một trăm vị Đạo Tôn của trận doanh Tử Hồng tông, cùng với hơn mười ngàn
môn đồ tinh nhuệ từ một số môn phái chính chạy ra khỏi đại bản doanh.
Mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi đó được khoảng ba phút thì những tiên nhân
khác có mặt ở đó trừng trừng nhìn bằng đôi mắt ti hí.
Đã có tới hơn mười triệu tiên nhân được chiêu mộ từ toàn bộ tiền tuyến của
Minh Tái vực tới.
Số lượng người hơn mười ngàn, không có ranh giới không có điểm dừng, chưa
kể còn lên tới cả chục triệu.
Nhưng những người này đối mặt với đại quân của Thiên Cung chẳng qua cũng
chỉ như dê đang đợi làm thịt.
Bởi vì phần lớn cũng chỉ là Tôn Giả, thậm chí bọn họ còn chưa tới Đế Cảnh cửu
trọng.
Bọn họ cũng đến từ những môn phái vừa hoặc nhỏ.
Đạo Thánh, Đạo Tôn cấp cao của Minh Nhai Thiên đột nhiên xuất động tập thể,
không chào hỏi một tiếng nào mà cũng không đánh khiến cho bọn họ bất ngờ
không kịp đề phòng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao tất cả Đạo Thánh và các trưởng lão của Minh Nhai Thiên đều ra quân
rồi?”
Đương nhiên đám người Định Hoằng, Ngôn Huyền và Đường Miểu sẽ không
đưa những người này đi cùng.
Nói đùa à, công lao to lớn như vậy chỉ có những những người đứng đầu môn
phái như bọn ta mới có tư cách được hưởng thôi.
Những tấm bia đỡ đạn bị sắp xếp ở tầng thấp nhất như các ngươi cũng xứng
sao?
“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ, cũng phải ra quân theo sao?”
“Không có có mệnh lệnh thì tốt nhất không nên làm loạn.”
“Nhưng mà, nhỡ đâu lúc này Thiên Lân Quân đánh tới thì phải làm sao?”
“Có lẽ… Không thể nào chứ?”
Ngay khi các doanh địa dần trở nên hỗn loạn, mỗi người đều đang cảm thấy bất
an thì cứ điểm thứ nhất của Thiên Lân Quân đã xông vào trong tiền tuyến của
Phong Nguyên Thánh Điện.
Mặc dù bọn họ lên đường rất nhanh chóng, nhưng khi đến đây thì người dẫn
đầu là Đường Miểu Đạo Thánh vẫn có sự thận trọng rất hiếm thấy.
Hắn gọi tất cả đám người Vi Hành và Quán Đào tới.
“Các ngươi lại đi xem thử đi!”
“Nhân tiện cho nổ tung thành lũy của bọn họ một lần nữa!”
Lúc này, những cao thủ của trận doanh Tịnh Cầm Tiên Phủ cũng chạy tới.
Định Hoằng cũng cảm thấy điều này rất cần thiết.
Nhỡ đâu Thiên Lân Quân vẫn còn mai phục thì sao chứ?
Để cho hai môn phái là tấm “bia đỡ đạn” này mò mẫm trước khi hành động có
thể bảo đảm được cho an toàn của mình.
Trong lòng Vi Hành và Quán Đào vui mừng khôn xiết.
Đến nước này thì kế hoạch của bọn họ cũng đã hoàn thành được hơn phân nửa
rồi.
Còn lại vấn đề mấu chốt nhất là làm thế nào có thể thoát khỏi sự kiểm soát của
những Đạo Thánh như Định Hoằng và Đường Miểu, tránh việc sẽ bị bọn chúng
giết để trút giận.
Kết quả là nghĩ cái gì thì cái đó tới, đối phương lại điều hai tông môn của mình
ra ngoài.
Ngoài mặt hai người bọn họ vẫn làm ra vẻ đăm chiêu ủ dột.
Mà các Đạo Thánh và Đạo Tôn đứng đầu môn phái lớn có mặt ở đó, từng người
một đều có thần sắc lạnh lùng giống như đang nhìn xuống một con kiến hôi.
Dương Công Đạo Tôn đứng phía sau Đường Miểu Đạo Thánh vui sướng khi
người khác gặp họa, hắn lớn tiếng kêu gào.
“Còn không nhanh lên một chút à?”
“Đây là mệnh lệnh của Đạo Thánh ban ra, là vinh hạnh của các ngươi!”
“Kéo dài thời gian làm lỡ thời cơ chiến đấu thì các ngươi có chết hàng vạn lần
cũng khó mà thoát tội!”
Hắn cũng không phải là một thành viên của Minh Nhai Thiên, vốn dĩ hắn không
theo kịp chuyến xe lần này.
Nhưng vì hắn và Đường Miểu Đạo Thánh có chút thân tình, ngay từ lúc đầu đã
biết tin tình báo cứ điểm thứ nhất không có ai, vậy nên vẫn có thể lẻn vào, mang
theo môn đồ của Kim Phách Thánh Điện chen chúc vào đây.
Vi Hành giống như đang nhìn một kẻ ngu, cuối cùng nhìn hắn một cái.
Lúc này hắn mới xoay người dẫn theo đám đệ tử Diệp Minh, Diệp Đường xông
ào ào vào bên trong cứ điểm thứ nhất.
Khi cao thủ của ba phe cánh khác chạy tới hiện trường thì ở bên trong đã liên
tục vang lên những tiếng nổ tung.
Một lát sau, Vi Hành và Quán Đào bay ra.
Bọn họ hét lớn từ phía xa.
“Tất cả bình thường!”
Mọi người ở bên ngoài ổn định lại tâm trạng, xem ra doanh trại thật sự trống
rỗng, không hề có mai phục!
“Giết!”
Định Hoằng Đạo Thánh ra lệnh một tiếng, những cao thủ tinh nhuệ ở phía sau
hắn như sói như cọp vậy.
Không biết còn tưởng rằng ở phía đối diện là thiên quân vạn mã đấy chứ.
Đám người Đường Miểu và Hư Cung Đạo Thánh cũng không cam lòng bị rớt
lại ở phía sau.
“Tiến lên giết!”
“Chiếm lấy cứ điểm thứ nhất, ngay bây giờ!”
Ngôn Huyền Đạo Thánh là người chuẩn bị đầy đủ nhất, thậm chí hắn còn sắp
xếp người “quay phim” hiện trường.
Bên phía Tử Hồng tông có khoảng tám vị tiên nhân chuyện chịu trách nhiệm
điều khiển tiên khí Lưu ảnh.
Ba người chụp các tư thế oai hùng “đánh chiếm” cứ điểm thứ nhất của Ngôn
Huyền Đạo Thánh từ các góc độ khác nhau, ba người chịu trách nhiệm chụp
mấy tên Đạo Thánh khác.
Còn hai người còn lại chụp những Đạo Tôn và Chí Tôn tinh nhuệ của phe cánh
chính.
Còn về bốn phe cánh khác thì tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trong những
tấm hình của bọn họ.
Ba mươi ba tên Đạo Thánh cùng với hơn bảy trăm Đạo Tôn đã nhanh chóng
chen lấn xông ào ào vào cứ điểm thứ nhất.
“Ha ha, Phong Nguyên Thánh Điện bọn ta chính là người đầu tiên!”
Đường Miểu Đạo Thánh gấp rút tuyên bố mình giành được trước, cách đó
không xa Định Hoằng Đạo Thánh đã phát biểu cảm nghĩ chiến thắng với tiên
khí truyền ảnh rồi.
“Tên giặc Thiên Cung xâm phạm lãnh thổ của ta!”
“Tịnh Cầm Tiên Phủ, dẹp phản nghịch giết kẻ xấu…”
Không chỉ có hắn mà thủ lĩnh của những phe cách khác và đám Đạo Thánh
cũng đã bắt đầu có phần biểu diễn của riêng mình rồi.
Chẳng qua cũng chỉ là tuyên bố mình mới là người đầu tiên xông vào, là người
đầu tiên chiếm được cứ điểm Thiên Lân Quân.
Toàn cảnh trông giống như là đánh cho có, dường như đến đây để chơi vậy.
Còn những người khác ở phía sau thì đang đi ra đi vào bên trong những mặt trận
của Thiên Lân Quân.
“Đây chính là nơi mà trước đây chúng ta không đánh hạ được sao?”
“Nhìn cũng chả có gì đặc biệt!”
“Thiên Cung là như thế này?”
“Không chịu nổi một cú mà, cứ thế bị chúng ta hù dọa chạy mất.”
“Ha ha, chụp cho ta một cái đi, sau này cũng có thể lấy về khoe khoang đánh
bại được Thiên Cung rồi…”
Rất nhanh đã có vài người tiến vào pháo đài lớn nhất ở giữa.
Sau đó, tất cả những người này đều bay ngược trở ra.
“A, các ngươi chụp xong chưa?”
Ầm!
Một tiếng nổ rất lớn vang lên, trường kiếm lóe lên ánh sáng màu đen nhấn chìm
tầm nhìn của mọi người giống như một cơn lốc xoáy.
Tiên lực và hào quang căn nguyên khắp bầu trời đã làm gián đoạn hoạt động
chụp ảnh tự sướng của những Đạo Thánh ở phía xa kia, cũng làm chấn động
đến đám Chí Tôn và Đạo Tôn đang vô cùng phấn khởi của Minh Nhai Thiên.
“Ai vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Chẳng lẽ thực sự có mai phục sao?”
Cho dù là Định Hoằng hay Ngôn Huyền thì cũng đều biến sắc.
Mà khi bọn họ chạy tới thì nhìn thấy mười mấy tên Chí Tôn và Đạo Tôn ngã
trên mặt đất không có một chút tiếng động nào.
Người vừa mới ra tay chính là Đoạn Hà.
“Ngươi là người ở đâu?”
Định Hoằng cầm lấy đạo khí của mình, trong mắt hắn lóe lên sát khí.
Nhưng hắn cũng không ra tay ngay lập tức.
Một nhân vật to lớn như hắn sẽ không tùy tiện ra tay động thủ khi chưa nắm rõ
được tình hình.
Mà những Đạo Thánh và Đạo Tôn khác ở bên cạnh đã không kìm được cơn
nóng giận gào lên từ lâu rồi.
“To gan, dám ra tay với người Minh Nhai Thiên bọn ta!”
Lúc đầu bọn họ còn tưởng là mai phục, bây giờ nhìn kỹ thì chỉ có khoảng hơn
hai mươi người xa lạ xuất hiện ở trước mặt.
Cũng không phải là đại quân Thiên Cung mà bọn họ lo lắng.
Vậy thì còn gì phải sợ chứ?
“Tặc tử tới từ đâu?”
“Tiêu diệt hết bọn họ!”
“Tặc tử?”
Đoạn Hà chậm rãi buông kiếm xuống, hắn nhếch miệng cười một tiếng nhìn đối
diện.
“Chỗ này là bọn ta tới trước.”
“Các ngươi đột nhiên xông tới, cũng không thèm chào hỏi một tiếng, ta còn
muốn hỏi đám tặc tử các ngươi từ đâu tới đây.”
Những lời nói này của hắn làm cho đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền bị
mơ hồ rồi.
Chỗ này là do đối phương tới trước.
“Bên kia nói xằng nói bậy!”
“Rõ ràng chỗ này là cứ điểm thứ nhất của quân đoàn Thiên Lân Quân, có dính
dáng gì tới các ngươi cơ chứ?”
“Đúng vậy!”
Đoạn Hà cười híp mắt gật đầu.
“Nơi này là cứ điểm của Thiên Lân Quân, nhưng mà bọn họ đã cho bọn ta
mượn rồi.”