lóe lên một ánh sáng xuyên thủng trời mây.
Pháp tắc đầu tiên cuối cùng đã liên kết được với suối nguồn.
Dùng suối nguồn làm môi giới, nước sông cuồn cuộn dâng tràn ào ào, chảy ra
phía xung quanh.
Khương Thành đã chẳng còn nhìn rõ được bóng dáng của Thánh Hoàng nữa.
Nhưng hắn biết, Thánh Hoàng không hề gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Bởi vì giờ đây căn bản đã không cần phải giống như ở Khư giới kia, lo lắng
pháp tắc quá mạnh sẽ trực tiếp phá hủy vị diện.
Nguyên Tiên giới còn lớn mạnh hơn Khư giới gấp vô số lần, nền móng cũng vô
cùng thâm sâu.
Thánh Hoàng không cần phải nghĩ cách để chặn đứt, mà chỉ cần dẫn dắt sức
mạnh của nó, lan tràn ra khắp khu vực ở xung quanh là được.
Sự dẫn dắt của nàng sẽ quyết định thế cục tiếp theo của vùng trời đất này.
Chỗ nào sẽ là diệu cảnh thượng du, chỗ nào sẽ là động thiên phúc địa trung du,
chỗ nào sẽ là các nhánh phân tán, tất cả đều nằm ở trong một ý nghĩ của nàng.
Khương Thành tận mắt nhìn thấy cỏ xanh của vùng đồng bằng rộng lớn ở xung
quanh điên cuồng leo lên trên không.
Rất nhanh đã đột phá một trượng, mười trượng, nhìn có vẻ rất giống như bèo
rong khổng lổ đang múa may uốn lượn.
Một vài hoa dại ở giữa đám hoa cỏ cũng biến đổi thành tiên dược với tốc độ mà
mắt thường có thể nhìn thấy được.
Một số hòn đá ở dưới mặt đất cũng dần dà tỏa ra một ánh hào quang lấp lánh.
Những dãy núi ở đằng xa vang lên những tiếng động ầm ầm.
Đó không phải là do có người ra tay, mà là đất đai xung quanh đang tự mình
thay đổi diện mạo, để thích nghi với pháp tắc thiên địa mới.
Khương Thành lơ lửng ở giữa không trung, đưa mắt nhìn về băng tinh sáu cánh
ở phía trước, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
“Đù mé, hóa ra băng tinh này vẫn có thể tiếp tục trương to ra á?”
Suối nguồn về bản chất tất nhiên không phải là băng tinh, chỉ là hình dáng
tương tự thế mà thôi.
Băng tinh lớn của vị trí chủ lúc trước, sáu phiến hoa liên kết với sáu cái vị trí
phụ của băng tinh nhỏ.
Mà giờ đây, sái cái vị trí phụ kia lại cũng lan tràn ra, mỗi cái tự dẫn xuất ra thêm
sáu băng tinh còn nhỏ hơn nữa.
Mà ba mươi sáu cái băng tinh nhỏ hơn này vẫn đang tiếp tục lan tràn ra phía
đằng xa…
Thành ca ngơ ngác nhìn “suối nguồn” khổng lồ đang thay đổi diện mạo ở trước
mắt, cuối cùng chỉ có thể âm thầm móc xỉa.
“Cái suối nguồn này bật chế độ sinh sản vô hạn hay gì?”
Nước sông cuồn cuộn không biết chảy đi bao xa.
Mà trên thực tế, nó tất nhiên không phải là nước thực sự.
Sau khi nhanh chóng bao phủ hết khoảng địa giới của bốn châu ở xung quanh,
cuối cùng nó cũng chịu dừng lại.
“Dòng sông” chậm rãi hóa thành từng ngôi sao một, lặng lẽ thẩm thấu vào bên
trong hư không và thiên địa ở gần đó.
Nó không giống với Khư giới, pháp tắc thứ nhất ở Nguyên Tiên giới không còn
cần phải dùng hình thái của dòng suối để lộ ra bên ngoài nữa, mà thay vào đó là
dùng cách âm thầm, hình thành nên một hệ thống khổng lồ một phương thiên
địa này.
Và ở đoạn đầu của hệ thống, pháp tắc thứ nhất đã nảy sinh xung đột với pháp
tắc thứ ba gốc.
Thời không của khu vực đó bị xé rách vặn vẹo, căn nguyên loạn lưu và hỗn độn
loạn lưu chồng chéo, tạo nên từng khu vực cấm nguy hiểm.
Thiên địa một phương xảy ra biến hóa khổng lồ, tất nhiên sẽ kinh động đến tất
cả sinh linh đang sinh sống ở bốn châu này.
Trong nhất thời, không biết có bao nhiêu người bay ra ngoài, kinh ngạc cảm
nhận tình huống ở xung quanh.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Chuyện gì thế này?”
“Tuy vẫn là khí tiên nguyên, vẫn là Thiên Đạo và căn nguyên như cũ, nhưng sao
cứ cảm thấy có chỗ nào đó đã thay đổi nhỉ.”
“Pháp tắc thiên địa thay đổi rồi!”
“Lẽ nào chỗ của chúng ta cũng trở thành khu vực tiên hà rồi á?”
“Không phải đó chứ, chỗ này của chúng ta cách pháp tắc chi nhãn gần nhất kia
rất xa đó.”
Bên phía Nguyên Tiên giới, bọn họ gọi suối nguồn là pháp tắc chi nhãn.
Và khu vực được pháp tắc thứ nhất và thứ hai bao trùm thì được gọi là khu vực
tiên hà.
“Lẽ nào, lại xuất hiện một pháp tắc chi nhãn mới ư?”
“Cái gì? pháp tắc chi nhãn mới?”
Người nói ra cái câu này đã xông ra ngoài giống như một phản xạ có điều kiện
vậy.
Và những người khác ở bên cạnh hắn cũng không chịu bị bỏ lại, nháo nhào giở
ra những gì được học trong đời, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía có suối
nguồn.
Bởi vì đối với bọn họ, đây là một cơ hội đủ để thay đổi vận mệnh của bản thân.
Khi năm cái suối nguồn trước kia tiến vào cư trú ở Nguyên Tiên giới, chúng
không hề nhận được quá nhiều xem trọng.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn phải hứng chịu cái nhìn thù địch và sự bài xích của
những tiên nhân ở xung quanh nữa kìa.
Nếu không phải trong phạm vi suối nguồn do bản thân thống trị gần như không
gì là không thể thì sợ là còn bị công đánh luôn đấy.
Nhưng lúc đó, chúa tể của năm suối nguồn thực ra đều từng mời gọi một vài
tông môn quần tộc lớn mạnh và các cao thủ cấp bậc Thánh Tôn ở xung quanh
để bọn họ ngồi vào vị trí phụ.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, sau khi suối nguồn trở nên lớn mạnh, một mình
chúa tể cũng không dễ khống chế.
Chỉ có lấp đầy vị trí vị trí phụ thì mới có thể càng thêm ổn định vững vàng.
Một mặt khác, trong phạm vi suối nguồn bao phủ, tiên nhân càng nhiều, thực
lực cũng càng mạnh, chúa tể cũng sẽ được nhận thêm càng nhiều gia trì của
Thiên Đạo.
Và uy năng pháp tắc của suối nguồn này cũng càng mạnh thêm.
Dưới loại tình huống như thế, việc chúa tể lôi kéo một vài chưởng môn, tộc
trưởng và gia chủ ở xung quanh trở nên rất cần thiết.
Để bọn họ ngồi lên vị trí vị trí phụ, tông môn và quần tộc ở sau bọn họ cũng sẽ
tiếp tục ở lại nơi đây.
Do là vị trí phụ đột nhiên tăng thêm một lượng lớn nên chỗ trống vô cùng nhiều,
một vài chúa tể lúc đó thậm chí còn từng phải cử thuộc hạ ra ngoài chủ động đi
rao chào hàng nữa kìa.
Dưới chúa tể, các cấp của vị trí phụ lần lượt được gọi là Hư Đế, Hư Vương, Hư
Tướng…
Lúc đó, muốn ngồi lên vị trí Hư Đế của vị trí phụ cấp một thì vẫn còn khó khăn,
nhưng nếu muốn làm một Hư Vương của vị trí phụ cấp hai thì lại rất dễ dàng.
Chỉ tiếc là, phần lớn các tu sĩ bản địa của Nguyên Tiên giới đều không hứng thú
với chuyện này một chút nào.
Theo bọn họ thấy, bản thân mắc mớ gì phải hạ mình dưới trướng người khác,
làm chư hầu cho người ta chứ?
Càng huống hồ loại pháp tắc xâm nhập từ bên ngoài tới này, chắc chắn rất
nhanh sẽ bị pháp tắc bản địa ở Nguyên Tiên giới tiêu diệt thôi, đi theo chúa tể
suối nguồn lăn lộn hoàn toàn chẳng có tiền đồ tí nào.
Cuối cùng, sở dĩ vị trí vị trí phụ lại bị gọi là Hư Đế, Hư Vương, Hư Tướng,
cũng là bởi vì một khi rời khỏi ghế ngồi, sẽ chẳng còn bất cứ hiệu quả nào nữa.
Thế chẳng phải có nghĩa là bản thân họ sẽ phải bị giam mãi ở trên băng tinh sáu
cánh, không thể dịch chuyển sao?
Thế thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Vậy là, có rất nhiều lúc đối mặt với lời mời đều không hề do dự mà từ chối.
Do là bọn họ từ chối, nên vị trí vị trí phụ lúc đó rất rẻ mạt, một vài Thánh Chủ
đỉnh phong cũng có thể ngồi lên vị trí của Hư Vương.
Nhưng theo thời gian dần trôi, mấy tên chưởng môn và tộc trưởng đã từ chối lời
mời gọi kia, tên nào tên nấy đều tiếc xanh cả ruột.
Ai mà ngờ được, pháp tắc bản địa của Nguyên Tiên giới lại không thể tiêu diệt
được hai pháp tắc ngoại lai kia.
Ai mà ngờ được, năm pháp tắc chi nhãn lại có thể nhận được sự gia trì của lực
Thiên Đạo.
Ai mà ngờ được, mấy cái tên “đứa con của may mắn” ngồi lên vị trí vị trí phụ
kia, tu vi tiến cảnh một ngày nghìn dặm, nhanh chóng trở thành bạo chúa mới.
Những tông phái và quần tộc của bọn họ cũng nhờ đó mà được thơm lây, chiếm
cứ những linh sơn diệu cảnh, động thiên phúc địa cách gần với pháp tắc chi
nhãn.
Các Hư Đế, Hư Vương thậm chí còn có thể ảnh hưởng và chi phối một bộ phận
Thiên Đạo ở trong suối nguồn, những người khác đều phải nhìn sắc mặt của bọn
họ để làm việc.
Mấy tên chưởng môn, gia chủ và Thánh Tôn từng từ chối lời mời thì sau đó đều
phải tranh giành sứt đầu mẻ trán, phí hết sức lực, nhưng cũng không có mấy tên
lấy được về cái vị trí “vốn nên có” này.
Chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn tông phái và quần tộc của bản thân từng ngày một
suy tàn, nhìn những tên mới nổi lên nhanh chóng.
Cục diện của năm pháp tắc chi nhãn khác hiện giờ trên căn bản đã được cố định.
Có thể nghĩ cũng biết, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện thêm pháp tắc chi nhãn thứ
sáu này sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với tất cả những tiên nhân ở xung quanh.
Đó tuyệt đối là một cơ hội không thể bỏ lỡ, bây giờ bọn họ chỉ hận bản thân
không mọc ra thêm hai cái chân nữa.