“Đã nắm được lộ trình và phạm vi gần đúng của đội ngũ bí ẩn mạnh mẽ đó.”
Là một con chó ngoan lâu năm, năng lực nghiệp vụ của của Cô Phàm Chí Tôn
vẫn cực kỳ xuất chúng.
Nhìn vào bản đồ mà hắn vẽ và khu vực đáng ngờ được khoanh tròn, trong đôi
mắt đẹp của Yên Dĩ tràn đầy lời khen ngợi.
“Rất tốt, rất tốt.”
“Cô Phàm, ngươi đã giúp ta rất nhiều!”
Nhận được một câu khẳng định của nữ thần, Cô Phàm cực kỳ kích động.
Hắn vội vàng nói lớn: “Đây là việc ta nên làm!”
“Có thể được giúp đỡ công chúa một chút việc như vậy là vinh hạnh của ta.”
Sau khi nói xong, hắn không nhịn được mà tặng cho tên Tam Nhãn Hổ bên cạnh
mình một cái nhìn khiêu khích.
Cái đó có nghĩa là… Ngươi có làm được không?
Tam Nhãn Hổ tỏ ra hắn thực sự không thể làm được.
Gì chứ khoác lác lười biến chính là sở trường của hắn.
Mà kiểu công việc cần tính toán mệt não này ngay cả cửa hắn cũng không thể
mò ra.
Vì vậy hắn chỉ có thể bĩu môi biểu lộ sự khinh bỉ của mình.
Sau khi khoanh tròn một vài phạm đại khái, việc còn lại là tìm kiếm.
“Đội ngũ quá mạnh, nếu chúng ta phân tán, rất có thể sẽ bị hắn ta đánh bại từng
phần.”
“Nhưng nếu chúng ta tập trung lại một chỗ thì sẽ rất khó tìm ra tung tích của
bọn họ.”
“Dù sao thì phạm vi này vẫn quá lớn.”
Yên Dĩ và Cô Phàm không hẹn mà gặp cùng lúc nhìn về phía Tam Nhãn Hổ.
Ý nghĩa là rất rõ ràng, hy vọng lão huynh này có thể làm trinh sát một lần, đi
tiên phong dò xét kẻ thù.
Tam Nhã Hổ cũng không ngốc, sao hắn có thể đảm nhận một nhiệm vụ nguy
hiểm như vậy.
Vì vậy đã giả vờ huýt sáo và quan sát cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không để
ý đến ánh mắt của hai Đại Chí Tôn.
Yên Dĩ cảm thấy khó thở, nhưng lại không thể làm được gì.
Mà Cô Phàm Chí Tôn một lần nữa thể hiện khả năng “chó liếm” chuyên nghiệp
của mình.
“Ta thấy hay là phái tất cả Thiên Tôn dưới trướng đi, chia theo nhóm ba người,
ngay khi tìm thấy tung tích của đội ngũ đó, thì phải lập tức gửi tín hiệu!”
Ngay khi hắn vừa nói xong, hơn hai mươi tên Thiên Tôn đi theo đội súyt chút
nữa đã không nhịn được mà chửi thề ngay tại chỗ.
Nếu như ngươi muốn lấy lòng nữ thần thì tại sao ngươi không tự đi đi?
Đội ngũ bí ẩn kia rất mạnh, ba người bọn ta một nhóm, liệu có thể sống sót nếu
gặp phải bọn họ hay không?
Đến lúc đó, sau khi gửi được tín hiệu, căn bản là nếu như không thể đợi các
ngươi tới thì sẽ chết phải không?
Nhưng ý kiến của bọn họ cũng vô ích.
Đứng trước mặt Chí Tôn, Thiên Tôn không có chỗ để nói.
Cuối cùng thì hơn hai mươi thiên tôn kia được chia làm bảy nhóm, đi đến bảy
khu vực khác nhau trong khu vực rộng ngàn tỷ dặm này.
Tính toán của Cô Phàm Chí Tôn là chính xác.
Trong số bảy khu vực đó, có hai khu thực sự không xa chỗ của Khương Thành.
Mà rất nhanh, Thành Ca cũng thực sự gặp được nhóm ba Thiên Tôn do bọn họ
phái đến.
Theo kế hoạch ban đầu của Cô Phàm Chí Tôn, ba tên Thiên Tôn kia sẽ ngay lập
tức gửi tín hiệu, gọi ba vị Chí Tôn kia đến đây.
Thế nhưng bọn họ đã không làm vậy.
Bởi vì… nhìn bề ngoài, đội ngũ của Thành Ca thực sự quá yếu.
Hoàn toàn không giống như “đội bí ẩn mạnh mẽ” kia.
“Tại sao lại có một đội yếu đến như vậy có thể đi đến đây được?”
“Đúng là kỳ diệu.”
“Xử lý bọn chúng!”
Ba tên Thiên kia không đợi Thành Ca đứng lên nói chuyện, bọn họ trực tiếp tự
tin đi lên.
Trong mắt bọn họ, cái này giống như đập chết mấy con ruồi vậy.
Sau đó bọn họ bị tiêu diệt luôn.
Trận chiến bắt đầu, khi bọn họ phát hiện ra Khương Thành ngoài sức tưởng
tượng thì bọn họ hối hận cũng đã quá muộn, đến chết cũng không thể gửi đi tín
hiệu cầu cứu kia.
“Ba tên thiên tôn này thực sự rất nhiệt tình.”
Thành Ca vừa thu thập chiến lợi phẩm vừa không quên phàn nàn.
“Không nói bất cứ lời xã giao nào đã xông lên đưa đồ, làm cho ta hơi ngại đấy.”
Lại Bình và nhóm Biện Tu đương nhiên mặt mày hớn hở, thuận lợi nịnh hót.
Sau khi giết ba tên Thiên Tôn này, Điểm Thiên Đạo của Đệ Nhất Soái đội đã đạt
một triệu không trăm sáu mươi ngàn.
Đây là một con số cực kỳ khủng khiếp, trực tiếp đứng thứ ba trong số hàng trăm
chiếu khu của chiến trường Hữa Lộ.
Khương chưởng môn lúc này đã không nhận ra rằng mình đã lọt vào top năm
trăm bảng xếp hạng điểm Thiên Đạo cá nhân.
Mà bốn tên gà yếu ớt là Lại Bình và Mạnh Thi cũng đột nhiên có thể nhận được
hơn hai mươi ngàn phần thưởng thêm, đúng là cứ như một giấc mơ vậy.
Lẫm Dã Tôn Giả ở bên cạnh chua xót quan sát, đột nhiên có chút ghen tị với
bọn họ.
Nhưng mà ở một mặt khác, hắn lại có chút khó hiểu.
“Ba tên Thiên Tôn này có chút kỳ quái, sao ta lại có cảm giác như đã nghe thấy
chúng ở đâu đó.”
Cả đội lại lên đường, hai canh giờ sau, bọn họ lại gặp phải một nhóm tìm kiếm
khác do Cô Phàm Chí Tôn phái đến.
Không giống như nhóm trước, nhóm này đã rơi vào tình trạng hỗn loạn ngay từ
đầu.
Vừa mới gặp còn chưa kịp nhìn rõ cảnh giới thì đã gửi tín hiệu đi.
Nhìn vào tín hiệu ngút trời kia, cảm nhận một loại được dao động thần bí nào
đó, Thành Ca, nhóm Lại Bình Lẫm Dã mắt to nhìn mắt nhỏ.
“Không ổn!”
“Bọn họ còn có trợ thủ!”
“Bọn họ đến là để tìm chúng ta!”
Tuy là Lại Bình và nhóm Chung Mạn có cảnh giới thấp, nhưng bọn họ vẫn có
kinh nghiệm rèn luyện.
“Nguy hiểm, đi mau!”
“Không thể ở lại đây!”
Cuối cùng thì nhóm người đối diện cũng có phản ứng.
“Chết tiệt, đó là một đội siêu yếu.”
“Còn tưởng là đội ngũ thần bí mạnh mẽ kia nữa chứ.”
Sau đó, bốn tên Thiên Tôn này cũng tự tin xông đến.
Một lúc sau, họ cũng bị Khương Thành xử đẹp, dâng tặng hai trăm ngàn điểm
Thiên Đạo.
Sau khi xử lý bọn họ, nhóm Lại Bình không thể chờ đợi thêm để bỏ chạy.
“Đội trưởng, rất có thể có một đại năng đã để ý đến chúng ta.”
“Hai nhóm liên tiếp này dường như là cố tình tìm kiếm chúng ta.”
“Một khi đại năng Chí Tôn cấp để mắt đến, vậy thì chúng ta sẽ xong đời.”
Nghe nói là sắp có một Chí Tôn đến, Thành Ca vui còn không kịp.
Hắn cố ý nghiêm mặt.
“Sao nào, các ngươi không còn tin tưởng ở ta nữa sao?”
“Không phải…”
Nhóm Lại Bình thực sự không có tự tin.
Từ trước tới giờ Khương Thành chỉ sử dụng có Căn nguyên băng trong các trận
chiến, không sử dụng các căn nguyên khác.
Cũng đủ cho thấy hắn chưa phải là Chí Tôn.
Nhưng tự nhiên là bọn họ không dám nói điều đó ra ngoài.
“Ta chỉ nghĩ là cẩn thận một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.”
“Đúng vậy, lần này chúng ta đã lấy được không ít điểm Thiên Đạo, có thể trở về
têu hóa một chút.”
Thành Ca sao có thể nghe lọt tai.
“Có ta ở đây, từ thận trọng này là thừa thãi.”
Lẫm Dẫm Tôn Giả ở bên cạnh nghe thấy vậy thì thầm bĩu môi.
Cái đầu nhà ngươi, thật sự không có ai trên đời này tự tin hơn ngươi đâu.
Hắn đã nhớ được lai lịch của ba tên Thiên Tôn vừa rồi là gì
Nếu như không có gì bất ngờ thì, Cô Phàm Chí Tôn sắp đến rồi.
Đến lúc đó, tên tiểu tử này chắc chắc sẽ xong đời.
Bản thân mình có phải là nên tránh đi một chút không, tránh cho lúc đó bị văng
máu khắp người.
Ngay sau đó, một người mặt mày xám xịt xuất hiện.
Thành Ca và Lại Bình đến xem, trực tiếp trợn trong mắt ngay tại chỗ.
“Côn Lưu Chí Tôn?”
“Lại là ngươi sao?”
“Ta còn tưởng kẻ thù đã phát động một cuộc tấn công từ lòng đất đấy…”
Mặc dù chỉ mới được vài ngày nhưng tất cả bọn họ đều cảm thấy như đã xa
nhau mấy đời.
Lần cuối cùng nhìn thấy Côn Lưu Chí Tôn, lão nhân gia này còn oai phong lẫm
liệt biết bao nhiêu?
Ngồi đó nhìn xuống mọi người, giống như thần thánh.
Bây giờ cơ thể này bê bết máu và bùn, đôi mắt tiều tụy mà mệt mỏi, giống như
một con người hoàn toàn khác.