vô cùng phức tạp và gian nan.
Đầu tiên là cần nối liền với căn nguyên.
Thế nhưng bọn họ căn bản không có cách nào để trực tiếp tiếp xúc với căn
nguyên.
Cho dù có thể tồn tại ở trong căn nguyên, thì đó cũng là nhờ sự giúp đỡ của
pháp tắc không gian đang chống đỡ, chứ không phải tiếp xúc thật sự.
Đó là một loại dày công lâu dài, đơn vị thời gian đều là dùng trăm triệu năm để
tính.
Có điều Khương Thành hiển nhiên không cần phiền phức như vậy.
Hắn đã nhận được sự thừa nhận của căn nguyên rồi.
Chỉ cần từ bên đó trực tiếp cầm là được.
Bất kỳ một chút căn nguyên nào, cũng ẩn chứa sức mạnh cực kỳ dồi dào phong
phú.
Thiên tôn cũng rất khó có thể nhẹ nhàng điều khiển, cho nên mới cần chuẩn bị
cảnh giới tu vi lớn mạnh cho bản thân.
Chỉ có như vậy mới có thể chịu tải được sức mạnh vô biên của một chút căn
nguyên.
Nếu như đổi lại là Đế cảnh cửu trọng, cho dù có cho bọn họ một chút căn
nguyên, cũng sẽ trực tiếp nghiền nát bọn họ.
Khương Thành có thể dựa vào Đế cảnh bát trọng trung kỳ đã có thể chống đỡ
được một chút căn nguyên này, hoàn toàn là vì căn nguyên không có bất kỳ sự
kháng cự nào với hắn, thậm chí còn chủ động phối hợp với hắn.
Phía trên lòng bàn tay, một sợi tơ long lanh trong suốt lượn vòng bồng bềnh.
Cùng với tâm ý của hắn, sợi tơ đó lúc thì thẳng tắp, lúc thì vờn quanh.
Hắn không ngừng ngắm nghía, dần dần trở nên thuần thục.
Mà ở bên ngoài Động phủ, một số Thiên tôn và Chí Tôn của Gia Vương đạo
trường không hẹn mà cùng bay ra.
Tò mò cảm nhận xung quanh.
“Là vị Tôn giả nào đã trở thành Thiên tôn vậy?”
“Là hệ băng, Gia Vương đạo trường ta hình như không có Tôn giả hệ băng
nhỉ?”
“Kỳ lạ!”
“Đạo hữu phương nào đột phá, có thể hiện lên gặp mặt được không?”
Căn nguyên huyền ảo lúc ẩn lúc hiện, bọn họ thật sự không cảm nhận được vị
trí cụ thể, chỉ biết ở ngay gần đó có khí tức căn nguyên hệ băng dày đặc.
Đáng tiếc, hiệu quả cách âm của Động phủ quá tốt, Thành ca không hề hay biết
bên ngoài có rất nhiều người đang “hô hào” mình.
Nếu không thì với mức độ khoác lác của hắn, nhất định cực kỳ kích động bay ra
ngoài, cật lực làm màu trước đông đảo mọi người.
Còn về để lộ con át chủ bài, sau này người khác sẽ có phòng bị?
Loại chuyện này có liên quan gì?
Ngoài hệ thống ra, những con át chủ bài khác hắn trước giờ đều không quan
tâm để lộ, có thể nhận được sự kinh hãi và sùng bái là được.
Ngoài Đan dược ra, những thứ Thiên Cung cấp cho còn có một bộ Đạo khí và
Hộ giáp hoàn toàn mới.
Đạo khí mà hắn nhận được là một thanh Băng Trừng Đạo Kiếm ngũ giai, thuộc
tính chính là quy tắc băng, thuộc tính phụ là quy tắc kiếm và quy tắc thủy.
Phụ trợ để thêm vào hàng loạt pháp trận và Minh văn.
Khương Thành hơi cảm nhận một chút, binh khí này so với Chân khí cùng cấp,
thì có cùng loại chất liệu, uy lực cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Nhưng quan trọng là Chân khí chỉ có thể thêm một quy tắc, mà Đạo khí là bản
tiến giai thật sự của Tiên khí từ trước.
Binh khí này đối với hắn mà nói, hiệu quả dùng tốt hơn nhiều so với Chân khí
lục thất giai.
Mà ở Nguyên Tiên giới, người có thể dùng Đạo khí trên ngũ giai, ít nhất đều là
Tôn giả rồi, hơn nữa quá trình tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Nếu như không phải hắn là Thượng Đỉnh đệ tử, cũng không thể nhận được
trước.
“Thuộc tính cũng rất phù hợp với ca đó.”
Đạo khí của Thượng Đỉnh đệ tử trước khi phát ra, phải do Đại cung chủ của đạo
trường báo cáo chuẩn bị thuộc tính.
Quý Thương lựa chọn thuộc tính chính là hệ băng cho hắn, cũng xem như là rất
có tâm rồi.
Sau khi thử thanh kiếm này, hắn luyện hóa với tốc độ ánh sáng.
Sau đó không nghĩ ngợi gì, chuyển hóa Đạo giáp ngũ giai đó thành điểm Tiên
nguyên.
Hắn chắc chắn sẽ không mặc hộ giáp gì cả.
Cảnh giới có được sự gia tăng, lại đổi binh khí súng bắn chim thành pháo, ca
đây đã hoàn toàn không kiềm chế được tư tưởng làm màu của mình nữa.
“Gia Vương đạo trường trời yên biển lặng, cũng không có kẻ địch gì, vũ đài quả
thật quá nhỏ rồi!”
Được biết hắn sắp rời khỏi đạo trường đi ra ngoài lang bạt, Hoằng Thanh Thiên
tôn vội vàng đến giữ lại.
“Khương đạo hữu, ngươi mới đến đạo trường mấy tháng, sao đã muốn rời đi
thế?”
Hắn còn mong chờ được thỉnh giáo Khương Thành vấn đề luyện đan nữa, thật
không muốn hắn rời khỏi.
“Chi bằng nán lại đây một trăm triệu năm, sau này hãy suy nghĩ chuyện ra
ngoài…”
Khóe miệng Khương Thành trề ra, lão đầu ngươi nói bay bổng như vậy, giống
như một trăm triệu năm chỉ là trong nháy mắt vậy, đúng là vô lý.
“Vậy thì không được, đọc vạn cuốn sách đi vạn dặm đường, ta nhất định phải ra
ngoài học hỏi kinh nghiệm, không thể làm bông hoa trong nhà kính được…”
Mọi người nghe thấy lời này của hắn, tự nhiên thấy cũng rất có đạo lý.
Nhưng nghe câu tiếp theo, thì không giống như thế nữa.
“Đại phật như ca đây, không thể bỏ bê phí hoài thời gian ở trong tiểu miếu như
vậy được.
Nếu không phải có hai tên không thể động vào là Khê Vũ Chí Tôn và Hoằng
Thanh Thiên tôn đang đứng ở hai bên trái phải của hắn, mọi người ở đạo trường
sắp nhổ đầy nước bọt vào mặt hắn rồi.
Ngươi đúng là lợi hại!
Nghe ý này của ngươi, Vương cấp đạo trường còn làm chậm trễ ngươi rồi đúng
không?
Quả thật không giống lời người nói!
Nhưng Khê Vũ Chí Tôn lại rất ủng hộ hắn.
“Khương chủ công nếu như muốn ra ngoài lang bạt, ta nguyện ý đi theo bên
người…”
“Đừng!”
Thành ca vội vàng khoát tay từ chối.
“Ngươi vẫn nên ở lại đạo trường đi, ở đây cần ngươi tiếp tục tỏa sáng.”
Hắn không muốn đem theo một tên Chí Tôn bên mình.
Vậy thì còn cơ hội tự mình biểu diễn sao, đến lúc đó những kẻ địch gặp phải
đều bị hắn xử lý hết.
Khê Vũ Chí Tôn còn muốn tranh thủ một chút, nhưng Thành ca lại thái độ kiên
định.
Nhất định muốn hắn “lấy đại cục làm trọng”, không thể vì một mình mình, mà
vứt bỏ những Tiên nhân Trung đình Hạ đình tràn đầy sự ham học hỏi ở đạo
trường kia.
Người duy nhất Khương Thành đồng ý đem theo chính là Thu Vũ Tuyền.
Bởi vì sức mạnh của vị muội muội này yếu hơn mình, hơn nữa bình thường
cũng ít lời bớt chuyện.
Nhưng đáng tiếc, Thu Thần nữ gần đây bận rộn luyện hóa đan dược lấy được
kia của Văn Nhân Bá Tổng, chuẩn bị cho đột phá Đế cảnh thất trọng, đã bế
quan một thời gian rồi.
Cuối cùng, Khương chưởng môn trong cái “vẫy tay tiễn biệt” của một đám cấp
cao đạo trường, tự mình bước trên hành trình chinh phục mới.
Sau khi rời khỏi đạo trường, Tiên khí và khí tức căn nguyên ở xung quanh đã
giảm xuống mấy cấp.
Có điều…
“Đây mới là Nguyên Tiên giới thật sự!”
Thần hồn vừa mở ra, căn bản đều không dính dáng đến ngoại giới.
Trời đất bao la, có thể mặc sức tung hoành ngang dọc!
Nhưng sao khi thu lại thần hồn cảm nhận, trong đầu của hắn xuất hiện tận mấy
câu hỏi.
Bởi vì việc này có chút chênh lệch với cảnh tượng trong tưởng tượng của hắn.
Phạm vi vừa nãy thần hồn cảm nhận được cực kỳ rộng lớn, ngoài một số Tiên
thành ra, còn có thể nhìn thấy rất nhiều Tiên nhân đang tìm kiếm cơ duyên ở
thôn quê.
Dựa vào tập tục trước đây của Tiên giới và Băng giới, thôn quê xảy ra tranh
chấp, giết người đoạt bảo là chuyện rất thường gặp.
Nhưng vừa nãy cảm nhận phạm vi lớn như vậy, vậy mà không hề nhìn thấy một
trận xung đột nào.
Có lúc có thể nhìn thấy một đội Tiên nhiên yếu kém gặp phải Tiên nhân lớn
mạnh, hai bên lại giao lưu rồi bỏ qua, cũng không xảy ra bất kỳ khúc mắc nào.
Mà trong những Tiên thành kia, lại càng trật tự ngăn nắp.
Đừng nói là tranh đấu, ngay cả một chút xung đột nhỏ cũng không có.
Một số Tiên nhân trước khi gặp mặt nói chuyện, thậm chí còn hành lễ lẫn nhau.
“Có chút thú vị.”
“Cái Nguyên Tiên giới này, lại có thể hòa bình thương yêu như vậy sao?”
“Xem ra, Thiên Cung thật ra cũng được đó.”
Trước đây bởi vì rất nhiều Tiên nhân bị dồn vào bước đường bị ruồng bỏ, hắn
mới có chút phản cảm với Thiên Cung, cảm thấy bọn họ quản lý quá nhiều.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này, hắn lại cảm thấy, một Thiên
Cung như vậy cũng không phải là không có điểm đáng khen.
Nhưng ý nghĩ của hắn, ngay sau đó liền im bặt lại.