Nếu như không phải người này đã nhận chủ, hắn sẽ nghi ngờ đây là cố ý lừa gạt
chính mình, muốn mưu hại mình.
“Nói như vậy, Tiên quốc của ta chẳng phải là luyện vô ích rồi sao?”
“Trước kia cuối cùng đã thăng cấp Tiên quốc lên tới cấp độ huyền diệu.”
Hà Trúc Chí tôn lắc đầu: “Tiên quốc có thể mang đến một phần sức mạnh, mà
Tiên quốc bị hủy diệt cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng tẩm bổ
Đạo Tâm.”
“Chẳng qua, việc sáng lập và thăng cấp Tiên quốc bản thân rất tốn thời gian và
tài nguyên, hầu hết mọi người sẽ không cố ý đi con đường đó.”
“Thì ra là như vậy, vậy cũng tốt!”
Nghe được nỗ lực của mình còn chưa vô ích, trong lòng của Thành Ca đã bĩnh
tĩnh rất nhiều.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ đến một việc khác.
Tiên quốc của mình bị hủy diệt, nhưng Đạo Tâm cũng không gửi gắm trên
Thiên Đạo, mà là gửi gắm trên ngộ đạo Tiên Thụ.
Chuyện này lại tính làm sao đây?
“Đạo Tâm bắt buộc phải gửi gắm trên Thiên Đạo sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
Hà Trúc Chí tôn như đương nhiên nói: “Thiên Đạo là sự tồn tại mạnh nhất trên
thế gian, chỉ có gửi gắm trên Thiên Đạo, cuối cùng mới có thể giác ngộ!”
“Các đồ vật khác, cho dù là bảo bối có tốt đến đâu, cũng đâu thể so sánh với
trên Thiên Đạo được.”
“Tuy rằng gửi gắm trên Thiên Đạo, không cách nào hình thành Tiên quốc,
nhưng có thể đi được xa hơn.”
Thành Ca hỏi lại: “Thiên Đạo là chí cao?”
“Đương nhiên.”
Hà Trúc Chí Tôn nói thêm: “Mang Đạo Tâm gửi gắm trên Thiên Đạo, chính là
đi con đường Thiên Đạo, đàng hoàng, không nghiêng không lệch, chỉ hướng về
chí cao!”
“Mà mang Đạo Tâm gửi gắm trên các đồ vật khác, chẳng khác nào mưu đồ tu
luyện Đạo của mình.”
“Tiểu Đạo bé nhỏ của cá nhân, làm sao có thể so sánh được với Thiên Đạo?”
“Những Tiên quốc đó, tất cả đều chỉ là một con đường mòn gập ghềnh ngắn
ngủi, không thể so sánh với Thiên Đạo chí cao.”
Lời nói của hắn khiến Khương Thành suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, hắn gật đầu: “Được rồi, ngươi trở về đi.”
Mặc dù Hà Trúc Chí Tôn vẫn còn có rất nhiều ý nghĩ về Thiên Đạo, nhưng
Thành Ca hạ mệnh lệnh này, hắn không sinh ra chút ý nghĩ phản kháng nào.
Vội vàng gật đầu đáp ứng.
Cho đến khi hắn rời khỏi mảnh không gian Thiên Đạo thần bí này, Khương
Thành là người duy nhất còn ở lại hiện trường.
Nhìn về Thiên Đạo ở phía trước hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ gì, từ trước
đến nay hắn cứ luôn lỗ mãng, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện do dự.
Thiên Đạo này, bản thân rốt cuộc có muốn khống chế luyện hóa không?
Một khi thật sự khống chế được Thiên Đạo, vậy sẽ hoàn toàn bất khả chiến bại!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mọi người lại hăng hái cướp đoạt Thiên Đạo
như vậy.
Không ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc này.
Bây giờ điều hắn do dự, chỉ là những lời vừa rồi.
Đạo Tâm của hắn cũng không gửi gắm trên Thiên Đạo, thoạt nhìn đã thấy
không chung đường với Thiên Đạo.
Có lẽ không thành công nỗi nhỉ?
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên chậm rãi bay ra khỏi trung Thiên Đạo.
Không phải Tiên Mẫu thì là ai?
Nữ nhân này hiện tại xuất hiện còn khiến người ta chú ý hơn trước kia, mười ba
Thiên Đạo chí bảo vây quanh nàng, giống như những vì sao bảo vệ xung quanh
mặt trời gay gắt.
Mỗi vật đều toả sáng, thần thánh vô cùng.
Thấy được Thành Ca có hơi ngưỡng mộ.
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.”
Giống như một người quen cũ, hắn giơ tay lên chào hỏi.
Kể từ khi hắn biết được bản chất của nữ nhân này là chí bảo thứ mười bốn Bà
Sa Ngọc nhân, gặp được nàng lần nữa lại thấy rất kì quái.
“Cuối cùng ngươi vẫn đến được đây.”
Tiên Mẫu nhân tính hóa hơn trước kia rất nhiều lần, ánh mắt nhìn Khương
Thành lộ ra vẻ kiêng dè sâu sắc.
Thật ra trước khi Khương Thành xông vào cửa, nàng cũng đã biết được.
Cửa thứ nhất xuất hiện Vô Đạo kiếm, chính là nàng sắp xếp.
Mục đích là dùng chí bảo mạnh nhất để giết chết Khương Thành.
Không ngờ, Vô Đạo kiếm lại không phát huy được một chút tác dụng của nó,
lập tức thất bại như vậy.
Thiên Đạo chí bảo mỗi khi thua một lần, đồng nghĩa với việc Thiên Đạo thua
một lần.
Điều này sẽ làm suy yếu Thiên Đạo.
Trong dự đoán của nàng, Vô Đạo kiếm mạnh như vậy mà thua, chí bảo khác
chắc chắn càng không thể thắng được.
Cho nên nàng mới âm thầm triệu hồi chí bảo mười hai vật giữ cửa phía sau,
chẳng muốn lãng phí.
“Ngươi nên cho ta thêm chút cơ hội thể hiện!”
Thành Ca vẫn còn đang than phiền ở đây, hắn và Tiên Mẫu hoàn toàn không
biết rằng, ngoại trừ Vô Đạo kiếm, hầu hết những chí bảo khác đều có thể giết
chết hắn.
Tiên Mẫu thản nhiên nói: “Mạng của ngươi rất lớn, quả nhiên là sự uy hiếp lớn
nhất.”
Trước kia nàng không xuất hiện, là để cho Thành Ca bị người khác giết chết.
Nào biết rằng những vị tiên nhân có cảnh giới cao như vậy, thế mà tất cả đều bị
Khương Thành giết chết một cách khó hiểu.
Đến bước này, nàng chỉ có thể tự mình “ra tay”.
Thành Ca cũng biết, đến bước này chỉ có thể tiếp tục đánh một trận.
Mà đối mặt với Tiên Mẫu, hắn thật sự không chắc lắm.
Hệ thống đối mặt với loại “sinh linh” kỳ quái này, còn có thể có tác dụng hay
không, hoàn toàn không nói được.
Nhưng hắn cũng không thể làm suy yếu thanh thế của mình.
Nhìn mười ba vật vây quanh Tiên Mẫu, hắn cười tít mắt nói: “Nếu ta giết ngươi,
mười ba Thiên Đạo chí bảo này hẳn là thuộc về ta chứ?”
“Nghe nói chỉ cần lấy được một vật, coi như là bất khả chiến bại.”
“Nếu lấy được hết cả mười ba vật, vậy được nhỉ?”
Trong mắt Tiên Mẫu cũng không hề có chút tức giận nào.
Nàng chỉ lắc đầu: “Những Thiên Đạo chí bảo này, ngươi không dùng được.”
Thành Ca vẫn rất ưa chuộng thanh kiếm đó, tuy rằng giết không chết mình,
nhưng giết người khác hẳn là không để ý cảnh giới đúng không, hạ một kiếm
chuẩn một kiếm mà?
Hắn hơi ngạc nhiên khi biết rằng mình không sử dụng được nó.
“Tại sao?”
Tiên Mẫu đáp: “Thiên Đạo chí bảo, chứa đựng lực Thiên Đạo, chỉ có người
được Thiên Đạo công nhận mới có thể khống chế được. Khi rơi vào tay người
khác, chỉ là một vật bình thường.”
Thành Ca kinh ngạc: “Có điều kiện như vậy sao?”
Tiên Mẫu gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Đạo chí bảo và binh khí Pháp bảo khác, có
yêu cầu vô cùng cao đối với người sử dụng.”
“Vậy sao?”
Thành Ca nhún vai: “Vậy xem ra ta chỉ có thể đánh bại ngươi, sau đó nắm
Thiên Đạo này trong tay.”
Dù sao Tiên Mẫu xem hắn là kẻ địch, cũng không có gì phải đạo đức giả.
Nhưng mà điều làm cho hắn không ngờ chính là, nghe được hắn tuyên chiến,
Tiên Mẫu không những không ra tay, ngược lại thân thể hơi nghiêng sang một
bên, nhường ra một con đường.
“Ta rất vui để ngươi khống chế Thiên Đạo.”
“Hả?”
Thành Ca vừa mới rút kiếm ra có hơi không hiểu rõ tình huống.
“Ngươi nói gì?”
“Ngươi thế mà vui vẻ để cho ta khống chế Thiên Đạo? Chắc chắn không nói
dối?”
Cơ hội bày ra trước mặt mình quá dễ dàng, đâm ra dễ như trở bàn tay, không
khỏi quá giả dối.
“Đương nhiên không có.”
Tiên Mẫu hiếm thấy mà cười cười, trong nụ cười đó mang theo một tia như trút
được gánh nặng.
“Tại sao?”
Thành Ca nhíu mày, cảm giác mọi chuyện không đơn giản.
Nữ nhân này rõ ràng bài xích mình như vậy.
Lại nghĩ đến đánh giá của Tiên Mẫu đối với đám người Diệt Dương Thiên Tôn,
hình tượng tất cả đều xảo quyệt và đầy mưu mô, hắn không thể không nghi ngờ
rằng trong này ẩn chứa âm mưu thiên đại.
“Ngươi muốn mưu hại Ca sao?”
Tiên Mẫu lại lắc đầu.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Ta không hiểu.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, ngươi chính là người thích hợp nhất.”
Thành Ca bĩu môi: “Ngươi không phải luôn nói ta là người nguy hiểm nhất sao,
còn muốn lừa gạt ta sao?”
Tiên Mẫu thản nhiên nói: “Ngươi thật sự là người nguy hiểm nhất.”
“Nhưng nếu như ngươi được Thiên Đạo công nhận, trở thành người không chế
Thiên Đạo, như vậy người nguy hiểm nhất ngược lại biến thành người đáng tin
cậy nhất.”