lại giống như bị sét đánh.
Đóa hoa đủ loại kiều diễm đó đã bị Vô Đạo kiếm cắt đứt như vậy, rõ ràng đã
phải nhận lấy thương tổn.
Vòi gãy lìa nhanh chóng thu về, mà Thiên Uyên đang chiến đấu kịch liệt trên
trời cao nhìn thấy cảnh tượng kia thì tròng mắt rạn nứt.
Mặc dù hắn và Thánh Hoàng đang chiến đấu ở cách đó không xa, nhưng thực tế
hai bên đều bận rộn tập trung đấu pháp, hoàn toàn không bận tâm đến những
chuyện xảy ra ở bên dưới.
Lúc này hắn mới bất ngờ nhận ra thánh địa do một tay mình tạo ra sắp sụp đổ
rồi.
“Nghiệt súc chết tiệt!”
Dưới cơn nóng giận đột ngột, thậm chí hắn còn bỏ mặc Thánh Hoàng ở trước
mặt, di chuyển thẳng về phía Khương Thành.
“Chết đi!”
Khương Thành đã bị Thánh giới bao phủ ngay lập tức.
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự lợi hại của Thánh giới.
Trước khi chìm vào đạo hải của Đạo Thần, hắn có cảm giác nghẹt thở như có
thể bị biển cả mênh mông bao trùm bất cứ lúc nào.
Mà lúc này bị Thánh giới bao trùm, hắn chỉ còn lại sự xa lạ.
Vô cùng xa lạ.
Cái loại cảm giác này giống như đột nhiên bỏ một con cá vào giữa không trung,
hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Khi ở Cô Thần giới và Thiên Long giới hắn có thể thích nghi rất nhanh chóng.
Bởi vì đó cũng là tiểu thế giới được xây dựng theo hệ thống của Thiên Đạo,
cùng sinh ra ở Nguyên Tiên giới, khác đường như cùng đích đến.
Nhưng ở Thánh giới, hắn biết dù có như thế nào mình cũng không thể nào thích
nghi được.
Trừ khi mình cũng có thể lĩnh hội được đạo vận mệnh của Thiên Uyên Thánh
chủ.
Nhưng thật sự hắn không sợ.
Mặc dù sau khi bị Thánh giới bao trùm, ngay cả kẻ địch hắn cũng không nhìn
thấy được, nhưng vẫn còn có Vô Đạo kiếm.
Cho dù ở đối diện có là cái gì thì trước tiên cứ vung một kiếm về phía trước rồi
nói tiếp.
Mọi người vừa mới thoát khỏi vây hãm ngẩng đầu lên trời cao đã nhìn thấy một
cảnh tượng kỳ lạ cả đời không thể quên được.
Trong hư không, một đường thẳng di chuyển theo chiều ngang, cắt thật sau vào
cánh hoa của đóa hoa đủ loại đó.
Cánh hoa lớn bị chia ra làm hai, cùng với việc đó là đạo cũng trôi đi mất.
“Không thể nào!”
Thiên Uyên Thánh chủ không bị chia ra làm hai ngay lập tức giống như những
người khác.
Hắn liều mạng vung thanh kiếm trong tay.
Sử dụng kiếm làm quyết, hắn thi triển đạo số mệnh của mình để ngăn cản hiệu
ứng cắt ngang qua của Vô Đạo kiếm.
“Đạo của ta thuộc về Thiên Mệnh, làm ta bị thương ngươi cũng sẽ tự làm tổn
thương mình!”
Về bản chất, đây thực sự là cuộc va chạm giữa hai loại đạo.
Có thể cắt ra tất cả mọi thứ hữu hình trên thế gian chính là đạo của Vô Đạo
kiếm.
Thứ tự giao chiến của hai bên theo thứ tự lần lượt là Thiên Uyên Thánh chủ và
Vô Đạo kiếm.
Về phần Thành ca, lúc này xem như là một “ngươi công cụ” thi triển kiếm này.
Mà lần va chạm này, Vô Đạo kiếm không hề bị đánh bại.
Đường thẳng đó cũng không bị vận mệnh của Thiên Uyên Thánh chủ nghịch
chuyển mà quay ngược trở lại tấn công Khương Thành, chỉ là tốc độ cắt chậm
hơn lúc trước.
Giống như một cái cưa để cưa gỗ, cắm sâu vào giữa cây đại thụ, nhưng vẫn
đang cưa về phía trước.
Đương nhiên, vận mệnh của Thiên Uyên Thánh chủ không thể nào nghịch
chuyển hiệu quả của Vô Đạo kiếm chia ra làm hai.
Vậy nên hắn chỉ có thể rút lui để làm bước khác!
“Đạo của ta không thể phá vỡ, vạn cách đều không phá được!”
Nhưng vẫn vô dụng như cũ, đường thẳng đó của Vô Đạo kiếm vẫn tiến về phía
trước.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thánh giới của mình bị cắt ra từng chút một.
“Không!”
“Ta không tin!”
Thiên Uyên Thánh chủ liều mạng giãy giụa, thi triển các loại đạo vận mệnh
khác nhau.
Nhưng dù thế nào cũng không có thể ngăn cản được Vô Đạo kiếm.
Thánh Hoàng ở phía xa đang lặng lẽ ngừng lại, cũng không nhân cơ hội nhúng
tay vào.
Nàng yên lặng nhìn Vô Đạo kiếm trong tay Khương Thành, dường như cũng bị
uy năng của thanh kiếm này làm cho chấn động.
Khi Thánh giới của mình sắp bị cắt ra hoàn toàn, ngay cả tính mạng cũng trở
nên nguy hiểm, cuối cùng Thiên Uyên Thánh chủ cũng tuyệt vọng.
Hắn đột nhiên hét rống lên bầu trời.
“Thiên Đạo! Ta đồng ý với ngươi!”
Trong khoảnh khắc hắn nói ra những lời này, toàn bộ không gian và thời gian
đều đột nhiên ngừng lại.
Tất cả mọi người có mặt vào thời điểm này dường như đều bị kéo ra ngoài.
Tiên âm lượn lờ, cuối cùng Khương Thành cũng cảm nhận được khí tức Thiên
Đạo của thế giới này.
Nó mênh mông như vậy, mờ mịt như vậy.
Ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn và ý chí không thể làm trái được.
So với nó, Thiên Đạo của kỷ nguyên thứ ba chỉ nhỏ bé yếu ớt như một đứa trẻ
sơ sinh.
Ở trước mặt nó, những sinh linh có mặt đã không thể nào giữ vững được toàn
bộ ý thức của mình nữa.
Người duy nhất có thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó chỉ có bốn sự tồn tại to lớn
Khương Thành, Thiên Uyên Thánh chủ, Vô Đạo kiếm cùng với Thánh Hoàng.
Thiên Uyên Thánh chủ, Vô Đạo kiếm cùng với Thánh Hoàng là vì Đạo Tự
Thân quá mạnh nên có thể chống lại được Thiên Đạo.
Còn lại Khương Thành là không phù hợp với Thiên Đạo.
Cũng không biết Thiên Uyên Thánh chủ và Thiên Đạo đã hoàn thành giao dịch
gì nữa.
Ý chí của Thiên Đạo vừa xuất hiện, Thánh giới lúc đầu sắp bị chia làm hai đột
nhiên được bù đắp lại.
Mà Thiên Uyên Thánh chủ ở bên kia cũng đang nhanh chóng mất đi ý thức của
mình.
Không sai, ý chí Thiên Đạo muốn giúp hắn thì cần phải có một vật dẫn.
Mà cái vật dẫn đó đương nhiên là ý thức của bản thân mình.
Nhìn thấy Thánh giới của hắn sắp được bù đắp lại như lúc đầu, Thánh Hoàng ở
cách đó không xa bỗng nhiên có hành động.
“Vậy mà ngươi lại thỏa hiệp rồi.”
Bình tĩnh bỏ qua những lời này, nàng lại giơ kiếm một lần nữa.
Mà lần này, mục tiêu xuất kiếm của nàng không còn là số mệnh của Thánh giới
nữa, mà chính là bản thân Thiên Uyên Thánh chủ!
Không có ai ngăn cản hắn.
Thiên Đạo đang bận rộn trợ giúp chống lại Vô Đạo kiếm.
Còn Thiên Uyên Thánh chủ tạm thời giao nộp ý thức của mình, hoàn toàn
không có bất cứ chống cự nào.
Vút!
Thanh kiếm trắng tinh chợt lóe lên rồi biến mất.
Đầu bay lên cao.
Theo sau đó còn có sự tàn phá mãnh liệt của đạo và Tiên lực.
Ý chí của Thiên Đạo không còn cơ sở, không thể nào mượn thân thể của Thiên
Uyên Thánh chủ để chống lại Vô Đạo kiếm được nữa, chỉ có rời đi.
Nhưng cùng lúc đi ra, nó cũng đã mang đi Thánh giới phồn hoa.
Vậy nên bỗng nhiên Vô Đạo kiếm không còn mục tiêu.
Cuối cùng ý thức của Thiên Uyên Thánh chủ cũng quay trở lại, nhưng tất cả đều
đã muộn rồi.
Mất đi Thánh giới của mình, hơn nữa tiên thể còn bị Thánh Hoàng phá hủy, hồn
hải cũng bị vỡ tan, ngay cả thực lực phi thường cũng rất khó có thể tiếp tục sống
sót.
Hơn nữa cũng thật đúng lúc, Vô Đạo kiếm mất đi mục tiêu cũng vừa hay tràn
qua.
Cuối cùng lại cho hắn một kiếm thành hai đoạn.
Đến lúc này, vị đại lão Tiên tộc của Thiên giới oai phong đã ngã xuống từ đó.
Hắn cũng được coi như là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay mà Khương Thành
đã từng giết chết, mặc dù trận đánh này chủ yếu là Vô Đạo kiếm và Thánh
Hoàng góp sức.
Vì trận chiến này cực kỳ “dài”, Linh Ý của hắn đã bị chấn động nghiêm trọng.
Ý thức không thể khôi phục được một lúc lâu.
Biểu hiện ra bên ngoài chính là hai tròng mắt thất thần, bất động ở giữa không
trung, rất lâu vẫn không thể bình thường lại.
Ý chí của Thiên Đạo rút lui, tất cả mọi người có mặt đều đã khôi phục lại trạng
thái bình thường.
“Hắn sao thế?”
“Khương đạo hữu?”
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Nhìn Khương Thành rõ ràng có gì đó không ổn ở trên bầu trời, rất nhiều người
bắt đầu có vẻ mặt gian xảo.
Đặc biệt là những Tiên nhân đến từ kỷ nguyên thứ ba lại càng lộ ra vẻ tham lam
trong ánh mắt.
Trong số bọn họ có rất nhiều người mặc dù trước đây chưa từng tận mắt nhìn
thấy Vô Đạo kiếm, nhưng dù sao cũng đã nghe đến uy danh của nó!
Lúc này rõ ràng Khương Thành có chút bất trắc.
Nếu như có thể nhân cơ hội cướp đoạt Vô Đạo kiếm, vậy cho dù mình không
thể vô địch thiên hạ thì ít nhất cũng có thể xếp vào top năm lực chiến đấu đúng
không?
Cuối cùng cũng có người không kiềm chế được.
Không đợi cho đám người Mạch Phong kịp tiến lên thì đã có người lao tới.
“Dừng tay!”
Mạch Phong muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Lúc Đạo Thần trung giai đầu tiên lao tới chạm vào thanh kiếm trong tay
Khương Thành, một luồng sáng rực rỡ phóng ra từ thân kiếm, làm cho người ta
không thể nhìn thấy được.