ngừng phát hiện những cứ điểm đều bị “phá hủy”, Khương Thành cũng đang
từng bước lặp lại “công việc tiếp quản”.
Nhu Nguyệt lĩnh tổng cộng có hai mươi hai cứ điểm, trước mắt hắn đã đến
mười bảy cái rồi.
Phe đối diện vẫn lui binh không chút do dự, nhường lại cứ điểm.
Nói thật thì đến bước này, Khương Thành quả thực đã hoàn toàn xác định đối
phương có vấn đề rồi.
Mấy tiên tướng của Thiên Cung này cho dù có phần sợ chết hoặc sợ bản thân,
nhưng không thể tất cả đều vậy chứ?
Cũng phải có mấy tên cứng không sợ chết chứ?
Cũng phải có mấy tráng sĩ hận Đạo Tuyệt Chi Địa, biết rõ không thể mà vẫn
làm chứ?
Nhưng đến mười bảy cứ dierdrm rồi mà một tên cũng không gặp phải.
Cái nào cũng chuồn rất trơn tru.
À không, có cái thậm chí hắn còn chưa đến đã bỏ lại vườn không nhà trống rồi.
“Bọn họ rốt cuộc muốn mai phục ta ở đâu chứ?”
“Cũng nói với ta một tiếng chứ, lỡ ta đi sai rồi thì phải làm sao đây?”
Mà ở bên khia, đám Thần Quân Sát Vương và Cảnh Vương cũng đã tụ lại với
nhau.
Nhưng tiên tướng trở về kia khi đến Vũ Đường cốc đã nhận được mệnh lệnh lập
tức được bố trí vào những vị trí khác nhau.
Một cái bẫy đã thành hình.
Chỉ còn chờ Khương Thành đặt chân vào thì sẽ cho một trận ra trò.
Lúc này, bọn họ có được tin tức của đám đại quân ở hậu phương.
“Mông Đoan cũng đến rồi?”
“Không những chỉ có Mông Đoan mà những ai có thể đến được ở Khiếu Mang
vực đều đến, có hơn hai trăm bảy mươi ngàn người.”
“Bọn họ không ở cùng với Khương Thành.”
Cả Sát Vương và Cảnh Vương đều coi thường lực lượng này, suy cho cùng thì
cũng chỉ có 31 Đạo Thánh với hơn ngàn Đạo Tôn.
Nói về mặt ngoài thì hơn bọn họ một chút.
“Lẽ nào kế hoạch của bọn họ là dù Khương Thành để thu hút sự chú ý của
chúng ta, đại quân thật sự sẽ đến tập kích?”
“Hay cũng có nghĩa là chia làm hai nhánh quân để đánh chúng ta?”
Rất nhanh, bọn họ đã nhận được tình báo.
“Mông Đoan luôn ở sau Khương Thành, trên đường luôn do thám những cứ
điểm đã bị bỏ.”
“Hửm?”
Với kiến thức rộng rãi của Cảnh Vương và Sát Vương, chuyện này có hơi khó
hiểu.
“Bọn họ thế này là muốn làm gì đây?”
“Điều tra những cứ điểm đã giải tán, có ý nghĩa gì sao?”
“Lẽ nào… bọn chúng và Khương Thành vốn không hề phối hợp với nhau?”
Trong lúc bọn họ nghi thần nghi quỷ, Mông Đoan Đạo Thánh cảm thấy bản
thân buộc phải làm gì đó rồi.
Bọn họ lúc này đã đến cứ điểm thứ mười lăm.
Thành lũy này vẫn bị Phi Tiên môn “dọn sạch” triệt để, chứng tỏ lại lần nữa
“đại thắng”.
“Mười lăm lần chiến thắng liên tiếp.”
Những tiên nân đằng sau hoan hô lên lần thứ mười lăm.
“Ôi trời ơi, thế này là thần tích hộ thân mà.”
“Có lẽ hai nhành thiên quân kia đã bị giết chết sạch rồi nhỉ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Xem ra Khương tiên bối không hề nói quá, cần nhiều người như vậy làm gì
chứ? Có Phi Tiên môn bọn họ là đủ rồi.”
“Không sai, chúng ta cũng là thừa mà.”
Bọn người Mông Đoan ngghe được mấy lời bàn tán này cũng sôi máu lên.
Má nó, các ngươi dư thừa nhưng ta thì không.
Hắn cũng có phần nghĩ không thông.
Mới bao lâu đâu chứ, dù cho toàn bộ mấy cứ điểm này đều bị san bằng thì cũng
phải cần thời gian nhất định mà.
“Dù Phi Tiên môn có mạnh hơn đi nữa nhưng cũng không thể giết nhanh được
vậy nhỉ?”
Thế nhưng những cứ điểm “bằng phẳng” kia lại ở trơ trơ trước mắt hắn, hắn
cũng không tìm thấy lí do để phản bác.
“Nhất định phải làm gì đó.”
“Nếu không thì chức vị đàm chủ sẽ bị cướp mất.”
“Nhưng chúng ta có thể làm gì được đây?”
Khương Thành như ánh mặt trời ban ngày, đám người Mông Việt và Thanh
Tịch cũng hết cách.
“Cướp công.”
Mông Đoan lạnh lùng nói ra hai chữ.
Mông Ung đột nhiên phản ứng lại.
“Ý của sư huynh là, giành lấy công lao thu hồi Nhu Nguyệt lĩnh?”
“Không sai.”
Mông Đoan gật mạnh đầu.
“Theo như thám báo thì chúng ta cách Khương Thành phía trước không xa.”
“Chỉ cần chúng ta đến Vũ Đường cốc trước, giành cứ điểm ở đó lại thì công lao
thu hồi Nhu Nguyệt lĩnh sẽ không phải là của hắn.”
Mọi người lần lượt hiểu ra.
“Đúng thế.”
“Vũ Đường cốc là biên giới ở ngoài cùng Nhu Nguyệt lĩnh.”
“Chỉ cần chúng ta đến cứ điểm đó trước thì có thể tuyên bố chúng ta đã giành
lại được Nhu Nguyệt lĩnh rồi.”
“Đến lúc đó thì cho dù Khương Thành có nói đó là công của hắn cũng vô
dụng.”
“Đúng, cứ làm như vậy.”
“Vị trí chủ đàm đã định không có duyên với hắn.”
Thanh Tịch Đạo Thánh vẫn còn không yên tâm cho lắm.
“Lỡ như ở đó có kẻ địch mạnh thì phải làm sao?”
Mông Bích Đạo Thánh không nghĩ thế, nói: “Sợ cái gì, bọn họ đánh hạ mười
mấy cứ điểm, bên kia chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng rồi, có thể còn bảy
tám Đạo Thánh cũng không chừng.”
“Phải đó, chúng ta có 31 Đạo Thánh, còn sợ đám tàn binh bại tướng đó sao?”
“Không!”
Mông Ung Đạo Thánh lắc đầu.
“Đó không phải là công lao của tất cả mọi người sao? Còn có chuyện gì của
Tịnh Trúc Tiên phủ nữa chứ?”
Mông Đoan Đạo Thánh nghĩ cũng phải, công lao chỉ nên thuộc về một mình
Tịnh Trúc Tiên phủ.
Chỉ có như vậy thì vị trí chủ đàm của bản thân mới có thể tiếp tục củng cố.
Thế là hắn lập tức hạ lệnh chia binh.
Hắn tự mình mang theo Tịnh Trúc Tiên phủ và Kỳ La tông, Thông Nguyên thế
gia với vài cao thủ tinh anh của các tông môn đi về Vũ Đường cốc.
Còn trăm mấy ngàn tiên nhân không thuộc phe Tiên phủ thì sẽ tiếp tục do Mông
Ung Đạo Thánh thống lĩnh đi đến cứ điểm tiếp theo do thám.
“Xuất phát.”
Mông Đoan rất nhanh đã mang theo đội ngũ hơn tám mươi ngàn người phân
binh đi khỏi.
Đám tiên nhân ở phía sau cũng không phải ngốc, nghe thấy mệnh lệnh này đã
lập tức ý thức được Tịnh Trúc Tiên phủ muốn giành công rồi.
Nhưng mà cũng hết cách, bọn họ cũng cản đâu được.
Khi đám hơn tám mươi ngàn người của Mông Đoan Đạo Thánh đến Vũ Đường
cốc, Khương Thành đã giết đến cứ điểm thứ hai mươi rồi.
Cách thắng lợi chỉ còn một bước.
Chỉ đáng tiếc, công lao “lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh” này của hắn dường như sắp bị
người ta giành mất rồi.
Bởi vì Mông Đoan Đạo Thánh đã giết đến Vũ Đương cốc.
Nơi đây vốn không phải là một sơn cốc bình thường mà là kì địa do quy tắc
mưa và quy tắc mây trộn lẫn mà thành.
Những Chí Tôn bình thường đi vào sẽ rất dễ bị lạc đường.
“Ở đây quả nhiên không có kẻ địch.”
“Có vẻ như hai nhánh thiên quân kia đã bị đánh sạch rồi, chúng ta chẳng phí
chút hơi đã chiếm được cứ điểm này.”
Mông Đoan Đạo Thánh có thể nói là đắc ý vô cùng.
“Thật mong Khương Thành sớm đến đây để xem chúng ta biểu diễn.”
“Ha ha ha, rất định sẽ rất đặc sắc.”
Bọn họ đi trong Vũ Đường cốc, vừa nghĩ làm sao giành công lao lấy lại Nhu
Nguyệt lĩnh này thật vẹn toàn.
Cho đến khi…
Sát Vương và Cảnh Vương phát hiện vòng mai phục của mình đã có kẻ ngoài
bước vào.
“Tám mươi ngàn đại quân?”
“Do thám chẳng phải báo Khương Thành phải tầm một khắc nữa mới đến sao?”
“Ai đến thế?”
“Là Mông Đoan.”
“Sao tự dưng hắn lại chạy đến đây rồi, lẽ nào muốn đến tập kích chúng ta?”
“Làm sao bây giờ?”
Trong đầu tám Thần Quân này chỉ trong một giây đã có chung một ý nghĩ.
“Xử đẹp bọn chúng.”
“Bọn chúng chỉ là mấy Đạo Thánh bình thường, đâu phải yêu nghiệt như
Khương Thành.”
“Chủ động xông vào vòng mai phục, chúng ta không có lí do không đùa.”
“Truyền lệnh xuống, giết!”