Nhưng vì để tránh cho đối phương càng đắc ý hơn, hắn chỉ có thể nhịn.
Hắn lúc này hận không thể quật chết Khương Thành.
Cục diện đang thắng ngon lạnh, tại sao lại tự ý hành động ngông cuồng như
thế?
Nếu Khương Thành là đệ tử của Thanh Tiêu thánh địa thì sau chuyện này hắn
nhất định sẽ đích thân sắp xếp cho ba set phục vụ “phế luôn tu vi”, xét xử công
khai mà đuổi khỏi tông môn.
Không ngoài dự liệu của hắn, những Đạo Thánh sau đó vào trong cứ từng người
một bị thua.
Căn bản chẳng phải là đối thủ của tên Địa Thần cuối cùng bên Thương Môn
cung.
Tuy bọn họ biết nguyên thuật, nhưng căn nguyên cấp bậc Đạo Thánh mà mỗi
người bọn họ nắm giữ cơ bản đều từ ba đến năm căn nguyên.
Nguyên thuật cũng không đủ mạnh, lại thêm vào đối phương có ưu thế thần
đạo, khoảng cách đúng là một trời một vực.
Tuy quá trình Địa Thần kia giành được chiến thắng không nhẹ nhàng tùy ý được
như Khương Thành, nhưng cũng không có khó khăn gì cả.
Cuối cùng, hắn cũng thành công lập nên chiến tích 14/0, giành được thắng lợi ở
vòng thứ hai.
Sau khi trận tỉ thí kết thúc, toàn trường vang lên tiếng thở than.
“Thua rồi!”
“Thật sự thua rồi, sao lại có thể như vậy?”
“Vốn dĩ chúng ta có thể dẫn trước bốn điểm giờ thì hay rồi, ưu thế lại như nhau
rồi.”
“Trận sau đây căn bản chẳng có hi vọng.”
Rất nhiều người lấy hai tay ôm đầu, buồn như khóc tang, hoàn toàn không thể
chấp nhận kết quả như thế được.
Nói ra thì tổ Đạo Thánh vốn chỉ là lướt qua cho có lệ, cũng không ai cảm thấy
lần này có thể thắng.
Chỉ là biểu hiện vừa rồi của Khương Thành khiến mọi người có kì vọng cực
cao.
Thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến việc vòng thứ ba sẽ tiếp tục giành thắng lợi nữa.
Kết quả khi hi vọng lên đến đỉnh điểm, kết cục thắng rõ ràng trong tầm tay lại
mất tiêu, kiểu hụt hẫng này vô cùng sụp đổ.
“Tất cả đều vì hắn…”
Mười lăm Đạo Thánh tham gia vừa ra, Thanh Cơ Đạo Thần đã mang một đám
trưởng lão thánh địa theo đến quát trước mặt Khương Thành.
“Ngươi biết bản thân đã làm gì rồi không hả?”
“Lại dám đi ra trước khi trận tỉ thí kết thúc, để cho kẻ địch giành chiến thắng,
ngươi đúng là một tên điên mà.”
“Đúng là gan to bằng trời, tội không thể tha.”
Đối mặt với sự dữ tợn của hắn, Thành ca bình tĩnh cười.
“Ta có tội gì?”
“Lẽ nào quy định là phải một tuyển thủ làm được chuyện một chọi mười lăm
mới là hợp quy? Xử lí mười bốn tên là có tội hả?”
Chuyện này…
Đám Đạo Thần cũng hằm hằm tức giận xông qua theo kia còn chưa kịp gia
nhập vào hàng ngũ gào rống xả hận kia, đã lập tức câm như hến.
Đừng nói là xử lí mười bốn tên, cho dù Khương Thành chỉ đánh bại được một
tên thì cũng đã tính là làm tận bổn phận của tuyển thủ, không hổ thẹn với bất kì
ai rồi.
Nói trắng ra, nguyên nhân chủ yếu khiến lạc mất chiến thắng không phải
Khương Thành, mà là mười bốn người kia quá yếu rồi.
Người ta đã xử đẹp mười bốn Địa Thần rồi, các ngươi cộng hết lại mà không
đánh bại được một người, thế mà còn nói gì nữa?
Thanh Cơ há có thể chấp nhận được lí do thoái thoát này?
Bây giờ hắn rất nóng, nóng đến mức hận không thể ra tay ngay lập tức với
Khương Thành.
“Ngươi không toàn tâm toàn lực, cố ý buông bỏ trận tỉ thí, còn có lí nữa à?”
Thanh cả nhếch mi mắt lên, liếc ngang hắn một cái, hờ hững nói: “Ta thích tỉ thí
ra sao thì tỉ thí, không tận tâm tận lực thì sao hả, ngươi quản được à?”
Mọi người xung quanh ồn ào lên.
Ai cũng không ngờ thái độ của Khương Thành lại cứng như vậy.
Đối mặt với một trưởng lão hạch tâm của thánh địa mà dám không nể mặt đến
thế.
Đặc biệt là Thanh Cơ trong đám Đạo Thần, hắn đã bị đổi mới nhận thức rồi.
“Ngươi lại dám bất kính với ta? Còn tưởng không có ngươi là không được à?”
Thanh Cơ Đạo Thần nộ khí công tâm, giáng một bạt tai xuống.
Nhưng còn chưa chờ Khương Thành làm gì thì rất nhiều Đạo Thần ở bên cạnh
không hẹn mà cùng giúp hắn ngăn lại rồi.
“Ngừng tay.”
“Mau ngừng tay.”
“Thanh Cơ ngươi điên rồi sao?”
Nhất thời, sự dao động đạo hải chấn động thiên địa xung quanh, khiến những
tiên nhân ngoài khi ai nấy đều đứng không vững.
Giữa Thanh Cơ và Khương Thành đã có bảy Đạo Thần cao giai cản ở giữa.
Mấy Đạo Thần này ai nấy cũng mang theo ánh mắt không vui, nhìn đằm đằm
vào đám trưởng lão thánh địa.
“Thanh Cơ, ngươi muốn nói thì nói, động thủ với Đạo Thánh tham chiến khó
tránh quá bừa bãi rồi.”
“Lẽ nào Thanh Tiêu thánh địa các ngươi muốn phá hỏng đại cục của trận đấu
pháp này sao?”
“Ngươi nói gì chứ?”
Thanh Cơ suýt chút tức chết.
Mình thân là Đạo Thần cao giai, muốn xử tử một Đạo Thánh mạo phạm mình
cũng không được luôn?
Nhưng hắn nhìn trái phải xung quanh, kể cả Vân Tương trong đó nữa, toàn bộ
những cấp cao các phải đều nhìn về phía hắn.
Thế là hắn cuối cùng đã hiểu, bản thân đã chọc giận đến mọi người.
Còn Khương Thành lúc này căn bản không phải là người mà hắn có tư cách
động đến được.
Bởi vì trong lòng những người khác, trận đấu pháp này không có Khương
Thành thì thật sự không được.
Hắn chỉ có thể áp chế cơn giận, lạnh lùng giễu cợt: “Ngươi đã lấy của ta ba
mươi ngàn đế đan mà cứ vậy tỉ thí hả? Đúng là người chả có chút chữ tín, khiến
người ta cười khinh.”
Thành ca nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, lần này mới nhếch môi khẽ chế giễu.
“Ba mươi ngàn bình đế đan đó của ngươi chỉ là phí cho một Đạo Thánh bình
thường ra sân mà thôi.”
“Ta đã ra sân rồi, thậm chí còn đánh bại mười bốn đối thủ, ngươi nên cảm thấy
mất số đế đan đó là quá xứng đáng đê.”
“Lẽ nào ngươi còn tưởng chút đồ đó mà có thể mua được chiến thắng cuối cùng
à?”
“Đây là đại sự liên quan đến vận mệnh của cả một châu, ngươi đang nghĩ gì
thế?”
Sau khi hắn nói mấy lời này mọi người cuối cùng đã hiểu tại sao hắn lại rời sân
ở lượt cuối cùng rồi.
Không phải là để cho người khác có cơ hội thể nghiệm đấu pháp gì.
Mà bởi vì phần thưởng trước đó chưa có được.
Cố ý rời sân vào thời khắc quan trọng, trả thù tất cả mọi người.
Nói cho bọn họ biết, muốn ăn hời thì chỉ có thất bại mà thôi.
Sau khi hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, gần như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh
mắt oán than và phản cảm về phía Thanh Cơ Đạo Thần.
Cmn, ban đầu bọn ta đã dự định gom góp phần thưởng rồi.
Cứ thuận lợi đưa cho Khương Thành thì tốt biết bao, vậy giờ vòng hai đã thắng
rồi.
Kết quả ngươi cứ làm như mình thông minh, nhảy ra cắt ngang, thậm chí còn
không cho người khác đưa phần thưởng cho hắn.
Có vài Đạo Thần cao giai tính tình nóng nảy đã nhịn không được chất vấn
Thanh Cơ.
“Bây giờ ngươi hài lòng rồi? Đây chính là kết quả mà ngươi muốn?”
Thanh Cơ Đạo Thần nào chịu được sự chỉ trích như vậy.
Nghe vậy thì giận dữ quát: “Hắn chỉ là một Đạo Thánh, căn bản không có tư
cách…”
Lời còn chưa nói xong đã bị những Đạo Thần khác nhấn chìm rồi.
“Được rồi chứ?”
“Đã đến thời khắc mấu chốt rồi, ngươi còn chưa nhìn rõ được hiện thực sao?”
Cho dù là Vân Tương hay là những người khác đều đã ý thức được cục diện
trước mắt.
Bây giờ tất cả các tông môn ở Thường Lục châu đều phải nhờ vào Khương
Thành.
Không có hắn thì không thể thắng được trận đối kháng đấu pháp này.
Có liên quan gì đến việc hắn có phải Đạo Thánh, bản thân có phải là Đạo Thần
không chứ?
“May mà đây là vòng hai, chứ nếu là vòng ba thì ngươi chính là tội nhân của cả
Thường Lục châu rồi.”
“Đường đường là trưởng lão thánh địa mà một chút tầm nhìn cũng không có,
chỉ có thể nhìn thấy mấy chuyện không đâu.”
“Như ngươi mà cũng muốn dạy người khác làm việc à?”
Từng lời chế giễu nối tiếp nhau phun vào khiến sắc mặt Thanh Cơ lúc xanh lúc
đỏ, căn bản chẳng nói được lời nào.
Trưởng lão môn hạ mình cùng bị vây quanh mắng tức, người chưởng môn thánh
địa như Thanh Tiêu Thánh Chủ cũng chỉ có thể lựa chọn không nhìn thấy.
Nếu như bây giờ đứng ra chống lưng cho Thanh Cơ, thì đó là không muốn đấu
pháp có được chiến thắng, thế là đứng về hướng ngược lại với tất cả các tông
môn của Thường Lục châu rồi.
Cho dù là Thánh Chủ cũng đỡ không nỗi.