Thành ca.
Trong lòng của bọn họ, địa vị của một Thánh Chủ bình thường như Khương
Thành đã vượt qua những Chính Thần bình thường rồi.
Nhưng thật đáng tiếc, những người khác xung quanh thì lại không giác ngộ
được như vậy.
Trong đám người này có hai Thiên Thần, vốn không hề sợ bọn họ.
“Sở Đình đại thần quan, lời này của ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Người này rõ ràng là tu tiên, như nước với lửa không hề hợp với mấy người tu
thần chúng ta, càng huống hồ gì các ngươi tu luyện cũng chẳng phải cùng tầng
lớp nữa.
“Sao lại có thể trở thành bạn của các ngươi chứ?”
Đám người này thậm chí tự cho mình là thông minh, bắt đầu động não.
“Ta biết rồi, bọn họ nhất định là đã có được bảo vật to lớn ở bên trong vực sâu
ấy, chỉ sợ bị người khác ngắm trùng nên mới cố ý để ở trên người mà chúng ta
không xem ra gì.”
“Đúng, bảo vật chính là ở trên người Thánh Chủ này.”
“Ba vị thần quan, bọn ta đã chờ ở đây nhiều ngày như thế rồi, cho dù không
chia cho bọn ta một phần thì tốt xấu gì cũng lấy ra cho bọn ta mở mang tầm mắt
đi chứ?”
“Phải đó, lẽ nào để bọn ta phí công vô ích một lần sao?”
“Ta đồng ý rồi những những người khác cũng không đồng ý đâu.”
“Đúng, bọn ta không đồng ý.”
Sở Đình và Phạm Tình trực tiếp bị bọn họ chọc cười.
“Các ngươi điên rồi sao…”
Khương Thành trực tiếp đưa tay lên ngắt ngang lời ba người.
“Được rồi, chuyện này không đến lượt các ngươi chọc tay vào.”
Sau đó, hắn lại lần nữa lộ ra nụ cười, đưa lên hai ngón tay với hai Thiên Thần lạ
mặt kia.
“Ta từ bên kia trở về đây vất vả gian nan, vừa hay cần một thứ gì đó bù đắp.”
“Bây giờ cho các ngươi hai con đường.”
“Hoặc là chủ động giao hết bảo vật và trang bị ra đây, hoặc là bị ta giết, sau đó
để ta tự lấy.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường liền yên tĩnh trở lại.
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, rồi sau đó bật cười.
“Ha ha ha ha, ngươi nói gì vậy?”
“Lại dám uy hiếp bọn ta à?”
“Tiểu tử, ta thấy ngươi đúng là muốn chết rồi, cũng không nhìn thử tình cảnh
của mình.”
“Ba vị đại thần quan, chuyện này không thể trách bọn ta rồi, là do hắn tự tìm
đến đấy.”
Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình thầm đứng ra xa, trong ánh mắt hiện lên sự
đồng tình.
Sau đó, hiện trường đã bị ánh sáng của Thái Ngư kiếm lấp đầy.
Khi nguyên thuật tức bách trọng hóa thành phượng hoàng lửa phóng ra giữa
đám người, tất cả mọi người đều ngơ cả ra.
Mấy trăm Giới Thần và Đạo Thần cách Khương Thành gần nhất còn chưa kịp
mở ra thánh giới thì đã bị phượng hoàng lửa rợp trời thôn tính lấy.
Do Thái thượng hóa đạo tạm thười cách tuyệt căn nguyên hơn hàng trăm triệu
dặm, bọn họ căn bản không kịp tổ chức phòng ngự sao cho có hiệu quả.
Đạo tâm của mấy trăm người này gần như sụp đổ cùng một lúc, tiên thể bị tan
thành mây khói.
Mà đây lại chưa phải là thời khắc nguyên thuật tứ bách trọng thật sự bộc phát.
Đối với Khương Thành hiện nay mà nói, Giới Thần bình thường đã là pháo hôi
có thể tiện tay là tiêu diệt chớp nhoáng được rồi.
Khi bóng dáng phượng hoàng lửa kia biến mất, một tia lửa nhỏ phóng ra, Thiên
Thần ở đối diện cuối cùng cũng mở ra được thánh giới.
Thoáng chốc, tia lửa đó đã chạm phải thánh giới.
Ngọn lửa nhanh chóng phun ra, Khương Thành không hề ngưng lại mà giải
phóng linh ý, xông thẳng vào biển ý thức của đối phương.
Còn về đạo của đối phương thì hoàn toàn chẳng cho bọn họ có cơ hội để chỉnh
đốn lại.
Đồng thời, khí đạo đỉnh phong của Thái Ngư kiếm cũng theo đó chèn áp đến.
Hiện trường vang lên những tiếng thét tiếng kêu liên miên không dứt, mang
theo đó là sự hoài nghi nhân sinh nồng đậm.
“Nguyên thuật tứ bách trọng.”
“Đế khí đỉnh phong.”
“Nguyên thuật sao lại bị ngăn cách rồi?”
“Không…”
“Đây là quái vật gì vậy?”
Thiên Thần còn lại kia cũng không phản ứng chậm, liền thúc động nguyên thuật
đến công kích Khương Thành.
Còn mục tiêu của Khương Thành lại vô cùng rõ ràng, tập trung toàn bộ công
kích xử lí một người.
Công kích nguyên thuật của Thiên Thần còn lại, hắn lựa chọn dùng thánh giới
quy tắc để phá hoại, làm suy yếu đi thế công kích của đối phương.
Còn về những Giới Thần và Đạo Thần xung quanh khác kia, bây giờ vẫn còn
đang tìm cách để phá tan sự phong tỏa của Thái thượng hóa đạo đây này.
Thiên Thần ban đầu kia từ khi bắt đầu đã rơi vào tình cảnh cực kì nguy hiểm.
Thánh giới của hắn rất nhanh đã bị nguyên thuật tứ bách trọng thiêu cho thủng
lỗ chỗ.
Chuyện này cũng là một chuyện rất bình thường.
Suy cho cùng thì khi Tông Quần với hắn khi giao thủ cũng bị đánh cho thoi
thóp đó thôi.
Mà Tông QUần lại là đại thần quan xếp top 3 dưới trướng của Hồn Đế, nói về
thực lực thì phải hơn cả hai Thiên Thần trước mặt.
Khi nguyên thuật tứ bách trọng phát nổ lần thứ ba, biển ý thức của hắn cũng
đồng thời thất thủ.
Linh ý của Khương Thành vừa xông lên đã trực tiếp giết cho ý thức hắn chết
sạch sành sanh.
Sau đó thì ngay lập tức giết đến Thiên Thần thứ hai.
Lúc này, những Giới Thần và Giới Thần đỉnh phong khác xung quanh cuối cùng
cũng đã phá tan sự phong tỏa của Thái thượng hóa đạo.
Chỉ là, nguyên thuật của bọn họ căn bản đột phá không được thánh giới quy tắc.
Còn chưa đợi đến khi bọn họ trực tiếp va chạm với thánh giới thì Khương
Thành đã triển khai linh ý bao trùm lấy, quấy nhiễu thế công kích của bọn họ.
Phượng hoàng lửa lại lần nữa xuất hiện, lại có mấy trăm người bị ảnh hưởng
đến, rồi “bất cẩn” bị giết.
Mà ngọn lửa cũng kích trúng đến Thiên Thần thứ hai.
Cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây bay.
Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình ở xa nhìn thấy cảnh tượng này lại vốn không
lộ rõ vẻ mặt gì.
Suy cho cùng thì ở Huyền giới đến một đao hủy diệt thiên địa của Khương
Thành cũng đã dùng qua rồi.
Bây giờ chỉ là thao tác cơ bản mà thôi.
“Khương đạo hữu hay là thu kiếm lại đi.”
“Phải đó, có lẽ một đao đó đã trả giá không nhỏ nhỉ, chỉ là bên ngoài tỏ ra
không sao thôi.”
“Có lẽ là vậy.”
“Nhưng mà chiến lực bây giờ hắn triển lộ ra đã đủ kinh người rồi.”
“Nguyên thuật tứ bách trọng, thật sự không biết sao hắn có thể dùng ra được…”
Khi bọn họ nói chuyện thì Thiên Thần thứ hai đã nối gót Thiên Thần thứ nhất.
Trước khi chết, người này đã biết hối hận rồi.
Đây là đá phải tấm sắt nào chứ, đúng là tự xông vào quỷ môn quan mà.
Hắn vừa cố gắng vung đao cố gắng phản kháng lại, vừa hét lên cầu cứu.
“Dừng tay…!”
“Bây giờ ta sẽ cút ngay đây…”
Lời còn chưa kịp dứt thì đã bị bóng dáng của phượng hoàng lửa kia nhấn chìm
hoàn toàn.
Lại thêm một Thiên Thần nữa chết đi, những người khác xung quanh cuối cùng
cũng bị đánh cho sợ rồi.
Thiên Thần còn không đánh lại, mấy Giới Thần và Đạo Thần như bọn họ sao có
thể chiến đấu lại được với Khương Thành chứ?
Bây giờ bọn họ chẳng còn nghĩ gì đến bảo vật nữa rồi, chỉ muốn tìm đường
sống mà thôi.
“Chạy!”
“Mau chạy thoát thôi…”
“Tha mạng đi!”
Khương Thành lại lần nữa phát động Thái thượng hoá đạo, tạm thời ngăn cách
căn nguyên xung quanh phạm vi mấy trăm triệu dặm.
Linh ý xung kích bao trùm lên cả ngàn người ở bên ngoài cùng nhất.
Khiến tốc độ của bọn họ trực tiếp giảm đi mấy chục lần.
Sau đó lại một làn sóng nguyên thuật tứ bách trọng nữa.
Trên bầu trời như có cơn mưa sủi cảo, những xác chết rơi lộp bộp xuống dưới.
Cảnh tượng này khiến những Giới Thần muốn chạy ở phía sau lo lắng kinh
khủng, suýt chút bị dọa cho tè ra quần.
“Ai chạy nấy chết.”
Lời của Khương Thành vang vọng trên hư không.
Hơn trăm ngàn người còn lại không còn dám co giò bỏ chạy nữa, chỉ có thể
ngoan ngoãn dừng lại.
Giữa bọn họ thật ra còn có hơn ngàn Giới Thần.
Còn Khương Thành thì đã dùng bảy lần nguyên thuật rồi, sau khi dùng công
kích cứng một lần nữa thì trạng vốn đã không tốt.
Chỉ là, bây giờ những người khác đã bị giết sợ rồi, làm gì có ai dám ra tay với
hắn nữa?