nhất từ trước đến nay về phía Thành Ca.
Cũng không mong rằng có thể giết chết Khương Thành, chỉ hy vọng có thể đem
sự chú ý của Ảnh tộc tập trung lên người hắn.
Sau đó, hắn thu người lại, nghiêng mình tránh đi.
Định thừa dịp Ảnh tộc tấn công Khương Thành, lén chạy trốn khỏi hiện trường.
Kế hoạch này có vẻ rất hoàn hảo.
Khi sự tấn công của hắn nổ ra bên cạnh Thành Ca, huyền lực và huyền văn bộc
phát mãnh liệt, nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả Ảnh tộc.
Đó là thứ chúng thích chiếm đoạt nhất.
Đối với đám tộc nhân đáng sợ này mà nói, những cú tấn công ẩn chứa quy tắc
này đều có thể trở thành thức ăn của bọn chúng.
Bọn chúng giống như bầy sói đói khát nhiều năm, gào thét chém giết, hoàn toàn
bỏ qua sự tồn tại của Chung Thác.
Kế hoạch của Chung Thác, có vẻ như sắp thành công rồi.
Chỉ cần Khương Thành bị kéo lại, hắn có thể thành công chạy trốn khỏi nơi này.
Ảnh tộc cũng phân chia đẳng giai, Ảnh tộc cấp sáu, đủ để chống lại Đế Huyền
cửu trọng của Huyền Giới.
Mà bây giờ trong đại quân Ảnh tộc xổ lồng kia, lại có sự tồn tại của vài tên thất
giai!
Loại Ảnh tộc thất giai này, ngay cả bản thân Chung Thác, trước kia dưới sự bảo
vệ của căn nguyên Huyền Giới cũng phải đặc biệt cẩn thận. Một khi không chú
ý cũng có thể bị bọn chúng đeo bám.
Huống chi đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy.
“Từ từ hưởng thụ đi!”
Khương Thành chết, Huyền giới này sẽ không ai có thể địch nổi Chung Thác,
đến lúc đó hắn vẫn là chúa tể của giới này.
Suy nghĩ của hắn thật đẹp, chỉ tiếc Thành Ca không phối hợp.
Ngay khi Chung Thác vừa mới vòng qua, định chạy trốn, một bóng người đột
nhiên lao tới trước mặt hắn.
“Ngươi trốn đi đâu vậy?”
“Ngươi!”
Chung Thác cực kì hoảng sợ, hắn hoàn toàn không cách nào hiểu được.
Bởi vì đã tận mắt nhìn thấy ít nhất bốn tên Ảnh tộc thất giai nhào tới Khương
Thành.
Lúc này bất kỳ người bình thường nào cũng là cùng Ảnh tộc vật lộn tranh đấu,
hoặc là giãy giụa chạy trốn.
Nếu không thì cũng là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Tên điên này còn mặc kệ Ảnh tộc mà xông đến người mình, còn tự rước thêm
phiền toái?
“Ngươi có bị điên không?”
Hắn chửi ầm lên, chửi lấy chửi để, muốn tránh đi, nhưng đã không còn kịp nữa.
Lúc này hắn cũng đã bị Ảnh tộc bao vây.
Sau khi bị cắt đứt liên lạc với căn nguyên Huyền Giới, hắn đã không còn được
căn nguyên bảo vệ, không còn năng lực phòng ngự đặc biệt trước đây.
Trong chớp mắt, hắn liền bị vô số Ảnh tộc bao vây, không ngừng rơi vào đại
dương đen kịt.
Chung Thác ra sức chống cự, điên cuồng vung ra huyền thuật cấp chí tôn của
mình.
Thực lực của hắn cực mạnh, mười huyền văn của kim huyền nhất hệ dưới sự
chiếu rọi của huyền phách tỏa ra ánh hào quang.
Một số Ảnh tộc cấp thấp, vừa mới tiếp xúc với hắn, liền hóa thành tro bụi.
Nhưng mà, Ảnh tộc vây quanh hắn thật sự quá nhiều.
Mà lần này, hắn không chỉ không có căn nguyên bảo vệ, cũng không có đám
đồng bọn chiến hữu trước đây cùng đại quân phía sau trợ giúp.
Hắn nhanh chóng sụp đổ.
Một tên Ảnh tộc thất giai cuối cùng cũng xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Vị Diện Chi Tử này còn đang ra sức ngăn cản, sắp mất đi thần trí, trong thời
khắc bị chiếm lấy, bỗng nhiên một lần nữa hắn nhìn thấy Khương Thành.
“Có dễ chịu không?”
Thành Ca giơ tay lên, còn chào hắn một cái.
Người này vẫn còn sống tốt, không bị Ảnh tộc chiếm lấy?
Làm sao có thể như vậy được?
Chung Thác không thể tin được mà nhìn Khương Thành.
Liền phát hiện tất cả Ảnh tộc chạm vào hắn, không phải hoá thành tro bụi, thì là
trên đường hoá thành tro bụi.
Ảnh tộc thất giai có thể chống đỡ thêm mấy chục giây, dưới lục giai chạm vào
là chết.
Mà dưới cấp bốn, thậm chí mới tiếp cận phạm vi của hắn một trượng cũng đã
hóa thành tro bụi.
Đây là khả năng gì?
Hắn không thể hiểu được…
Càng không dám tin.
Hắn hao tổn tâm sức xé bỏ phong ấn, lại trở thành một trò đùa “rơi vào cái bẫy
của chính mình, gậy ông đập lưng ông”?
Giây phút cuối cùng của mình, hắn nhìn thấy vô số Ảnh tộc lại hoảng sợ quay
lại vết nứt mà chạy trốn.
Bọn chúng sử dụng tốc độ rất nhanh, chạy về sào huyệt của tầng thứ bảy.
Không dám xông vào tầng thứ sáu, bởi vì Khương Thành đứng bên ngoài vết
nứt tầng thứ sáu.
Bọn họ theo bản năng muốn tránh khỏi “thiên địch” này.
Chỉ một lát sau, vô số hắc ảnh vừa rồi còn che lấp bầu trời, cũng đã biến mất.
Bầu trời kia, một lần nữa trong xanh trở lại.
Chẳng qua, vết nứt vừa rồi bị Chung Thác đập vỡ vẫn còn tồn tại.
Các vết nứt dữ tợn tràn ngập sương mù đen, trên bầu trời, tựa như một vết sẹo
thật lớn.
Nhìn thấy mà giật mình.
Đứng ở bên ngoài vết nứt, còn có thể nhìn thấy Ảnh tộc run rẩy ở tầng thứ bảy
đối diện đang tiếp tục chạy trốn mỗi tên một nhả.
Không ai dám đến một lần nữa.
Bản thân Thành Ca cũng không nhận ra sự uy hiếp này kinh ngạc như thế nào.
Hắn đã bận rộn thu thập chiến lợi phẩm.
Chung Thác đã chết, ngoại vật bị tước đoạt trước đó đều biến thành vật vô chủ.
Qua 10 phút, nó sẽ tự động phơi bày với thế giới này.
Thành Ca mặt mày hớn hở thu thập, tên này là Vi Diện Chi Tử, tài sản cá nhân
thật sự quá phong phú.
Huyền Nguyên Quả đủ để bản thân thăng đến Đế Huyền cửu trọng.
Huyền văn cũng có thể tăng thêm mấy trăm cái đến thất trọng.
Ngoài ra, hạt giống Kim huyền vốn hoá thành huyền phách của Chung Thác
cũng bị vỡ tung ra.
Ba hạt giống huyền lực Kim Ngân Hắc ở phía trước, Thành Ca không muốn
tham ô.
Loại hạt này đối với bất kỳ Huyền tộc nhân nào mà nói, đều là bảo bối vô song.
Nhưng đối với hắn mà nói, lại không có tác dụng gì.
Mỗi hạt giống có thể tăng thêm 10 huyền văn, nhưng vấn đề hắn cũng đã có một
ngàn huyền văn.
Mà đạt được sự tán thành loại chuyện này của căn nguyên Huyền Giới, cũng chỉ
có sinh linh của Huyền tộc bản địa sinh ra mới có cơ hội.
“Mau tới dung hợp đi.”
Hắn thu lại ba hạt giống, sau đó mới phất phất tay với A Linh.
A Linh vui mừng nhào tới, nhưng không vội dung hợp những hạt giống đó.
Ngược lại giống như gấu túi vắt vẻo trên người hắn, ríu rít ở trên mặt hắn lưu lại
một đống nước miếng.
“Ô ô ô, ta quả nhiên không nhìn lầm người.”
“Thành Ca ngươi đối với ta quá tốt…”
Linh Bạch Huyền này kích động đến mức đi vòng vòng tại chỗ.
Ba hạt giống huyền lực nếu đổi thành những người khác, có là mấy tỷ năm cũng
e là chưa dung hợp được.
Dù sao ngay cả thiên tài tuyệt thế như Chung Thác cũng hao phí mấy trăm triệu
năm.
Nhưng đối với A Linh mà nói, quá trình này đơn giản hơn trăm triệu lần.
Nàng giống như ăn đậu đường mà ăn ba hạt giống.
Thành Ca một bên nhìn thấy âm thầm nhếch khóe miệng, đây thật đúng là quái
thai cùng một loại với A Hoàng mà.
Chỉ chục giây sau, nàng liền tản ra khí tức mênh mông so với Chung Thác lúc
trước càng thêm hoàn chỉnh.
Hiển nhiên, quá trình dung hợp của nàng cứ như vậy chấm dứt.
“Thành công chưa?”
“Ừm ừm!”
A Linh vui vẻ gật đầu, lại bò lên người Thành Ca, ở hai má hắn tuôn nước
miếng.
Sau đó mới cười hì hì nói: “Ca, ta cho ngươi thêm một BUFF nha.”
Cái gì cơ?
Thành Ca suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Từ trước đến nay đều là hắn cho người khác thêm BUFF, lần này lại có thể
được thêm BUFF?
Chỉ thấy ngón tay A Linh ấn vào ấn đường của hắn.
Ấn ký hoa văn thuộc về đặc điểm của Bạch Huyền tộc lấy được ở Tụ Phách Trì
lúc trước dần dần sáng lên.