Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần luyện khí này mất thời gian lên đến chín ngày.

Cũng may là Thánh Hoàng rất kiên nhẫn, cả quá trình đều ở bên cạnh điều

khiển thánh giới, hơn nữa còn phong ấn một cách chính xác khí tức thánh giới

mình ở cấp bậc Thánh Tôn.

Nếu đổi thành những Cổ Thánh hay Chính Thần khác thì e sẽ không có được sự

phục vụ chu đáo thế rồi.

Thời khắc cuối cùng thanh kiếm đó “ra lò”, bản thân Thành ca biết mình đã nợ

nàng một ân tình.

Keng!

Một âm thanh vang lên, một vệt sáng lóe đến,

cung điện thủy tinh vốn óng ánh đột nhiên bị cắt ra.

Ngay sau đó thì khép lại.

Trong điện im phăng phắc cho đến khi Khương Thành thúc động tiên lực.

Đột nhiên, một thánh giới Nhân Quả hoàn toàn mới từ thanh kiếm cuồn cuộn đi

ra.

Thánh Hoàng căn bản không cần cảm nhận đã biế được mức độ của thánh giới

thanh kiếm kia mang theo không hề thua kém Thánh Tôn.

Bởi vì nàng đã quá quen với đạo Nhân Quả rồi.

“Thật không ngờ ngươi đúng là đã luyện ra được đế kiếm lăng tiên, thật không

ngờ.”

Tuy trước đó có dự cảm Khương Thành có thể làm nên kì tích, nhưng cuối cùng

kì tích hiện lên trước mặt thì vẫn khiến nàng có phần kinh ngạc.

Thật ra Thánh Hoàng đã có học luyện khí.

Nhưng bây giờ nàng cảm thấy những hiểu biết trước đây của mình về luyện khí

sắp bị sụp đổ sạch sành sanh rồi.

Phản ứng của nàng khiến Khương Thành rất hài lòng.

Ca này cầm lấy kiếm, huơ vài đường kiếm một cách thích thú, lúc này mới bỏ

kiếm lại vào vỏ.

“Thanh kiếm này dùng đạo Nhân Quả của ngươi mà luyện thành, vậy để ngươi

đặt tên vậy.”

Sau khi nói ra lời này, Thành ca lại hận không thể cho bản thân mình một bạt

tai.

Nghĩ đến cái tên “Thái Ngư kiếm” lần trước Ngộ Sơn đặt cho, không có chút bá

khí gì cả, một chút tư cách làm màu cũng không.

Tấm gương lần trước còn đặt ra đấy, bản thân sao lại đi vào vết xe đỗ thế kia?

Nghe thấy Khương Thành muốn bản thân đặt tên cho thanh kiếm ấy, miệng của

Thánh Hoàng lại nhếch lên chẳng kiêng nể.

Sau đó đôi môi hồng nói: “Nếu đã là đạo Nhân Quả thì cứ gọi là kiếm Nhân

Quả được rồi.”

Hả?

Thành ca hết chỗ nói, ngươi lại đặt một cái tên thật tầm thường, đặt cứ như

không đặt vậy.

Xem ra cũng không hay hơn Ngộ Sơn bao nhiêu.

Nhưng chán cái là lời đã nói ra rồi, bây giờ chỉ có thể lau nước mắt mà nhận lấy

thôi.

“Đúng là một cái tên hay, quá đỉnh.”

Ánh mắt của Thánh Hoàng sớm đã bình thường trở lại, bây giờ có thể xuất phát

rồi chứ?”

“Đương nhiên.”

Khi Thành ca nói xong câu này thì phát hiện vị trí của bản thân đã không còn ở

trong cung điện thủy tinh đó nữa rồi.

Thứ xuất hiện trước mắt hắn là một cò quay.

Ngay chính giữa cò quay là một đóa hoa “băng tinh” sáu cánh, ở giữa là bản thể

Thánh Hoàng đang ngồi.

Cánh hoa băng tinh duỗi ra ngoài, liên kết với sáu đóa hoa “băng tinh” nhỏ hơn.

Trên đó cũng có bốn người đang ngồi.

Trong đó có ba ngươi hắn đều biết, lần lượt là Tinh Diệu Hoàng và Tiêu Đế,

Lẫm Đế.

Nhìn thấy Khương Thành đến, Tiêu Đế hơi kinh ngạc.

“Khương Thành, lại là ngươi ư?”

“Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại ở đây.”

Thành ca cười hi hi gật đầu với hắn.

“Ngươi rời khỏi Tiên Võ châu tốt xấu gì cũng phải chào hỏi ta một tiếng đã

chứ.”

Tiêu Đế liền chắp tay, cáo tội một tiếng.

“Xin lỗi xin lỗi, thời thế lúc đó thay đổi nhanh quá, bọn ta cũng là quyết định

nhất thời.”

Khương Thành chỉ thuận miệng nói như thế, vốn không có ý định trách gì bọn

họ.

“Chiến Đế đâu? Sao không thấy đi cùng ngươi?”

Tiêu Đế đáp: “Nàng đến suối nguồn khác rồi.”

“Đúng rồi, Lăng có khỏe không, nàng ấy đi đâu rồi?”

Nghe thấy câu hỏi này, mặt Lẫm Đế ở một bên lấy làm lạ.

Lăng không phải chính là Chiến Đế sao?

Tạo sao lại hỏi lại tin tức đó lần nữa?

Tiêu Đế thì lại biết nguyên nhân, nghe thế không thể không cười nói: “Lăng

cũng cùng đi, nàng vẫn rất lo cho sự an nguy của ngươi đấy.”

“Sở dĩ bọn ta đến Khư giới là vì nàng xông qua biển Thiên Đạo đến Thứ Tiên

giới tìm ngươi mới vô tình phát hiện ra lối vào Khư giới.”

Thành ca cảm thấy an ủi tuổi gì vuốt cằm.

“Xem như nha đầu đó còn có chút lương tâm, ca không phí công che chở nàng.”

Những người khác nghe còn không có cảm giác gì, nhưng Lẫm Đế thì lại mang

vẻ bí bách.

Lăng còn cần ngươi che chở?

Khẩu khí cũng lớn ha!

Hơn nữa nghe đồn ngươi chẳng phải là con riêng của nàng sao, lại dám gọi

nàng là “nha đầu đó”?

Nàng còn đang buồn bực chuyện này, Thành ca đã khai pháo với nàng.

“Không phải đã bảo sẽ làm hộ vệ tùy thân của ca à, sao không nói tiếng nào đã

chạy đến đây rồi?”

Lẫm Đế bị câu nói này chọc cho tức cười.

“Ha, ta thành hộ vệ của ngươi từ lúc nào thế?”

“Càng huống hồ gì, ta sớm đã đoán được ngươi sẽ đến đây, sẽ không bỏ qua cơ

duyên này đâu.”

Tiêu Đế cách đó không xa lại nhịn không được mà hỏi về lần hành động trước

đó.

“Khương Thành, lần đến Thứ Tiên giới khi ấy kết quả ra sao?”

“Ta hỏi Lẫm Đê nàng còn bảo là không biết nữa.”

Nhắc đến một việc có thể đắc ý làm màu này, Thành ca lập tức vui mừng hớn

hở.

“Ha ha, nàng đương nhiên không có mặt mũi nào để nói rồi, bởi vì ta đã thắng.”

“Thật sao?”

Tiêu Đế nhất thời vui mừng khôn xiết.

“Thắng thế nào,, nguy cơ về Thứ Tiên giới đã được giải quyết chưa?”

“Yên tâm đi, Thứ Tiên giới đã không còn là sự uy hiếp nữa, còn về việc làm sao

để thắng à…”

Ca này đắc ý đá lông nheo.

“Có ta ra tay, chuyện Thiên Khuyết thạch nhiều hơn bọn họ cũng là chuyện

đương nhiên đúng không?”

Tiêu Đế cố ý nhìn Lẫm Đế một cái, nhìn thấy nàng không phản bác, lúc này mới

xác định là thật.

Thế là cũng thoải mái cười lên.

“Ha ha ha, xem ra bọn ta thật sự không nhìn nhầm người, không hổ là ngươi!”

Sau đó hắn bắt đầu đòi nợ Lẫm Đế.

“Đừng quên lần hẹn ước đó, các ngươi vẫn còn nợ, bọn ta trước sau gì cũng sẽ

lấy lại.”

Lẫm Đế suýt chút nhịn không được phút kích động muốn phun vào mặt hắn.

“Bốn phần Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy kia bọn ta sớm đã giao cho Khương Thành

rồi, ngươi còn đòi thêm lần nữa à, ai cho ngươi cái gan ấy?”

“Cái gì? Đã đưa cho Khương Thành rồi?”

“Đương nhiên, hắn còn nói là các ngươi ủy thác cho hắn nhận thay nữa.”

Tiêu Đế chợt cảm nhận thấy điều gì đó không hay.

Lần cá cược đó thật ra bọn họ không hề nói với Khương Thành là vì sợ tên tiểu

tử này sẽ lên giá.

Không ngờ ôi thật không ngờ, cuối cùng vậy mà cũng bị hắn phỗng tay trên.

Hắn lập tức quay đầu nhìn sang đương sự.

“Khương Thành, bốn phần Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy…”

Thành ca trực tiếp giả vờ như không nghe thấy, còn cố ý nhìn Thánh Hoàng

đang ngồi ở “băng tinh lớn” kia, đổi chủ đề.

“Khụ, vị trí ở giữa là của ta đúng không?”

Thánh Hoàng gật đầu.

“Không sai, chỉ cần ngươi có thể ngồi vững, ta vốn cũng không ngại để ngươi

trở thành chúa tể của suối nguồn thứ nhất.”

Vừa rồi nàng cũng vừa trò chuyện với Tinh Diệu Hoàng.

Cũng không biết trong lúc nói riêng hai người đã nói điều gì, đối với thân phận

này của Thánh Hoàng, Tinh Diệu Hoàng gần như cũng đã bình tĩnh chấp nhận

rồi.

Nhìn thấy Khương Thành không thèm bận tâm đến mình, Tiêu Đế có hơi sốt

sắng.

“Khương Thành, ngươi không thể như vậy được, Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy kia

là của bọn ta ước định với họ…”

Nhưng ngay sau đó, lời của hắn lại bị tộc trưởng Kiến Hư của Huyễn tộc phía

đối diện cắt ngang.

“Cái gì?”

Hắn nhìn Khương Thành với vẻ mặt khó tin, tràn ngập trong ánh mắt là sự

hoang đường và không cam lòng.

“Vị trí chúa tể suối nguồn thứ nhất lại cho người này ư?”

“Dựa vào điều gì chứ?”

Được hắn nhắc nhở như thế, cuối cùng Lẫm Đế và Tiêu Đế mới nhớ lại vừa rồi

Thánh Hoàng nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK