Giờ chỉ có Khê Võ Chí Tôn là có thể giải đáp cho bọn họ.
Mấy ngày nay, hắn được Thành ca mang đến các đạo trường để cùng nhau làm
màu.
Ba ngày trước, từng đến chỗ của Hoằng Thanh Thiên Tôn.
Lúc ấy, hắn cũng giống như Quý Thương, nhắc nhở Khương Thành phải khiêm
tốn một chút, đừng đắc tội Đế Đan sư ngũ phẩm.
Nhưng nửa giờ sau, hắn nhận ra mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi Khương Thành tiến vào, Hoằng Thanh Thiên Tôn còn tưởng rằng người
này giống với đệ tử luyện đan của mình, đến đây để xin lời khuyên của mình
nên cứ theo thói quen mà nói đến vấn đề luyện đan.
Nhưng hắn vừa mới nói chuyện được hai câu thì mất đi hứng thú, rồi ngay tại
chỗ luyện ra một lò đế đan lục phẩm.
Đây là việc mà chỉ có Đế Đan sư lục phẩm mới có thể làm được, còn cao hơn
Hoằng Thanh đại sư một bậc.
Hoằng Thanh lập tức bị việc này của hắn làm cho kinh ngạc, nhiệt tình mà lôi
kéo tay của hắn, không ngừng xin lời khuyên về vấn đề luyện đan, chính là
không muốn buông tay.
Thậm chí muốn ngay tại chỗ mà bái sư…
Nhưng lại bị Khương Thành nghiêm túc cự tuyệt.
Hắn chỉ cố ý chạy tới đây để làm màu một cái mà thôi, làm xong liền chạy.
Hắn không muốn có một người ở bên cạnh hỏi hắn mỗi ngày.
Mà Khê Võ Chí Tôn, hai ngày nay vẫn đều luôn ở trong trạng thái hoài nghi
cuộc sống.
Có được thiên phú kiếm thuật như vậy, hắn lại còn là Đế Đan sư lục phẩm?
Rốt cuộc, mình đang đi theo một con quái vật như thế nào!
Chẳng lẽ là giống như Thập Thiên Đế, Thiên Đạo chi tử tân nhiệm hay sao?
Còn việc Khương Thành trộm lò luyện đan?
Đừng nói giỡn được không?
Hai ngày nay, hắn không trở về phủ, chính là vì trốn tránh Hoằng Thanh Thiên
Tôn, người đang khắp nơi tìm kiếm hắn để xin lời khuyên.
Nếu hắn thật sự muốn cái lò luyện đan kia, Hoằng Thanh Thiên Tôn nhất định
sẽ hai tay dâng lên, sau đó mượn cơ hội này mà lưu lại bên cạnh hắn, như thế thì
hắn cần gì mà phải trộm?
Hoằng Thanh Thiên Tôn biết phối hợp hắn, “bao che” hắn, điều này hết sức
bình thường!
Chỉ là, hắn hiểu rõ nguyên nhân, nhưng những người khác lại không rõ.
Người cầm đầu Chấp Luật Tư là một tên Tiên quan lục phẩm, hắn khẽ gật đầu
với Hoằng Thanh Thiên Tôn.
“Nếu là hiểu lầm, Chấp Luật Tư cũng không phải ngươi tìm, thế thì không có
chuyện gì liên quan tới ngươi.”
Hắn không muốn đắc tội một vị Đế Đan sư ngũ phẩm khi không cần thiết.
Ngay sau đó, ánh mắt nghiêm khắc của hắn dừng lại trên mặt của Văn Nhân Tư
Hải.
“Văn Nhân công tử, chuyện này, ngươi cần cho bọn ta một lời giải thích!”
Vu oan không được trái lại còn bị để mắt tới, Văn Nhân Tư Hải tức giận đến
suýt nữa nôn ra máu.
Theo ý nghĩ của hắn, kế hoạch hoàn mỹ của chính mình sở dĩ sẽ thất bại, hoàn
toàn đều bởi vì “đồng đội heo” không bình thường.
“Ngươi, ngươi… Ngươi đang nói dối! Ngươi không thể cho hắn mượn!” Hắn
chỉ vào Hoằng Thanh Thiên Tôn mà lớn tiếng rít gào.
Cái lò luyện đan kia rõ ràng là do ta trộm của ngươi.
Mượn ngươi cái đầu à!
“Hả? Sao ngươi biết là ta đang nói dối?”
Hoằng Thanh Thiên Tôn nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia tức giận mãnh
liệt.
Hắn không ngu.
Ai trộm lò luyện đan của hắn, trong lòng hắn biết rất rõ.
Văn Nhân Tư Hải cứng họng, hắn cho dù ngốc cũng không thể tiếp tục tự bạo
chính mình.
Vị nhị thế tổ của Văn Nhân gia này càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khó
chịu, cuối cùng ảnh hưởng đến vết thương lần trước, thậm chí hộc máu ngay tại
chỗ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Thành ca dẫn đầu vỗ tay.
“Văn Nhân công tử thật nhiệt tình, vì chuyện của người khác mà dốc hết tâm
huyết, bội phục bội phục…”
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?”
“Chẳng lẽ tinh thần này của Văn Nhân công tử không đáng cho các ngươi vỗ
tay một lần sao?”
Mọi người nhìn nhau, ngay sau đó Hoằng Thanh Thiên Tôn là người đầu tiên
phối hợp.
Những người khác thấy thế cũng chỉ có thể ngơ ngác học theo.
Nhất thời, không khí trong động phủ vui vẻ và sôi nổi hẳn lên.
Thấy cảnh này, Văn Nhân bá tổng lại càng kích động hơn, lại một lần nữa nôn
ra mấy lượng máu giúp mọi người trợ hứng.
Mà vị Tiên quan lục phẩm cầm đầu kia cũng không buông tha cho hắn.
“Văn Nhân Tư Hải, ngươi đã báo cáo sai vụ án, trong lời nói và hành động lại
có rất nhiều điểm đáng ngờ!”
“Chỉ có thể ủy khuất ngươi theo chúng ta trở về điều tra.”
“Cái gì?”
Văn Nhân bá tổng, người đang vội vàng hộc máu, đã trở nên hoảng loạn.
“Các ngươi muốn bắt ta?”
“Hung phạm đang ở trước mặt các ngươi, các ngươi lại dám bắt ta, dựa vào cái
gì?”
“Ngươi có biết tổ phụ của ta là ai không, ngươi dám bắt ta…”
Hắn vừa rít gào, vừa lao ra ngoài động phủ.
Nhưng ngay sau đó đã bị tên Tiên quan cầm đầu kia khống chế ngay tại chỗ, sau
đó ném cho bốn gã Tiên quan khác.
“Áp xuống!”
“Hắn lại thêm một tội là không phối hợp với Chấp Luật Tư!”
Sau khi Văn Nhân Tư Hải bị áp xuống, vị Tiên quan lục phẩm này mới phất tay.
“Việc này dừng ở đây, những người khác lui xuống đi!”
“Ta còn có chuyện khác muốn hỏi Khương Thành và Thu Vũ Tuyền.”
Không ai dám cãi lời của Chấp Luật Tư.
Nghe thấy thế, những người khác nối đuôi nhau rời đi, nhưng trong lòng của
Thu Vũ Tuyền lại đột ngột trầm xuống.
Chết rồi, nhất định là chuyện giết chết Bách Ngỗi tiên quan lần trước bị phát
hiện.
Tuy rằng lúc ấy người là do một mình Khương Thành giết, nhưng chính mình
cũng ở đấy!
Có lẽ sẽ bị nhận định là đồng phạm…
“Đều tại ngươi!”
Nàng âm thầm truyền âm oán trách: “Lúc ấy sao ngươi lại xúc động như vậy,
giờ chúng ta phải làm gì? Lần này thật sự xong rồi.”
Nghe được truyền âm của nàng, Thành ca cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn vội vàng nói với tên Tiên quan lục phẩm kia: “Vị Tiên quan này, hai người
bọn ta có chút chuyện quan trọng cần bàn bạc, có thể cho bọn ta chút thời gian
được không?”
Thu Vũ Tuyền thấy hắn còn chủ động tìm Tiên quan, suýt nữa bị hù chết.
Nghe hắn nói thế, nàng lại càng không còn gì để nói.
Ngươi nghĩ Chấp Luật Tư dễ nói chuyện như vậy sao?
Nhưng mà ngay sau đó…
“Có thể!”
Tên Tiên quan lục phẩm kia chỉ nhìn chằm chằm hai người một cái rồi sau đó
thật sự chủ động lui ra ngoài.
Mãi cho đến khi hắn đã ra ngoài, Thành ca mới cẩn thận hỏi lại Thu Vũ Tuyền.
“Không thể nào, chuyện của chúng ta thật sự bị phát hiện? ”
Thu Vũ Tuyền suýt nữa bị hắn tức chết.
Giờ ngươi mới nhận ra sao?
Phía trước không phải còn xem thường à, hiện tại cuối cùng lại lo lắng rồi?
“Cái gì mà chuyện của chúng ta, rõ ràng là một mình ngươi tự tiện làm!”
Thành ca lắc đầu: “Không đúng, ngươi không thoát khỏi can hệ, mỗi ngày
ngươi đều ở chung một phòng với một tên hung thủ như ta, biết chuyện mà
không báo chính là tội lớn, hiện tại ngươi nói ra cũng đã muộn rồi.”
Nhìn đôi mắt đẹp đang phát ra lửa giận của Thu Vũ Tuyền, khóe miệng hắn khẽ
nhếch.
“Hiện tại ngươi có chuyện gì hay không, đều do một câu nói của ta.”
Thu Vũ Tuyền lập tức phản ứng lại.
Chỉ cần sau khi Khương Thành bị bắt, liều chết không thừa nhận có đồng phạm,
nói tất cả đều do một mình hắn gây ra, còn Thu Vũ Tuyền là do bị uy hiếp, như
vậy thì nàng sẽ không có chuyện gì.
Vì thế nàng tràn ngập chờ mong hỏi Khương Thành: “Ngươi… sẽ nói như vậy
sao?”
Thành ca không trả lời câu hỏi này.
“Vậy phải xem tâm tình của ta, tâm tình ta nếu không tốt thì cái gì cũng có thể
làm được, có lẽ còn sẽ kéo ngươi xuống nước làm bạn.”
Ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Thu Vũ Tuyền thật sự muốn chửi ầm lên.
Nhưng nàng cũng biết, lúc này không thể chọc giận Khương Thành.
Vì thế chỉ có thể kìm nén cơn giận, hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng mà trước nay
chưa từng có: “Vậy tâm tình ngươi làm thế nào mới có thể tốt lên?”
“Ca ngợi ta.”
“Hả?”
“Nghe không hiểu sao? Ta bảo ngươi ca ngợi ta, khích lệ ta, chỉ cần khen tốt,
cái gì cũng sẽ tốt.”
Nghe được câu nói không biết xấu hổ này của Khương Thành, Thu Vũ Tuyền
rất muốn phun nước miếng vào mặt hắn.
Ngươi thực sự đã đột phá định nghĩa của cụm từ không biết xấu hổ này.