Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ vừa mới chứng kiến Thành ca sử dụng mười bốn Kiếm Tâm.

Hơn nữa tất cả đều là cấp độ kiếm chủ.

Điều này sớm đã vượt qua giới hạn nhận thức của bọn họ.

Mà bây giờ lại còn xuất hiện Sinh Diệt Kiếm Tâm cực mạnh trong truyền

thuyết!

“Sao có thể như vậy được…”

“Lúc chúng ta không có mặt, rốt cuộc bên tiên giới đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao trong đám kiếm tu lại xuất hiện một kẻ đáng sợ đến như vậy?”

Thương La Ma Đế lẩm bẩm tự nói, cuối cùng cũng không thể duy trì nổi vẻ mặt

thờ ơ như trước đó.

Về phần những Chuẩn Đế khác, lúc này cũng đều ngớ người.

Bọn họ đều hiểu được mỗi một Kiếm Tâm kia.

Bọn họ cũng rất quen thuộc với tiên lực cuộn trào kia.

Nhưng tất cả đều là tổ hợp trên cùng một người, điều đó thực sự vượt xa khả

năng hiểu biết của bọn họ.

Căn bản Kim Ngạo không biết mình sắp sửa phải đối mặt với thứ gì.

Hắn còn tưởng sương mù màu xám kia là thế suy sức yếu.

Có mạnh thì cũng không mạnh bằng hai thế tiến công sáng tối đối lập như lúc

nãy.

Sau đó, hắn lập tức nhận thấy sức sống của mình đang không ngừng phai nhạt.

Loại cảm giác đó phát ra từ sâu trong nội tâm, mỗi một kinh mạch, mỗi một giọt

máu, mỗi một tấc da thịt trên khắp cơ thể.

Bất kể là huyền phách hay là thần hồn, tất cả đều chịu ảnh hưởng bởi một luồng

sức mạnh không biết tên.

Mà trên thực tế, Sinh Diệt Kiếm Tâm đâu có đơn giản như vậy?

Bất kể là hắn dùng huyền thuật, hay là dùng huyền văn huyền lực, tất cả đều

bỗng trở nên không hài hòa được nữa một cách khó hiểu.

Cuối cùng hắn cũng bắt đầu bị thương.

“Không!”

Hắn gào thét, không ngừng điên cuồng phóng thích sức mạnh của huyền văn

dưới lớp sương mù kia.

“Phá!”

“Phá cho ta!”

Huyền văn thất trọng phát ra ánh sáng rực rỡ, toả ra kim quang chói mắt.

Vậy mà hắn lại có thể ngăn cách với tử khí bên ngoài, cuối cùng cũng chỉ hơi

suy yếu thêm một chút mà thôi.

Như này mà cũng có thể chống đỡ được ư?

Huyền văn thất trọng bản hoàn chỉnh cũng mạnh quá nhỉ?

Thành ca cũng sắp kinh sợ rồi.

Trước mắt, huyền văn tốc độ của bản thân hắn là thất trọng, nhưng bởi vì huyền

phách vẫn chỉ là Thiên Huyền bát trọng, cho nên không thể thi triển sức mạnh

từ lực huyền văn được như của đối phương.

Hơn nữa trong trận đấu này, Kiếm Tâm còn không được tăng cường bởi sức

mạnh quy tắc.

Vì vậy, hắn không thể không sử dụng Hồng Tuyệt kiếm, thi triển kiếm pháp đại

viên mãn đỉnh cao của tiên giới, đánh cận chiến với đám người này.

Cộng thêm Sinh Diệt Kiếm Tâm, hầu như hắn không gặp mối nguy gì trong

toàn bộ hành trình.

Kiếm Tâm sẽ tự động giúp hắn tìm kiếm một con đường có khả năng sống sót

trong chiến đấu.

Mà quân địch lại càng đánh càng yếu.

Sáu vị Đế Huyền bát trọng đó, vốn đã bị thương nặng, dưới ảnh hưởng của tử

khí lại càng lung lay sắp ngã, một lát sau đã bị giết sạch không còn ai.

Cuối cùng trận đấu biến thành Thành ca một chọi ba.

Đánh với ba vị Đế Huyền cửu trọng cuối cùng.

Trận chiến này đánh cho trời đất u ám không còn ánh sáng của mặt trời mặt

trăng, những người đang xem cuộc chiến phía sau và đằng xa đang vô cùng lo

sợ.

Nếu không phải dưới ảnh hưởng của tử khí khiến ba vị đại điện chủ tiền nhiệm

càng ngày càng yếu thì có lẽ trận chiến này, hắn còn phải chết một lần ấy chứ.

Nhưng mà cuối cùng, sau khi trải qua mấy canh giờ, cuối cùng hắn cũng vất vả

giết sạch ba người bọn họ!

“Đế Tôn tộc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

Trước khi chết, Kim Ngạo phát ra tiếng gào thét không cam lòng.

Cùng với việc hắn ngã xuống, trận chiến này cuối cùng cũng chấm dứt với việc

Thành ca lấy được thắng lợi hoàn toàn.

Chỉ là, bản thân hắn lại khá không hài lòng.

Chiến đấu của hắn phần lớn đều là giết trong chớp mắt, lần này đánh lâu như

vậy, lại còn thở hổn hển.

Xem ra thực lực của bản thân còn chưa đủ, thế nên lúc làm màu đều phải giả bộ

biến đổi thật bất ngờ, vô cùng không trôi chảy.

Đấu pháp ra khổ cực như này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tiêu sái

mà bản thân nên có.

Về phần những người khác, hoàn toàn đã đổi sang chế độ mê muội Thành ca,

trong mắt ai nấy đều lấp lánh sao.

“Tiền bối…”

Dù cho trận chiến diễn ra mấy canh giờ, Tân Linh vẫn không dám tin vào những

điều mà bản thân đã nhìn thấy.

Trên trăm vị Đế Huyền Cảnh của ba tộc!

Ba vị đại điện chủ tiền nhiệm, sáu tên Đế Huyền bát trọng!

Bất kể là ở đâu, đều là đội hình dũng mãnh tuyệt đối có thể tiêu diệt được mục

tiêu.

Ngay từ đầu điều mà nàng chờ đợi nhất, cũng chính là vị tà ma tiền bối này có

thể dẫn đầu bộ phận tộc nhân Bạch Huyền đột phá vòng vây ra ngoài.

Nhưng theo nàng thấy, có thể làm được chuyện này dưới sự vây đánh của nhiều

cao thủ ba tộc như vậy, đã là thần tích rồi.

Quả thật không ngờ tới, hắn lại có thể thắng.

Không chỉ thắng, lại còn một lần nữa tiêu diệt toàn quân đối diện.

“Lý Tuấn Lãng tiền bối uy vũ!”

Trong lòng đám Đế Huyền cảnh Thân Lương và Cảnh Diệu thực sự kích động

không nhịn được, không thể chờ đợi được mà giơ cánh tay phải lên, khoa tay

múa chân reo hò.

“Tiền bối thiên tài!”

“Lý tiền bối vô địch!”

“Lý tiền bối không hổ danh là tà ma dị giới được Thần Bạch Huyền công

nhận!”

“Bạch Huyền tộc ta lại được hắn cứu một lần nữa…”

Nghe được những lời nịnh hót tâng bốc của bọn họ, Thành ca không thể vui vẻ

nổi.

Sự khen ngợi này dành cho “cái bản thân giả mạo kia” chứ không phải là khen

Khương chưởng môn Khương Thành, hắn hoàn toàn không có cảm giác thành

tựu.

Mạch não của ca đây không quá giống nhau, hắn thậm chí đã thầm ghen tị với

thân phận tà ma dị giới của chính mình.

Nhận thấy bản thân rất khó chịu thì phải làm thế nào đây?

“Tiền bối, lần này có muốn sống ở tộc của ta không?

Tân Linh và các điện chủ Bạch Huyền tộc đã xoa tay bu lại cười he he.

“Đúng thế đúng thế, chúng ta còn chuẩn bị đãi ngộ tốt nhất vì tiền bối ngươi đó,

bất kể ngươi có yêu cầu gì thì đều có thể nói ra.”

“Nhất định sẽ làm khiến tiền bối thoải mái như ở nhà….”

Cái đùi bự này, là hy vọng duy nhất để Bạch Huyền tộc tiếp tục tồn tại.

Một ngày không nhìn thấy hắn, trong lòng bọn họ đều cực kỳ lo lắng đó, biết

không hả?

Có điều bọn họ cũng biết, Bạch Huyền tộc không có được bảo vật gì có thể

khiến vị tiền bối này rung động.

Bọn họ chỉ có thể cung cấp mấy thú vui hưởng thụ tầm thường, hy vọng có thể

giữ hắn ở lại.

Ví dụ như….

“Ngươi cần mỹ nữ làm bạn không?”

“Đúng rồi, tộc của ta có Lê Hàn Ngọc dung mạo tuyệt thế, có thể nói là đứng

đầu huyền giới, nếu không thì để nàng đi theo hầu hạ tiền bối?”

Thành ca đang bận rộn thu nhặt chiến lợi phẩm, vốn dĩ lười phản ứng với bọn

họ.

Nghe được câu này, bỗng nhiên ngừng lại.

Mẹ nó, Lê Hàn Ngọc không phải là vệ sĩ theo bên mình sắp xếp cho Khương

hiền giả sao?

Hắn đã mặc định là người của mình rồi.

Bây giờ các ngươi cũng không hỏi ý kiến của Khương hiền giả đã chuyển nàng

qua cho “tà ma dị giới” rồi?

Hắn vốn đã ghen tị khó hiểu với thân phận tà ma của mình, danh tiếng của bản

thân đều cướp sạch.

Bây giờ lại càng tiến thêm một bước chứng thực khoảng cách giữa hai người.

Ồ, tà ma quan trọng hơn.

Cho nên có thể hy sinh lợi ích của Khương hiền giả sao?

Quả là không thể tha thứ!

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Hả? Các ngươi muốn làm gì hả?”

Hắn đột nhiên quay đầu, trợn mắt nổi giận đùng đùng với mấy vị điện chủ cấp

cao của thần điện.

“Mỹ nữ cái gì mà mỹ nữ?”

“Các ngươi cho rằng ta là loại người gì hả?”

Đám người Thân Lương, Cảnh Diệu bị giáo huấn, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng

hốt.

“Tiền bối, chúng ta là có ý tốt…”

“Ý tốt gì?”

Thành ca lớn tiếng gào lên, nước bọt bay tứ tung.

“Sao các ngươi có thể làm như vậy hả? Các ngươi coi ta là loại người gì hả? Coi

Lê Hàn Ngọc là gì hả?”

“Hả?”

“Đây là sự sỉ nhục với ta, cũng là sự sỉ nhục với nàng!”

“Đồng thời…”

Hắn còn chắp tay về phía trời cao, vẻ mặt sùng bái nói: “Đây còn là sự bất kính

nghiêm trọng với đại hiền giả Khương Thành!”

“Ta nghe nói là, Lê Hàn Ngọc là người hắn lựa chọn, sao ta dám làm như vậy

được chứ?”

“Các ngươi không sợ trời đánh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK