thêm khó hiểu.
Chẳng phải là từng người một lên à?
Nhưng khi nhìn thấy hai người này lần lượt thả ra huyền văn và thần hồn, đồng
thời còn gián tiếp tiếp xúc với nhau, bỗng nhiên rất nhiều người ở bên ngoài sân
đấu đều hô lên kinh ngạc.
“Song Cực Dung Văn Sát!”
“Hóa ra là thuật hợp kích này ư!”
Nghe đến danh xưng của huyền thuật này, rất nhiều người của Đại Huyền giới
đều vui mừng khôn xiết.
“Tuyệt vời, lần này thắng chắc rồi!”
“Khó trách Thiên Thắng bộ lại cử ra hai người, hóa ra là bởi vì cái này.”
“Song Cực Dung Văn Sát, đây là tuyệt chiêu độc môn của bộ bọn họ đấy!”
“Ha ha ha, bên kia đáng thương ghê, có phải chúng ta tàn nhẫn quá không nhỉ?”
“Hoàn toàn không cần thấp thỏm nữa rồi.”
Song Cực Dung Văn Sát là một thần thông do hai người hợp tác thi triển.
Bình thường cũng chẳng lợi hại gì mấy.
Không chỉ cần hai người có thực lực tu vi xấp xỉ nhau, mà đến trạng thái huyền
văn và huyền lực cũng phải tương đồng, đồng thời còn cần độ ăn rơ cực kỳ cao.
Cuối cùng, lúc thi triển, phải trải qua một chuỗi những ấn quyết và các bước vô
cùng phức tạp.
Trong chiến đấu chân chính, không phải hỗn chiến thì cũng là solo, ai cho ngươi
cơ hội để đáp ứng nhiều điều kiện như thế chứ?
Nhưng nếu như thật sự dùng được thì sức sát thương vô cùng khả quan, vượt xa
cái hiệu quả một cộng một bằng hai rất nhiều.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột bên phía Tiểu Huyền giới hiển nhiên đã
sớm được nghe danh của kỹ thuật kết hợp này.
Cũng biết rất rõ nó lợi hại ra sao.
“Thu Vũ Tuyền dùng căn nguyên thì tính là phạm quy, hai người bọn họ hợp tác
tấn công, lẽ nào không tính là phạm quy sao?”
“Đúng đó, ai cũng đều từng người ra tay, hai người bọn họ thì lại hợp lực tấn
công, đâu có hợp quy tắc đâu nhỉ?”
Trước mắt chênh lệch giữa hai bên đã lên đến bảy mươi điểm rồi.
Thiên Thắng bộ lại còn hai người hợp tác tấn công, muốn đuổi cùng giết tận đó
à!
Chỉ tiếc rằng, lời “khiếu nại” của bọn họ chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì trận tỉ
thí này không hề có trọng tài.
Đám người Văn Hải và Biên Dược ở đối diện lại càng thêm đắc thắng.
“Phạm quy chỗ nào chứ?”
“Mặc dù là hai người ra tay cùng nhau, nhưng bọn ta cũng chỉ ra tay có một lần
thôi mà, có vấn đề gì hả?”
“Cái này chỉ tính như là cả hai ra tay cùng lúc mà thôi, hợp tình hợp lý!”
“Đúng đó, nếu Khí tộc các ngươi cảm thấy như thế có lợi thì cũng làm như vậy
được mà.”
“Các ngươi cũng được quyền dùng kỹ thuật kết hợp, đâu có ai cản các ngươi
chứ.”
“À, ta quên mất, các ngươi chỉ còn lại có một người thôi, đáng tiếc thật…”
“Ha ha ha ha!”
Nghe những lời trêu chọc quái gở của bọn họ, Ôn Trì và Lịch Đường tức muốn
nổ phổi.
Rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu vì sao một nhân vật chỉ huy Đại Huyền giới như
Cảnh Hồi lại là người ra trận cuối cùng rồi.
Đó là vì không để cho đối phương có cơ hội bắt chước làm theo.
Cái thứ như kỹ thuật kết hợp, thực ra hai Thần tử như bọn họ cũng có thể làm
được.
Chỉ là trước đó không nghĩ tới có thể được làm như vậy, thật thất sách quá đi
thôi.
Hai phút sau, hai người sử dụng kỹ năng đôi ở đối diện cũng đã làm xong bước
chuẩn bị, phóng ra một cú hợp lực.
Rầm!
Chiếc đĩa tròn đột nhiên rung lên.
Ngay sau đó, trị số lập tức xuất hiện – tám mươi bốn.
“Ồ!”
Quả nhiên, toàn đấu trường đều trở nên sục sôi.
Những cao thủ của Đại Huyền giới kia trực tiếp hoa tay múa chân nhảy cẫng lên
hoan hô.
“Trời ạ, trị số cao như thế sao?”
“Thật không ngờ, sức tấn công của Cực Dung Văn Sát này lại mạnh đến vậy.”
Dưới tình huống bình thường, giá trị sát thương của Huyền Thánh cửu trọng
cũng chỉ bằng với trình độ như bốn người ban đầu kia thôi, hai người cộng lại
được hơn ba mươi đã rất giỏi rồi.
Bây giờ hai người này lại đánh được đến hơn tám mươi, điều này đủ để chứng
minh ý nghĩa đặc biệt của màn tấn công hai người này.
“Mạnh quá trời ạ, ha ha ha!”
“Thắng rồi, thắng chắc rồi, tuyên bố trước kết quả luôn cũng được nữa.”
“Hai bên chênh lệch đến một trăm năm mươi bốn điểm, đấu tiếp làm cái gì
nữa?”
“Dù cho bọn chúng có thêm năm Thần tử thì cũng vô ích thôi.”
“Trận đấu này dù cho số người bằng nhau thì bọn chúng cũng thắng không nổi
đâu!”
Đám người Kim Bột và Ngân Trí ngồi ở trên khán đài, ai nấy cũng rũ đầu buồn
bã, cứ như mất cha mất mẹ vậy.
“Thật không ngờ, mới có ải đầu tiên mà chúng ta đã thua rồi.”
“Không trách Thu Vũ Tuyền, cũng không trách Khương hiền giả và hai Thần tử
được, chỉ trách kẻ địch của chúng ta quá gian xảo thôi.”
“Đúng đó, toàn dùng mấy thủ đoạn thiên vị.”
“Còn cái tên Di kia nữa, vì sao đòn tấn công bằng căn nguyên của Thu Vũ
Tuyền là phạm quy, còn bọn chúng kết hợp công kích thì lại đúng luật chứ, dựa
vào đâu hả?”
Bọn họ có chỉ trích thì cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn bị chế giễu
châm biếm nhiều hơn.
Lúc này, đám người Cảnh Hồi và Văn Hải ở đối diện có vẻ mặt bọn ta thắng
chắc.
“Xem ra các ngươi không cần vượt ba ải làm gì nữa rồi.”
“Hai cửa ải phía sau, các ngươi muốn nhìn thấy cũng không có cơ hội đâu.”
“Cái tên Khương Thành kia, không phải ban nãy ngươi ngông cuồng lắm à,
hống hách tiếp nữa đi chứ, thử xem?”
Thành ca bày ra vẻ mặt vô tội, nhún nhún vai.
“Ta không hề hống hách, chỉ là nói sự thật thôi mà, quả thực các ngươi rất tầm
thường.”
“Vốn còn nghĩ các ngươi kéo điểm số chênh lệch lớn lắm, ai ngờ cũng chỉ có tí
xíu thế thôi?”
Hắn cứ làm giống như không được hài lòng với biểu hiện của đám người Cảnh
Hồi lắm vậy.
“Hừ! Cái thứ ngông cuồng vô tri, chỉ giỏi mạnh miệng là hay!”
“Nói bọn ta chỉ được có tí xíu, vậy ngươi thì đánh được bao nhiêu hả?”
Thành ca khẽ nhếch khóe miệng: “Kiểu gì thì cũng phải đánh được bốn con số
chứ, không thì làm sao xứng nổi với cái thân phận tiên nhân cao cấp của bọn
ta?”
“Ha ha ha…”
Cả đấu trường phá lên cười.
“Cái tên này bị điên à?”
“Hắn vừa mới nói cái gì? Bốn con số?”
“Làm ầm nãy giờ, thì ra đại hiền giả của Khí tộc bị hư não à.”
“Đúng là nói khoác không biết ngượng mồm, đợi xem lát nữa hắn làm sao giải
quyết đây.”
Đến cả Lịch Đường và Ôn Trì cũng phải âm thầm lắc đầu.
Bây giờ nổ lớn bao nhiêu thì lát nữa đến lúc đấu thật sẽ bị vả vang bấy nhiêu
đấy, ngươi cần gì phải làm thế chứ?
Người duy nhất tin tưởng Khương Thành lại chỉ có mỗi mình Thu Vũ Tuyền.
Bởi vì nàng biết, Khương Thành vẫn còn một con át chủ bài chưa dùng đến.
“Bây giờ cơ hội thắng duy nhất, là kiếm đạo hoàn mỹ.”
Tuy so với kiếm đạo thập tứ trọng thì kiếm đạo hoàn mỹ chỉ hơn có một trọng,
nhưng cấp bậc của nó thì lại không chỉ hơn có một bậc.
Uy lực của kiếm đạo này hoàn toàn có thể sánh ngang với Vô Đạo kiếm.
Và mấu chốt là, kiếm đạo hoàn mỹ không cần phải kết nối với căn nguyên,
thậm chí còn chẳng cần dùng đến lực quy tắc nữa.
Hoàn toàn phù hợp với quy tắc của trận tỉ thí lần này.
Nhưng Khương Thành cũng có tính toán của riêng hắn.
Sau khi dùng chiêu kiếm này rồi, huyền lực và hồn lực của bản thân hắn sẽ bị
vét rỗng trong phút chốc, cái giá phải trả vô cùng lớn.
“Ta không tính dùng nó đâu.”
Thu Vũ Tuyền khẽ nhíu mày, nàng không vui nói: “Bây giờ không phải là lúc
lười biếng đâu, lẽ nào ngươi muốn thua ư?”
“Ai nói nếu không dùng kiếm đạo hoàn mỹ thì sẽ thua chứ?”
Nói xong, hắn xoa một cái lên nhẫn trữ vật, lôi ra một ngọn núi.
Ngọn núi mini chỉ to bằng một bàn tay có tổng cộng hai đỉnh núi, ở giữa còn có
một sơn cốc.
Ngọn núi nhỏ trụi lủi tỏa ra màu vàng kim rực rỡ lóng lánh, tinh xảo khéo léo,
hơi thở của nó cũng chẳng mạnh mẽ bao nhiêu.
Nhưng biểu cảm của Thu Vũ Tuyền lại trở nên rất kỳ lạ, nàng đã nhận ra nó.
“Ngươi tính dùng cái này để vượt ải đó hả?”
“Đúng rồi.”
Thành ca mặt mày vui vẻ gật đầu.
“Dùng cái này hẳn là không phạm quy đâu nhỉ?”
Thu Vũ Tuyền nhìn Khương Thành một cái chăm chú, giống như đang nói
“đúng là ngươi”, chuyện này cũng chỉ có ngươi làm được.
“Ải này sắp bị ngươi làm thành trò hề rồi.”
“Đâu có trách ta được.”
Khương Thành vô tội nhún vai một cái.
“Bên kia nào là nặn bom nguyên khí, nào là hai người hợp kích, tên nào tên nấy
cũng có tinh thần sáng tạo hết, ta làm Đại hiền giả thì đâu thể nào lạc hậu
được.”