Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái đó, Khương chưởng môn…”

Bạch La Tiên vương xoa xoa tay, nét mặt lộ vẻ ngượng nghịu.

Thành Ca đoán ra được bọn họ muốn cái gì, cố ý cười tủm tỉm nói: “Sao nào,

người muốn đi vào?”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Bạch La Tiên vương mặt dày nịnh nọt, cười tươi như hoa nói: “Khương chưởng

môn là người trong lòng thiên hạ, lại là kiếm chủ của kiếm tâm mộc, không biết

ta có tiện bước qua cầu?”

Vừa rồi hắn còn châm biếm Thành Ca, chỉ là Thành Ca không nghe thấy mà

thôi.

Mà bây giờ đi cầu xin người khác, hắn thực sự rất biết tận dụng cơ hội.

Phía sau có không ít kiếm tu tỏ vẻ khinh bỉ.

Một số kiếm tu tính khí nóng nảy, thậm chí tức giận mắng: “Bạch La, lòng tự

trọng của ngươi đâu? Thật là nỗi nhục của kiếm tu!”

“Hạ cái giọng xuống, ngươi cũng không xứng làm kiếm tu đâu!”

“Cho dù muốn đi vào, cần gì phải nịnh nọt như vậy, thật là quá mất mặt!”

Nghe bọn họ chỉ trích, Bạch La Tiên vương lộ vẻ vừa gượng gạo vừa tức giận.

Mà Khương chưởng môn ngược lại không đếm xỉa đám người đó, chỉ vẫy vẫy

tay với hắn.

“Được chứ. Ngươi tiến vào đi!”

Bạch La Tiên vương mừng rỡ, không ngờ rằng Ma Đầu số một lục giai trong

truyền thuyết lại dễ nói chuyện như vậy.

Ngon ngọt cầu xin một chút liền được thông qua.

Hắn vội vàng nói cảm ơn rồi thẳng tiến lên thiên kiều.

Mọi người nhìn theo bóng dáng của hắn vượt qua cấm chế của Thiên Kiếm

Cung và dần biến mất khỏi tầm mắt.

Khỏi cần đoán, cũng là thành công tiến vào Thiên Kiếm Sơn.

Nhất thời tất cả những người khác cũng vội vàng nháo nhào đuổi theo.

Ngay cả những kiếm tu vừa rồi còn chửi mắng Bạch La Tiên vương cũng không

ngoại lệ.

Nhưng mà, lần này Thành Ca lại đưa tay ra ngăn cản bọn họ.

“Ta mới chỉ đồng ý cho một mình hắn đi vào, không có nói để tất cả các ngươi

đi vào.”

Mọi người sửng sốt: “Khương chưởng môn, ngươi đây là có ý gì?”

Thành Ca liếc bọn họ một lượt liền cười nói: “Chả có ý gì cả, chỉ là cảm thấy

các ngươi thật mơ mộng.”

“Có biết cái gì gọi là thái độ cầu xin kẻ khác không?”

“Ta thấy các ngươi hình như không hiểu đạo lý làm người cơ bản nhất thì phải!”

“Vừa muốn dương dương tự đắc, vừa muốn ta thuận tiện cho quá, mặt các

ngươi cũng quá dày đi!”

“Làm gì có cái chuyện đó, muốn qua chí ít cũng phải đổi cái gì đó chứ?”

Lời này của hắn tựa như đinh thép đóng vào lòng mọi người.

Sắc mặt của các kiếm tu đều trở nên khó coi.

“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

“Muốn dùng tiên tinh làm phí vào cửa sao?”

“Chúng ta có thể đưa cho ngươi, ra giá đi!”

Thành Ca nhếch mép: “Này là do ngươi nói đấy!”

“Vậy mỗi người giao cho ta mười tỷ Tiên Tinh thượng phẩm đi!”

“Cái gì cơ?”

“Mười tỷ?”

“Ngươi định đi ăn cướp à?”

“Đúng là vì lợi ích mà mờ mắt, ngươi điên rồi à?”

“Cái giá như vậy, ở đó mà mơ đi!”

Mười tỷ Tiên Tinh thượng phẩm cái giá trên trời này khiến tất cả đều không

chấp nhận được, bọn họ không ai trả nổi.

Cho dù trả được thì cũng không đáng.

“Chậc chậc…”

Thành Ca tỏ vẻ khinh bỉ lắc đầu: “Thấy các ngươi muốn xin cái giá, ta còn

tưởng các ngươi nổ thế nào, thì ra cũng chỉ có như vậy!”

“Nếu không đủ can đảm thì trước đó đừng chắc chắn như vậy.”

Có kẻ tức giận nói: “Bạch La Tiên vương không phải hắn cũng không trả gì cả,

làm sao hắn có thể đi vào?”

“Ai nói hắn không mất gì?”

Thành Ca cười lớn: “Lời mà hắn nói ra rất lọt tai, khiến tâm trạng ta vui vẻ, như

vậy không được sao?”

Lại còn có chuyện như vậy?

Bạch La Tiên vương có thể đi vào, bởi vì nguyên nhân đơn giản này?

Mấy tên kiếm tu cầm đầu cắn răng: “Vậy bọn ta…”

Trông ánh mắt thăm dò của bọn họ, Thành Ca gật đầu khích lệ: “ Chỉ cần các

ngươi nói mấy lời dễ nghe, ta có thể cho ngươi qua.”

Điều này…

Tất thảy mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Thương Linh cũng có phần bất ngờ, không kìm nổi mà truyền âm đến:

“Không ngờ ngươi trong chuyện này lại có thể không nhân cơ hội kiếm lời, thật

sự bất ngờ, đây không phải phong cách của ngươi!”

Thành Ca cũng truyền âm: “Có một số thứ quan trọng hơn lợi ích.”

“Ví như nịnh hót?” Thương Linh ngược lại rất hiểu hắn.

Thành Ca khó chịu: “Ta đây cũng là vì tất cả kiếm tu mà tạo phúc, khen một câu

có làm sao, đã lấy mạng bọn họ chưa?”

Miệng thì nói như vậy, nhưng thực chất Thành Ca không như những gì đã nói?

Với thực lực hiện tại của hắn, những kiếm tu này không đem ra thứ gì để hắn

sáng mắt, không bằng để bọn họ khen một câu cho xong chuyện.

Sống cả một đời không phải các ngươi đều tự cho mình là giỏi sao, vậy ta lại

càng muốn các ngươi khom lưng cúi đầu!

Mà yêu cầu này lại chọc đúng vào chỗ khó chịu nhất của đám kiếm tu.

Muốn bọn họ móc ra tám mươi hay trăm ngàn tiên tinh, bọn họ có thể đáp ứng.

Muốn bọn họ khen người khác, hơn nữa người được khen lại còn là Khương

Thành, đây đúng là ép người quá mức.

Thiên phú của Thành Ca thực sự khiến bọn họ nể phục.

Nhưng trước đây khi hắn còn ở cửa quy tắc đã chiếm giết vô số kiếm tu, lại còn

chọn quy tắc tốc độ, điều này khiến cho bọn họ dù thế nào cũng không có cách

nào chân thành chấp nhận hắn.

Khen một “kẻ phản bội” trong kiếm tu, chỉ nghĩ thôi cũng vô cùng khó chịu.

Phía sau lập tức có người lớn tiếng nói: “Thực lực của người dù có mạnh hơn

nữa cũng đừng mong bọn ta khuất phục!”

Thành Ca nghĩa thầm ta cũng không muốn lôi thực lực ra dọa với các ngươi,

nếu không muốn có thể rời đi, không phải là ngươi có lòng thì ta có dạ sao?

Những tên khác nhao nhao phụ hoạ, kích động nói.

“Không sai, ta cho dù cả đời này không vào được, cũng không làm mấy chuyện

này.”

“Ngươi đang nằm mơ sao, đừng cho rằng có cơ hội khiến cho kiếm tu chúng ta

cúi đầu!”

“Kiếm tu ta, trước nay chưa từng cúi người khom lưng…”

Lời này của bọn họ còn chưa dứt, tên Kim Tiên cách Thành Ca không xa liền

“phản bội”.

“Khương chưởng môn, ngươi là người có thiên phú cao nhất ta từng gặp qua,

thiên hạ vô song!”

Thành Ca lập tức vẫy tay cho qua: “Được, ngươi có thể tiến vào.”

Kim Tiên kia vui sướng nhảy cao ba tấc, không ngờ rằng thật sự chỉ cần một

câu nói.

Vội vội vàng vàng bước lên dải cầu vồng, biến mất ngay trước mắt mọi người.

Các kiếm tu vẫn còn đang chấn động giống như đột nhiên bị bóp cổ vậy, cú tự

vả này thực sự quá nhanh.

Vô số kiếm tu ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng của Kim Tiên biến mất, lòng dạ

cũng nhanh chóng thay đổi.

Bên trong chính là Thiên Kiếm Sơn!

Có Thiên Kiếm Sơn của Ngũ Đại Thượng vị kiếm tâm!

Bản thân chỉ cần nói một lời khen thôi, cũng không phải nhận hắn làm chủ, lại

càng không gia nhập tông môn của hắn.

Có gì không thể chấp nhận được chứ?

Khen ngợi hắn… cũng không tính là chịu khuất phục hắn phải không?

Thế là, lại có một vị Tiên vương khác mỉm cười nói: “Khương chưởng môn,

ngươi xứng đáng là người hào phóng nhất trong lịch sử, người đời đã hiểu lầm

ngươi!”

Thành Ca hài lòng gật đầu: “Được, vào đi!”

Giống như mở ra được cái van xả, nhiều kẻ không thể nhịn nổi nữa đột nhiên

mở miệng.

“Khương chưởng môn, ngươi là Kiếm Tiên đầu tiên của Tiên Giới!”

“Vào đi, vào đi.”

“Khương chưởng môn, ngươi là người đẹp trai nhất Tiên Giới!”

“Ha ha ha, ngươi đúng là có mắt nhìn người.”

“Khương chưởng môn, thiên phú kiếm đạo độc nhất vô nhị của ngươi, chính là

ánh sáng mới soi rọi thêm cho cả Tiên Giới!”

“Không tồi, góc nhìn mới, mời vào mời vào!”

“Khương chưởng môn không hổ danh là Kiếm Tiên số một Tiên Giới!”

“Tiểu lão đệ, cái này vừa rồi đã có người khen rồi, ngươi có thể có chút mới mẻ

không?”

“Khương chưởng môn…”

Từng câu khen gợi như mật rót vào tai, Thành Ca sắp thăng hoa rồi.

Đám kiếm tu cố chấp phía sau rất tức giận dù ngưỡng mộ nhưng lại không thể

để mất thể diện.

Mà ở đầu bên kia, Thiên Kiếm Cung sau khi nắm rõ tình huống bên này thì

đứng ngồi không yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK