẫn lận đận lắm.”
“Có một lần sơ ý uống phải một gốc cây, phải nói là đau khổ không gì bằng.”
“Hại tiên thể của ta cả ba ngàn năm cứ ở trong vòng tuần hoàn đứt gãy rồi hồi
phục.”
“Sau này may mắn có được vài cảm ngộ quy tắc, tiên thể cũng tự nhiên trở nên
mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.”
“Sau này ta mới biết được, thứ đó gọi là cái gì mà Hám địa thần căn…”
Lần này đến ngay cả Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng không nhịn được mà nhếch
mép.
Má nó, ngươi đang kể khổ hay là đang khoe khoang vậy?
Đúng là người sau lại hơn người trước.
Hám địa thần căn, nó đã gọi là bảo vật đỉnh cấp nhất của cả tu thể giới rồi, cực
kì hiếm có khó được.
Một khi luyện hóa được vật này, thậm chí còn có thể nghĩ đến con đường tu
luyện một lực phá vạn pháp nữa kìa.
Trong bốn người, Đạo Tôn cuối cùng không hề cố ý hạ mình xong vờ khoe
khoang.
Sau khi hắn cởi áo ra, toàn thân từng khối nhúc nhích.
Ngay sau đó, toàn thân hóa thành cả người có vảy, hình dạng đầu rắn mình
người cực kì quái dị.
Những vảy đó màu mực ánh xanh, từng cái từng cái tỏa ra ánh sáng, giống như
có những làn sương từ trong khe hở đó lọt ra ngoài, khiến người ta không rét mà
run.
“Ta bẩm sinh là huyết mạch vụ độc mãng, không cần luyện thể cũng đã có tiên
thể vượt xa người khác.”
Nụ cười của Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng nhịn lại không được nữa.
“Khương Thành, thật sự đáng tiếc quá đi, cho dù ngươi có ngàn loại cơ duyên
vạn loại thần thông đi chăng nữa, lần này chung quy cũng sẽ bị khắc chết mà
thôi.”