lần nữa.
Cách Thiên giai lục trọng đã không còn xa nữa.
Nhưng từ trên thi thể của đối phương, hắn vẫn không vơ vét được chiến lợi
phẩm gì.
Điều này làm cho hắn vô cùng hối tiếc.
“Trận chiến như thế này đánh thật không có lời mà.”
“Nếu không phải cuối cùng hắn chủ động xâm nhập ý thức của ta, vậy ta bận
rộn nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.”
Hắn lại lên đường, cũng không có hứng thú đi tìm những truy binh khác.
Tốc độ của Tiên khí phi hành không tính là nhanh, ước chừng hai ngày sau, cuối
cùng hắn mới ra khỏi địa giới của Vương triều Tinh U.
Về phần ba nguyên sĩ khác cũng tìm kiếm hắn, bởi vì tìm sai phương hướng,
cũng không nhận được sự nhắc nhở của đồng bọn nên đã không thể gặp được
hắn.
Những người này chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm của họ.
Cuối cùng, bọn họ đã tìm thấy hai thi thể.
Bao gồm cả nữ tử cao gầy Sắt m, ba người đều sợ hãi đến mức sắc mặt thay đổi
đáng kể.
Sau đó lo lắng không yên, mang theo thi thể chạy về hoàng thành của Vương
triều Tinh U.
Ở nơi này, đám người quốc sư vẫn còn đang đấu trí đấu dũng với Tinh Diệu
Hoàng.
Mặc dù nói hắn đến hoàng cung là để cản trở Tinh Diệu Hoàng, không cho hắn
đi giải cứu Khương Thành, nhưng hắn lại là thái độ bức bách.
“Tinh Diệu Hoàng, ma thai chạy trốn, ta và ngươi cùng bắt hắn về được
không?”
“Quốc sư, Khương Thành có phải ma thai hay không còn phải chờ kiểm chứng,
tùy tiện bắt giữ là không hợp lý.”
“Lẽ nào ngươi không tin lời tiên tri sao? Hay là nói, ngươi muốn lấy vận mệnh
của cả Thiên tộc làm trò đùa?”
Quốc sư chụp mũ cũng chụp từng bộ.
Tinh Diệu Hoàng đè nén cơn tức giận của bản thân, trầm giọng nói: “Trong
tương lai, nếu như Khương Thành thật sự biến chất thành ma thai, ta sẽ đích
thân giết chết hắn, không cần quốc sư lo lắng.”
Thật ra hắn cũng đang ôm ý định trì hoãn quốc sư.
Theo hắn thấy, giữ quốc sư ở hoàng thành, Khương Thành tự nhiên cũng sẽ
bình yên vô sự.
Hiện tại đã qua hai ngày, hẳn là hắn cũng đã tiến vào địa giới của Vương triều
khác rồi nhỉ?
“Hừ, chỉ sợ đến lúc đó ngươi làm không được! Ngươi cho rằng ma thai có thể
dễ dàng bị tiêu diệt như vậy sao?”
Khi đối mặt với mấy vị thân vương và một đám cao thủ cung đình, thái độ của
quốc sư hùng hổ doạ người.
“Ma thai chạy trốn khỏi hoàng cung, các ngươi dung túng bao che, khó thoát
khỏi trách nhiệm!”
Sắc mặt của Tinh Diệu Hoàng cũng trầm xuống: “Quốc sư, xin ngươi chú ý từ
ngữ, Khương Thành cũng không phải tội phạm quan trọng, đừng nói đến dung
túng bao che gì.”
“Hắn muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, không liên quan đến chúng ta!”
“Thêm một người cũng không liên quan đến các ngươi!”
Đôi lông mày của quốc sư hơi nhíu lại, ngay sau đó hoàn toàn giãn ra.
Bởi vì hắn cảm nhận được đám người Sắt âm đã trở lại hoàng thành.
“Nếu đã không liên quan gì đến các ngươi, vậy hiện tại hắn chết cũng không
liên quan gì đến các ngươi!”
Hai mắt của Tinh Diệu Hoàng hơi nheo lại, lời này là có ý gì?
Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn rất bình tĩnh.
“Khương Thành đang sống rất tốt, sao có thể chết được?”
“Tinh Diệu Hoàng, ngươi và ta cũng không cần đoán này đoán nọ, ta biết ngươi
sợ ta ra tay cho nên cố ý giữ ta lại.”
Quốc sư từ từ đứng dậy, đi tới cửa điện.
Hắn thong thả nhìn ba bóng người ngoài điện đang nhanh chóng đến gần, vui
mừng mãn nguyện.
“Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng các ngươi vẫn là trăm tinh tế một sơ suất.”
“Ngươi nói gì?”
Tinh Diệu Hoàng và một đám thân vương vội vàng đứng lên.
Ngay sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy đám ba người Sắt âm bay vào trong điện.
“Các ngươi…”
“Ha ha ha ha ha!”
Quốc sư dùng một trận cười lớn cắt ngang nghi vấn của hắn.
Hắn cười lớn đến mức bộ râu trắng run rẩy dữ dội, lộ ra vẻ đắc ý nồng đậm.
Sau đó mang theo vẻ đồng cảm quay đầu lại nhìn Tinh Diệu Hoàng.
“Thật đáng tiếc, ngươi xem nhẹ các nàng rồi.”
Sắc mặt của Tinh Diệu Hoàng và một đám thân vương thay đổi đột ngột.
“Ý của ngươi là, ngươi âm thầm phái bọn họ ra tay sao?”
“Không sai.”
Quốc sư vuốt bộ râu trắng như tuyết, thong thả nói: “Nếu các ngươi đã không
muốn ra tay, vậy thì để ta ra tay thay là được rồi.”
“Vì sự an nguy của Vương triều Tinh U, vì vận mệnh của toàn bộ Thiên tộc,
nguyên sĩ bọn ta sẵn lòng bỏ ra một phần sức lực.”
Hắn cố ý trêu chọc hỏi: “Giết chết ma thai là chuyện tốt mang lại lợi ích cho
toàn bộ Thiên giới, ta nghĩ các ngươi hẳn là cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy, đúng
chứ?”
“Chuyện tốt như vậy, thậm chí đáng để cả thành ăn mừng mười ngày mười
đêm!”
“Ngươi!”
Nghe nói Khương Thành đã bị giết, thân hình cao lớn của Tinh Diệu Hoàng hơi
nhoáng lên.
Thành thật mà nói, Khương Thành cũng chưa lập được đại công gì cho Vương
triều Tinh U, cũng không có tình cảm đặc biệt gì với hoàng đế là hắn.
Nhưng Tinh Diệu Hoàng vẫn rất luyến tiếc cái chết của hắn.
Trong nghi thức hoán linh, Khương Thành bày ra thiên phú linh ý vượt qua hắn.
Trong mắt Tinh Diệu Hoàng, thành tựu trong tương lai của tiểu tử này rất có thể
sẽ vượt qua chính mình.
Chỉ cần cho hắn đủ thời gian để hắn trưởng thành, vậy thì sớm muộn gì hắn
cũng sẽ trở thành trụ cột của Vương triều Tinh U.
Mấy năm nay, dưới sự nâng đỡ của Thiên Đạo, Tiên tộc càng ngày càng cường
đại, vận mệnh của Thiên tộc càng thêm bấp bênh.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức nắm bắt tất cả hy vọng để lật ngược thế cờ, chỉ
có như vậy mới có thể viết lại vận mệnh của Thiên tộc.
Khương Thành là hy vọng lớn nhất trong lòng hắn.
Vì thế, hắn mới luôn không chịu giết chết Khương Thành, nhất định phải bảo vệ
hắn.
Thậm chí còn tặng hắn Toái Linh Phiến cao giai, tạo ấn tượng tốt, duy trì hy
vọng lật ngược thế cờ này.
Nhưng hiện tại, cuối cùng thì hy vọng này cũng bị quốc sư bóp chết sao?
Điều này khiến hắn cảm thấy trống rỗng trong lòng.
Vài vị thân vương và cao thủ cung đình phía sau hắn đã bùng nổ.
“Cái gì?”
“Chủ bệ hạ của ta cũng không có tuyên bố hắn có tội, thế mà các ngươi lại tự
hành động theo ý mình, giết chết hắn?”
“Thật là quá đáng, đám nguyên sĩ các ngươi quá điên cuồng ngang ngược…”
“Đủ rồi.”
Quốc sư lạnh lùng cười cắt ngang lời bọn họ.
“Khương Thành là ma thai, không cần bệ hạ của các ngươi tuyên bố tội ác, hắn
cũng đã tội ác tày trời rồi!”
Sau đó, hắn xoay người nhìn về phía Sắt m.
“Thi thể Khương Thành đâu? Lấy ra cho bọn họ xem, để cho bọn họ chết phần
tâm này!”
Ba người từ khi vào trong điện đã không nói lời nào, biểu cảm vô cùng lúng
túng.
Cho dù ngươi muốn chế giễu đối thủ, dù sao cũng phải trao đổi với bọn ta trước
chứ.
Đối mặt với yêu cầu của quốc sư, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối
cùng vẫn là nữ tử cao gầy kia đứng ra.
Nàng mấp máy môi, thấp giọng nói: “Hy Mộc và Ngạn Đốc đều đã bị giết chết
rồi, Khương Thành không biết tung tích, hành động của bọn ta đã thất bại.”
“Cái gì?”
“Cái gì!”
Tinh Diệu Hoàng và quốc sư gần như kêu lên cùng một lúc.
Chẳng qua là Tinh Diệu Hoàng là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn quốc sư là
sợ hãi.
“Ngươi nói gì?”
Quốc sư vốn còn đang tươi cười đến mức xuân phong đắc ý lập tức trở nên u
ám.
“Hy Mộc và Ngạc Đốc đều bị giết chết rồi?”
“Bị ai giết?”
“Sao có thể như vậy?”
Dĩ nhiên hắn mất đi vẻ trấn định, dù sao thì cái chết của hai nguyên sĩ thật sự
quá lớn.
Thế cho nên giọng điệu của hắn trở nên vô cùng dồn dập và kịch liệt.
“Năm người các ngươi cùng hợp lực cũng không thể giết được một mình hắn?”
“Nếu như hắn đã có thể giết chết Hy Mộc và Ngạn Đốc, thế thì tại sao ba người
các ngươi không bị thương?”
Nghe tiếng gầm thét của hắn, Tinh Diệu Hoàng, mấy vị thân vương và một đám
cao thủ cung đình, toàn bộ đều bị khiếp sợ đến khó có thể tin.
Để giết chết Khương Thành, thế mà bọn họ phái đi năm cao thủ hàng đầu?
Đây quả thực là đội hình muốn xuất chinh đánh trận lớn mà!
Nhưng mạnh tay như vậy, giết một Thiên giai ngũ trọng, thế mà còn thất bại hết
lần này tới lần khác?