“Tốt tốt tốt!”
Ngộ Sơn cười híp mắt vuốt hàm râu bạc phơ, cả người mang cốt cách của
bbaajc cao nhân.
Còn không quên khuyến khích tiểu đồ đệ: “Trường Phong, dựa vào thực lực của
một Đạo Thánh nhỏ bé như ngươi vốn không đủ tư cách để bái nhập môn hạ
ta.”
“Niệm tình ngươi có lòng trung thành mới phá vỡ được tư cách ấy mà nhập
môn, ngươi phải cố gắng nổ lực, không được ý vảo thân phận mà huênh hoang
lơ là.”
“Bốn sư huynh sư tỷ của ngươi sắp tấn nhập vào Thánh Chủ rồi, ngươi cũng
nên cố gắng, không được làm xấu hổ truyền thống ưu tú của Thê Vũ quán
chúng ta.”
Làm xấu hổ ông nội ngươi!
Tương lai ông đây sẽ khiến ngươi phải dập đầu vạn cái ra tiếng trước mặt ta, lấy
máu để rửa nỗi nhục ngày hôm nay.
Trong lòng Đoan Phong khổ sở vô cùng.
Không những trở thành đồ đệ của Ngộ Sơn mà còn trở thành đồ tôn của
Khương Thành trên danh nghĩa nữa.
Nghĩ đến mục đích vốn có là kích sát Khương Thành, chuyện này nên gọi là sao
đây?
Vào lúc hắn đang tính toán tương lai tìm cơ hội thế nào để chuồn về Kim Hàn
tông, lời truyền âm của nhị trưởng lão Đoan Dạ đã vang đến.
“Chưởng môn phải nhẫn nại, thật ra đây cũng không phải là chuyện xấu.”
Đoan Phong đang tức xì khói, nghe thấy vậy lập tức truyền âm phẫn nộ.
“Đây còn là chuyện tốt ư? Hay là đổi thành ngươi làm đồ đệ của tên tạp nham
này nhỉ?”
“Chưởng môn xin chớ tức giận, nghe ta nói.”
Đoan Dạ nói với vẻ nghiêm túc: “Giờ như vậy, Kim Hàn tông chúng ta thật ra
đã đến bên bờ vách núi rồi, ngã xuống chỉ còn là chuyện trong một ý niệm.”
Là chủ của một phái, Đoan Phong ngay lập tức từ sự tức giận trở nên tỉnh táo
lại.
“Ý của ngươi là, nơi Khương Thành muốn đối phó sau đó chính là Kim Hàn
tông của chúng ta?”
Đoan Dạ không hề che giấu gì mà gật đầu.
“Đúng thể, liên minh Bách Tộc trong số ba tông môn một liên minh kia đã bị
tiêu diệt, nếu đổi lại ngươi là Khương Thành, tiếp theo ngươi sẽ tiến công ai?”
Đoan Phong khẽ nghĩ thì thấy đúng là vậy.
Nếu đổi lại là trước đây thì hắn chắc chắn không bận tâm.
Mười hai Thánh Chủ của bọn ta còn tọa trấn ở sân nhà tông môn, ai sợ ai chứ?
Nhưng bây giờ nghĩ đến hành động oanh liệt một chọi mười sáu khi của
Khương Thành, hắn cảm thấy Kim Hàn tông ngoại trừ chạy trốn luôn đêm ra thì
không còn con đường sống nào nữa cả.
Có thể sẽ không chống lại được người này.
Đoan Dạ cũng nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: “Vậy nên chưởng môn ngươi bái
Ngộ Sơn làm sư, không những không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là một
diệu chiêu.”
“Ngộ Sơn là đồ đệ của Khương Thành, nhân vật thứ hai của Phi Tiên môn, lời
nói vô cùng có trọng lượng.”
“Chỉ cần tương lai ngươi nói mấy lời tốt đẹp bên tai Ngộ Sơn thì hoàn toàn có
thể xóa bỏ đi địch ý của Khương Thành đối với Kim Hàn tông.
Thần sắc của Đoan Phong khẽ nguôi.
Nghĩ kĩ lại, quả thực là chuyện như thế.
Có bản thân mình là một cây dinh đóng ở hạch tâm Phi Tiên môn, đối với Kim
Hàn tông chỉ có lợi chứ không có hại.
Nhưng sự giận dữ của hắn vẫn chưa hết.
“Dựa vào đâu mà ta ở đây chịu uất ức? Các ngươi thì sao? Ngồi không hưởng
lợi à?”
Trong lòng Đoan Dạ nói ai bảo ngươi là người được gọi tên chứ?
Nhưng vì để vỗ về Đoan Phong, để hắn ngoan ngoãn ở lại đây, hắn chỉ có thể
tìm lí do/
“Ngươi quên thần thông “Vạn tượng luân chuyển” của Khương Thành rồi sao?”
Hắn nói như vậy, suy nghĩ của Đoan Phong thật sự đã trở nên linh hoạt hơn.
Một thần thông nghịch thiên có thể chuyển hóa thánh lực thành đạo, khiến Đạo
Thần có thể giết chết mười mấy Thánh Chủ trong thoáng chốc, đương nhiên hắn
vô cùng có hứng thú rồi.
Chỉ cần học được rồi thì dựa trên căn cơ của một Thánh Chủ như hắn, chuyện
giết một Thánh Tôn cũng chỉ là lời nói thôi.
Đến lúc đó, gì mà Khương Thành rồi Ngộ Sơn, toàn bộ đều trở tay là sẽ bị diệt.
Còn về cái gọi là tác dụng phụ kia, ai mà bận tâm chứ?
Muốn để Khương Thành dạy cho mình, vốn là chuyện không thể nào.
Trở thành đồ tôn của hắn thì thật sự có cơ hội rồi.
“Vậy các ngươi phải trông nom tốt cho Kim Hàn tông đấy, ngày sau ta thần
thông đại thành sẽ còn trở về.”
“Chưởng môn yên tâm, có bọn ta ở đây thì Kim Hàn tông sẽ không loạn được
đâu.”
Khi mấy người bọn họ đang bày mưu, những tiên nhân bên ngoài kia cũng đã
có quyết định của riêng mình.
Hơn ba triệu tiên nhân phản môn rồi quay lại, cuối cùng đã có hai triệu người
không thể nào chịu được đãi ngộ của “phân đường thứ hai” mà lựa chọn rời đi.
Còn có một triệu người thì vẫn chọn gia nhập.
Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, cho dù chỉ mang tiếng ở Phi Tiên môn thôi,
nhưng ngày sau có thể tung hoành ở Thương Lan đại lục được rồi.
Dù cho có gặp phải môn đồ của ba tông môn đỉnh cao kia cũng có thể ưỡn ngực
nói một câu - Ta là người của phân đường thứ hai của Phi Tiên môn!
Đối phương dẫu có là đệ tử chân truyền cũng không dám chọc đến mình.
Chỉ hiệu quả này thôi cũng đã đáng rồi.
Đối với hành động nhận đồ đệ của Ngộ Sơn, Khương Thành cũng không nói lên
bất cứ cách nhìn nào, dù sao thì trước nay hắn vẫn chẳng thừa nhận Ngộ Sơn là
đồ đệ của mình.
Thích gì thì làm nấy đi.
Trở về động phủ của mình, hắn rất nhanh chóng lại bắt đầu công việc uống
thuốc tu luyện khô khan hằng ngày.
Mà trong khoảng thời gian này, hai tông môn khác ở Thương Lan đại lục là
Bạch Tiên tông và Tư Tà tông thật sự đều run cầm cập, giống như ngày tận thế
sắp đến vậy.
Chiến tích một mình Khương Thành giết chết hết mười sáu Thánh Chủ đã lan
truyền ra ngoài.
Đám cấp cao của hai phái hoảng hốt tột độ.
Theo như cách nghĩ của bọn họ, tiếp theo Khương Thành chắc chắn sẽ chinh
đông tây phạt, tiêu diệt toàn bộ ba tông môn còn lại, sau đó thống nhất cả
Thương Lan đại lục.
Tử Tà Thánh Chủ của Tử Tà tông sốt ruột đến mức tóc bạc thêm mấy cọng:
“Làm sao bây giờ? Ai có cách nào diệt trừ kẻ này không?”
Chư vị trưởng lão ở trong điện cũng chau mày không thôi.
“Kế hiện giờ chỉ có liên hợp với Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông, ba tông hợp
lực.”
“Nghe nói thần thông đặc biệt “Vạn tượng luân chuyển” mà Khương Thành tu
luyện có thể gia tăng cấp bậc đạo hải lên mấy lần, e rằng bốn mươi Thánh Chủ
của ba tông chúng ta hợp lại vây công cũng vẫn sẽ bị tiêu diệt.”
“Đáng chết, người này rõ ràng là một Đạo Thần, sao lại nghịch thiên được đến
vậy?”
“Người này năm xưa mang trên mình khí vận ngút trời, khiến Nguyên Tiên giới
trở trời, không ngờ giờ đây vẫn như vậy không thay đổi.”
“Nhiệm vụ cấp bách là làm sao tránh khỏi việc bị hắn tiêu diệt.”
“Hay là, chúng ta tìm Hám Thiên cung ra mặt đi.”
“Đúng, để Hám Thiên cung trấn áp yêu nghiệt này!”
Cuối cùng, Tử Tà Thánh Chủ mang theo ba trưởng lão nhất tề đi đến phân bộ
của Hám Thiên cung, gặp Diệu Tiên Thánh Chủ.
“Phi Tiên môn gây họa tứ phương, phá vỡ sự cân bằng nghiêm trọng của
Thương Lan đại lục.”
“Vẫn mong Hám Thiên cung giáng thần uy, diệt trừ Khương Thành, trả lại cho
chúng ta một càn khôn tươi sáng.”
Lời của bọn họ làm Diệu Tiên Thánh Chủ nghe thấy phát cười.
Năm đó khi ba tông môn một liên minh kia quật khởi, chiến trận dấy lên cũng
đâu có ít gì đâu, sao lúc đó không nghe các ngươi chạy đến oán trách sự cân
bằng bị phá vỡ chứ?
Lúc đó sao không cầu bọn ta giáng thần uy?
“Hám Thiên cung bọn ta không có ý nhúng tay vào ân oán day dưa của các
ngươi, đây cũng là chuyện mà năm xưa các ngươi mong muốn nhất.”
“Giờ đây Khương Thành hùng mạnh, bọn ta cũng không có lí do can dự vào.”
“Trở về đi!”
Hắn khua tay tiện đuổi khách.
Đám người Tử Tà há có thể trở về công cốc đến thế.
“Khoảng thời gian trước, Khương Thành còn to gan giả mạo Hám Thiên Cổ
Thánh, hắn như vậy là bất kính nghiêm trọng với Cổ Thánh, cũng là sự khiêu
khích đối với Hám Thiên cung.”
“Loại người như vậy sao có thể tha thứ?”
Bọn họ không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, nhắc đến lại khiến Diệu Tiên
càng buồn bực.
Do vướng mắc với Thiên Cung khi xưa mà ấn tượng của hắn với Khương
Thành không hề tốt.
Vấn đề là chuyện này không phải là chuyện hắn có thể làm chủ được.
Bản thân Hám Thiên Cổ Thánh đã không bận tâm, thậm chí còn làm phó
chưởng môn của Phi Tiên môn rồi, một Thánh Chủ nhỏ nhoi như hắn còn có thể
làm sao nữa?
“Chuyện của Cổ Thánh không đến lượt các ngươi chõ mõm vào, còn không
mau cút đi?”