Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ổn.”

Nguyên Quang Chính Thần có thể cảm nhận được rất rõ bản thân đang trở nên

yếu đi rất nhanh.

Kiểu yếu đi đó không phải suy kiệt về khí lực, cũng khong phải tổn thương về

khí hải, hồn hải, mà đạo tâm của hắn cũng không dao động.

Có thể nối là hoàn toàn không có dấu hiệu của việc bị thương.

Nhưng mà hắn có giãy giụa cũng không thể.

Cả người giống như đột nhiên bị một cái tay vô hình bóp chặt lấy vậy.

Chuyện này khiến hắn kinh hãi vô kể.

Mơ hồ, hắn dường như đã nhìn thấy được bóng dáng của Khương Thành, chỉ là

lúc này hắn sớm đã lờ mờ rồi.

Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn cuối cùng đã phát hiện ra được

chuyện gì đó.

Chỉ đáng tiếc là hắn không làm được gì cả, chỉ kịp trợn tròn hai mắt, không thể

nói ra được dù chỉ là nửa chữ.

Cái chết của Nguyên Quang Chính Thần hoàn toàn đánh vỡ tâm lí phòng ngự

của tất cả mọi người ở hiện trường.

Bọn họ bị dọa sợ chạy tứ bề, có người vào lúc bỏ chạy lại đụng trúng nhau.

Đối với những Thiên Thần mạnh mẽ này mà nói, đây đúng là một cảnh tưởng

hoang đường.

Chỉ là việc chạy trốn của họ chỉ là phí công vô ích.

Bọn họ bay đi cả mấy trăm triệu dặm, thậm chí mở truyền tống đi cả chục tỷ

dặm ở bên ngoài, trong Lí thế giới cũng chỉ có mấy trăm mét mà thôi.

Vẫn không thể nào thoát khỏi nắm đấm của Khương Thành.

Từng thần quan từ trên cao ngã xuống, cuối cùng rơi xuống Nam Hỏa thành ở

bên dưới.

Đối với những tiên nhân như bọn họ mà nói, đây cũng xem như là một cảnh

tượng kì dị cả đời không thể quên được.

Thời gian hệ thống cho chơi đùa trong Lí thế giới chỉ có một phút, rất nhanh đã

đến thời khắc cuối.

Khương Thành cũng không có gì phải tiếc.

Dù sau thì sau khi xử đẹp Nguyên Quang Chính Thần, những Thiên Thần khác

căn bản chẳng cần phải nghĩ tới.

Nhưng vào ba giây cuối cùng khi hắn vung quyền đuổi theo vài cái cây, trong

đầu đột nhiên vang lên một tiếng gọi.

“Ai ở trong đó…”

Khương Thành liền ngẩng đầu lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người

mờ mờ.

Sau đó thì hắn đã quay trở về Nguyên Tiên giới.

Bởi vì lần vào Lí thế giới đã xong rồi.

Xung quanh Nam Hỏa thành đâu đâu cũng là tiếng la hét không ngừng, theo đó

là những sự va chạm hỗn loạn của căn nguyên và thánh giới.

Đúng là một cảnh tưởng lật trời.

Trong lòng rất nhiều tiên nhân bị dọa cho run lẩy bẩy.

Đối với bọn họ mà nói, trận chiến giữa những Thánh Chủ, Thánh Tôn, Thiên

Thần quá cao cấp, chỉ cần bất cẩn một chút là bọn họ sẽ chết không hiểu lí do.

Nhưng mà Khương Thành lại làm như không nhìn thấy.

Hắn đứng sừng sững giữa không trung mà rơi vào trầm tư.

“Trong Lí thế giới sao lại có người khác được?”

Nơi mà Nam Hỏa thành đóng đã không còn suối nguồn, cũng không còn ấn

tượng của pháp tắc thứ nhất và thứ hai.

Ở đây hiện giờ là nơi pháp tắc thứ ba bao trùm lại từ đầu, cũng chính là pháp tắc

thiên địa mà trước nay thông dụng ở Nguyên Tiên giới.

Vừa rồi Khương Thành vào trong Lí thế giới có lẽ là bên trong pháp tắc thứ ba.

“Chưa từng nghe nói pháp tắc thứ ba cũng có suối nguồn mà.”

“Càng huống hồ gì dù cho ở đó có chúa tể suối nguồn thì cũng không thể nào

nhìn thấy ta trong Lí thế giới được nhỉ?”

Hắn suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được gì hợp lí.

Chỉ có một kết luận chính là pháp tắc thứ ba chắc là có chút bí mật.

Trong đầu hắn đột nhiên lòi ra một ý nghĩ kì lạ.

“Nếu như có người có thể thao túng được pháp tắc này thì sẽ như thế nào nhỉ?”

Đây là hệ thống giật dây đằng sau Nguyên Tiên giới hiện nay, nếu như có người

có thể không chế, vậy có lẽ sẽ như khống chế cả Nguyên Tiên giới rồi đúng

không?

So với những suối nguồn chỉ có thể bao trùm một khu vực nhỏ, đúng là khác

nhau một trời một vực.

Hắn lắc đầu.

“Nghĩ lại cũng không thể nào, nếu thật sự có chuyện này thì Nguyên Tiên giới

ban đầu sao lại chia thành ba ngàn chân giới chứ.”

Sau tầm đâu hai ngày, trận chiến đấu bên ngoài đã dần yên ắng lại.

Đối mặt với sự truy đuổi của Phi Tiên môn và các tộc khác, những Thiên Thần

và Giới Thần chạy trối chết kia thương vong thảm trọng.

Dù cho sau khi bốn Chính Thần kia bị giết, đạo ấn của bọn họ vẫn chưa bị hủy

diệt, thần đạo của những Thiên Thần vẫn còn, nhưng một thân đạo không nơi

chảy về vẫn không phải là địch thủ của Phi Tiên môn và các tông môn lớn.

Cuối cùng, chỉ có một bộ phận nhỏ may mắn lọt lưới chạy thoát được.

Mà bốn đại thần điện thì cũng xem như hoàn toàn bị đánh tàn, sự thống trị của

bọn họ ở Đông Trúc đảo tuyên bố kết thúc.

Thành ca muốn “làm một lúc hết những nhiệm vụ đề ra” cũng chính thức thành

công.

Và sau khi trận chiến kết thúc, mọi người sau khi khảo hoàn trở về Nam Hỏa

thành còn chưa kịp tan biến mệt mỏi, cũng chưa kịp khoe chiến tích của mình

thì đã nhanh chóng đến phủ thành chủ.

“Khương chưởng môn, bốn Chính Thần kia ra sao rồi?”

“Đúng vậy Khương minh chủ, bốn Chính Thần kia bị đánh bỏ chạy rồi ư?”

“Tại sao kẻ địch lại bỏ chạy tán loạn vậy?”

“Lẽ nào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi sao?”

Hai ngày nay, mấy Thánh Tôn bọn họ chiến đấu bên ngoài vốn không gặp phải

nguy hiểm gì quá lớn.

Suy cho cùng thì thực lực của Thánh Tôn vốn đã cao hơn Thiên Thần một chút

ít rồi.

Chỉ là trong khi chiến đấu thắng lợi, trong lòng bọn họ vẫn thấp thỏm, sợ lúc

nào đó sẽ có Chính Thần đến trước mặt mình.

Ai cũng không rõ Thành ca ở mặt khác đã làm những gì rồi.

“Bốn Chính Thần kia đã bị giết rồi.”

“Cái gì?”

“Bị giết rồi?”

“Toàn bộ đều chết rồi?”

Vẻ mặt Thành ca vốn không hề đắc ý, ngược lại lại thương xót lắc đầu.

“Trời cao có đức hiếu sinh, ta vốn không muốn tiêu diệt hết thảy.”

“Chỉ đỉnh đòi chút bồi thường mà thôi.”

“Nhưng cũng hết cách, toàn bộ bọn họ đều không muốn sống nữa, vậy nên ta

chỉ có thể thành toàn.”

Mọi người đã trực tiếp bỏ qua lời nói làm màu của hắn, hoàn toàn bị tin tức

đằng sau lời thoại này làm cho chấn động.

“Trời ơi, đó là bốn Chính Thần đấy!”

Lần này, đến cả đám đệ tử Phi Tiên môn là Ấn Tuyết Nhi và Tần Sướng cũng

đều nhảy lên.

Cơ Dao vốn lạnh như băng cũng khó tin mà mở to mắt, nhất thời không khép

được miệng.

Còn về những người khác thì phản ứng lại càng quá hơn.

Tiếng kinh hô và la hét ầm ĩ, cả đại điện suýt chút bị lật tung.

“Chết rồi, toàn bộ bốn Chính Thần đều chết rồi?”

“Lấy một chọi bốn, giết chết bốn Chính Thần, Khương minh chủ có thực lực

như thế nào chứ?”

“Thật điên cuồng mà, thật không thể tưởng tượng được.”

Bọn họ còn chưa biết cái chết của Diên Lục Chính Thần của Trọng Liêm cung

khi trước.

Đối với bọn họ mà nói, bất cứ một Chính Thần nào bị giết cũng là một chuyện

vô cùng khó tưởng.

Chứ đừng nói gì bốn người cùng chết một lần.

Thời khắc này, uy vọng của Khương Thành trong đám người đã dâng cao rất

nhanh, dâng luôn lên đến đỉnh điểm.

Chục triệu đại quân trước đó của Đông Trúc đảo theo hắn xuất chinh, ủng hộ

nhiệt tình cho hắn chỉ có đệ tử Phi Tiên môn và Vu tộc, Băng tộc cũng chỉ có

mấy người quen Cung Tình và Băng Cực thôi.

Còn như đám cường giả Cơ Dao, Bạch Hổ Đại Đế, tuy ủng hộ hắn nhưng vẫn

mang theo tâm thái hợp tác cùng tiến cùng lui ngang hàng.

Về những người khác, đó chỉ là phục tùng quyết định của những Thánh Chủ và

đám cấp cao của tông môn mà thôi

Bọn họ không có quá nhiều cảm giác với Khương Thành, càng không có lòng tự

tin gì, thậm chí còn nghi ngờ hắn làm xằng làm bậy nữa.

Còn bây giờ, tất cả đã không còn như thế nữa.

“Hóa ra Khương minh chủ mạnh đến vậy ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK