Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thế công lực hám thiên làm kẻ địch suy yếu đi, Khương Thành quả

quyết thúc đẩy lực trọc!

Không hoàn toàn là để đánh bại kẻ địch, mà vì hắn muốn ngăn cản sự tấn công

giống như thủy triều từ bốn phía.

Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể mạnh mẽ đứng vững dưới sự tấn công

cùng lúc của ba mươi ba vị Đạo Thánh và mấy trăm tên Đạo Tôn.

Đây là điều mà phần lớn Đạo Thần, hay thậm chí là một số Thiên Đế cũng

không thể làm được.

Dựa vào nhịp điệu ngắn ngủi của Thiên hồn cắt ngang, lực Hám Thiên áp chế,

lực trọc triệt tiêu, ngoài ra còn có một loạt phòng ngự đỉnh cao như thiên hoang

bất diệt thể cùng với Thủy Nguyên Long Cốt thì Khương Thành đã làm được.

Sau đó, hắn thúc giục Kiếm đạo thập tam trọng cùng với Pháp Tắc không gian

của mình, thu hoạch một làn sóng kẻ địch ở bốn phía xung quanh.

Căn nguyên và Pháp cảnh của những vị Đạo Thánh này làm sao có thể so sánh

được với hắn.

Hoàn toàn không phải là cùng một trình độ.

Cơ hội chiến thắng duy nhất của bọn họ chính là dựa vào số lượng người để đè

bẹp Khương Thành.

Chỉ tiếc, ưu thế về quân số của bọn họ không thể phát huy được dưới khả năng

phòng ngự đáng kinh ngạc của Thành ca.

Vốn dĩ sự thẩm thấu của lực trọc với Pháp cảnh cực kỳ vô lý, nó hoàn toàn vượt

ra khỏi tưởng tượng của mọi người ở đây.

Những Đạo Thánh đã từng gặp qua những kẻ địch quỷ quái như vậy bao giờ

đâu chứ.

Định Tiêu Đạo Thánh đứng mũi chịu sào là người đầu tiên bị Pháp cảnh và Tiên

thể trực tiếp xuyên qua và ngã xuống ngay tại chỗ.

Định Dạng Đạo Tôn còn chưa kịp thét lên thì đã phát hiện căn nguyên khổng lồ

của mình đang sụp đổ một cách nhanh chóng, hắn bị dọa cho sợ đến mức hồn

vía lên mây, liều mạng chạy trốn về phía sau.

Nhưng những Đạo Tôn ở phía sau kia đang bận rộn tấn công về phía trước,

hoàn toàn không thể nào rút lui được.

Ầm ầm!

Tiếng Pháp cảnh tan biến không ngừng truyền đến bên trong trường.

Kèm theo còn có rất nhiều tiếng gào thét và tiếng rít thảm thiết chói tai.

Cho dù biết rõ Thành ca có sức mạnh phi thường, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh

tượng như vậy thì đám người Ma Huy và Đỗ Thường vẫn bị cực kỳ chấn động.

“Quả thật Khương chưởng môn năm đó không hề khoa trương, hắn đã vô địch

từ lâu rồi sao?”

“Cái gì, ngươi lại dám nghi ngờ lão nhân gia đó nói khoác sao?”

“Thực lực như vậy quả thực đã vượt ngoài sức tưởng tượng mà…”

Đám người Quán Đào, Diệp Minh và Diệp Đường ở phía sau cũng đã hoàn toàn

được đổi mới nhận thức rồi.

Dư âm của bất cứ một đòn tấn công nào trong trường cũng có thể khiến cho bọn

họ tan thành khói bụi không còn chút gì nữa một cách dễ dàng.

Nhưng Khương Thành đứng ở trung tâm của vô số những đòn tấn công đó mà

chẳng những hắn không hề bị thương, ngược lại còn có dư sức đi tấn công kẻ

địch.

“Không…”

Đoạn Hà là người có cảnh giới và nhãn giới cao nhất trong số bọn họ lại âm

thầm buồn bực ở trong lòng.

Hắn phát hiện, thật ra Khương chưởng môn cũng không bày ra những thủ đoạn

mà Đạo Thần nên có.

Không có một chút khí tức của đạo riêng mình.

Nếu như hắn là Đạo Thần, vậy thì lúc này việc thu hoạch lại càng trở nên dễ

dàng và nghiền ép hơn.

Nhưng Kiếm đạo thập tam trọng và Pháp tắc không gian này của Khương

Thành vẫn là thủ đoạn của cấp bậc Đạo Thánh.

Nhưng mặt khác, hết lần này đến lần khác hắn lại có thể đứng vững được trước

đòn tấn công tập hỏa mà ngay cả Đạo Thần cũng không chống đỡ nổi.

“Cái này thật là kỳ quái mà.”

“Nhưng mà cũng đúng, từ trước đến nay Khương chưởng môn luôn khác biệt

với người khác…”

Trong lúc nội tâm của hắn đang cảm khái thì trận chiến đấu trong trường cũng

đã tạm thời dừng lại.

Đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền vẫn còn sống, chỉ là tất cả đều chạy

trốn về phía xa bằng tất cả sức lực của mình.

Bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Chỉ vừa mới bảy tám giây như vậy mà trong số ba mươi ba Đạo Thánh của

Minh Nhai Thiên đã có mười lăm người bị giết chết.

Đạo Tôn chưa chết cũng không đến lượt bọn họ.

Nhưng mà rất nhiều môn phái đứng đầu e rằng từ nay về sau sẽ bị tụt hạng rồi,

bởi vì không còn có Đạo Thánh trấn giữ.

Khương Thành cũng không còn đuổi theo nữa.

Một mặt, lực trọc và lực hám thiên đều cần điểm tiên nguyên để đốt cháy, mà

cái này quá đắt.

Về mặt khác, hắn còn phải gấp gáp dùng “Tịnh Hồn Từ Độ Kinh” tới thu thập

hồn lực và nâng cấp hồn tháp của mình nữa chứ.

Đây cũng là lý do tại sao hắn không sử dụng Kiếm đạo thập ngũ trọng để giết

hết toàn bộ.

Nếu như giết chết toàn bộ bọn họ thì cũng không kịp thu thập nhiều Tàn hồn

như vậy!

Mặc dù bây giờ chỉ có mười lăm Tàn hồn Đạo Thánh thì cuối cùng hắn chỉ có

thể nhận được mười một cái, bốn cái khác cũng đã tản ra chạy trốn trước mất

rồi.

“Haiz, môn Hồn tộc công pháp này vẫn chưa đủ hoàn mỹ mà.”

Lúc nhìn hồng hồn của mình đã tăng thêm hơn một nửa, biểu cảm trên mặt hắn

lộ ra một chút vẻ không vừa lòng.

Cũng may mà lần này Hư không đi cùng tới đây.

Nếu không e rằng hắn sẽ rất tổn thương sau khi những lời nhận xét của hắn.

Lão huynh, đây chính là pháp bảo chiến thắng của Hồn tộc bọn ta năm đó, tất cả

Nguyên Tiên Giới nghe tiếng cũng đã sợ mất hồn mất vía, có thể tôn trọng một

chút được không

“Khương Thành!”

“Ngươi là Khương Thành!”

Trận chiến tạm thời dừng lại, cuối cùng đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền

ở đối diện cũng đã nhìn rõ.

Cho đến bây giờ, Thành ca đã là một nhân sĩ nổi tiếng ở Nguyên Tiên Giới từ

lâu.

Hắn trông như thế nào những Tiên nhân ở cấp thấp nhất có thể không biết,

nhưng những cấp cao này của Minh Nhai Thiên đã được nhìn thấy hình ảnh từ

sớm rồi.

“Tại sao ngươi lại tới đây?”

“Bọn ta không thù không oán với ngươi, ngươi lại giết chết nhiều người của ta

như vậy, có phải rất quá đáng không?”

Sự lo lắng mà bọn họ để lộ ra có phần không tới mà càng giống như đang lên án

hơn.

Không còn cách nào, lực chiến đấu của Khương Thành khiến cho bọn họ phải

kiềm chế sự kiêu ngạo và hạ thấp tư thái, cho dù hắn đã giết chết nhiều Đạo

Thánh như vậy.

Định Hoằng Đạo Thánh cố gắng kìm nén nỗi uất hiện về việc hai người em trai

bị giết chết, hắn tức giận nói: “Khương Thành, chuyện ở đây không liên quan

đến ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy?”

“Đúng đó! Tại sao ngươi lại muốn đối đầu với bọn ta?”

Đường Miểu Đạo Thánh vô cùng đau thương và căm giận, Phong Nguyên

Thánh Điện bọn họ cũng vừa mới mất đi một gã Đạo Thánh.

Phe cánh phía mình có khoảng chừng năm Đạo Thánh, nhưng bây giờ chỉ còn

lại có hai người.

“Chúng ta đều là kẻ thù của Thiên Cung, vốn nên là bạn.”

“Ngươi làm như vậy chẳng phải rất quá đáng sao?”

“Quá đáng? Không thù không oán?”

Thành ca nghe mà mắc cười.

Hắn kéo hai gã đệ tử của Phi Tinh Đường qua, thân thiết ôm lấy bọn họ vào bên

cạnh mình.

“Quên không nói cho các ngươi biết, Phi Tinh Đường là người của ta.”

“Các ngươi ăn hiếp hãm hại hậu bối của ta mà lại còn nói không có thù oán với

ta sao? Còn có mặt mũi nói ta quá đáng?”

Nghe được những lời này của hắn, các đệ tử của Phi Tinh Đường đều cảm thấy

ấm lòng, rất nhiều không kích động đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút nữa đã

rơi nước mắt ngay tại chỗ.

Cuối cùng cũng có người giúp bọn họ trả lại những phẫn uất và tủi thân trước

đây rồi!

Còn mọi người của Minh Nhai Thiên ở đối diện thì lại có một tâm trạng khác.

“Ngươi nói gì?”

“Phi Tinh Đường là người của ngươi?”

“Điều này làm sao có thể chứ? Ngươi không phải là người của Phi Tiên Môn

sao?”

Trong mắt bọn họ, Phi Tiên Môn chính là một môn phái siêu cường có thể khiến

cho Thiên Cung phải lui bước, là một sự tồn tại mà bọn hắn đều phải nhìn lên.

Mà Phi Tinh Đường…

Đây chẳng qua cũng chỉ là tấm bia đỡ đạn để cho bọn họ tùy ý thao túng mà

thôi.

Hai cái này hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới, làm sao có thể có bất cứ

liên quan nào được chứ?

“Tại sao không thể chứ?”

Vi Hành Đạo Tôn mỉm cười tiến sát về phía Thành ca.

“Ta chính là một trong tứ đại đệ tử của Phi Tiên Môn, năm đó được đích thân

Khương chưởng môn chiêu mộ vào Phi Tiên Môn.”

Hắn lại liếc nhìn đám người Đỗ Thường, Đoạn Hà và Ma Huy.

“Còn đám bọn họ cũng là sư thúc và sư huynh sư đệ trước đây của ta.”

“Ngươi nói xem bọn ta có phải là người một nhà hay không?”

Tất cả mấy chục ngàn Tiên nhân ở đối diện đều trợn tròn mắt.

Đặc biệt là Dương Công Đạo Tôn vừa mới nhảy dữ dội nhất lại càng há hốc

mồm cứng lưỡi, mồ hôi chảy đầm đìa.

Tin tức kia quả thực đã làm cho bọn họ choáng váng.

Thì ra địa vị của Phi Tinh Đường lớn như vậy sao?

“Cái này, cái này cũng quá hoang đường.”

Trước đây Dương Công vẫn luôn khoe khoang về xuất thân của mình trước mặt

Vi Hành, khoe mình có thâm tình với Đường Miểu Đạo Thánh.

Kết quả bây giờ hắn mới phát hiện ra, người đứng sau lưng Phi Tiên Môn chính

là một vòng tròn Đạo Thánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK